Vạn Giới Tai Ương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37 : Chật Vật
Lúc này nếu từ trên cao nhìn xuống sẽ trông thấy vô số Thạch đầu khí bấu víu nhau mà chạy, dắt theo gia đình, bầy đàn già trẻ lớn bé, mẹ bồng con, lớn cóng già hoảng hốt như chạy nạn c·hiến t·ranh, cuống cuồn rời khỏi quê hương của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi nổ c·hết dưới đống tiền của ta cũng tính là vinh hạnh đó"
Hắn quan sát màn hình suy tư.
Xoay người vung kiếm, một đạo kiếm khí bắn tới, Hà Chí Thanh vung thanh bộc phá đ·ạ·n có gắn lưỡi dao cận chiến trên tay, đ·ạ·n bộc phá p·hát n·ổ đánh tan kiếm khí, lòng hắn có chút khó hiểu, tên nhóc này không phải là thức tỉnh giả hệ hỏa sao, làm sao lại có thứ kỳ quái giống niệm lực của siêu năng lực gia như vậy.
"Không ổn"
Chương 37 : Chật Vật
Trên một đỉnh núi, nhìn ánh mặt trời dần lặn xuống, buổi sáng qua đi trời chiều kéo tới, Hà Chí Thanh tức giận chưa tan, cắn răng xé rách một miếng thịt khô, cùng lúc này màn hình led trên tay hắn sáng lên, hình ảnh từ một máy do thám báo về.
Đáng tiếc khối lượng đất đá quá nhiều, v·ụ n·ổ tạo ra không đủ khơi thông, xung lực dư thừa đầy ngược Hà Chí Thanh bay trở về, hắn ổn định thân hình, nhìn đất đá chặn lại lối đi, hai mắt tối sầm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hà Chí Thanh nở nụ cười dữ tợn, cho cả miếng thịt vào miệng, đứng dậy muốn đi nhưng chợt dừng lại.
"Không sao, nếu nó muốn tự tìm mồ cho mình cũng tốt thôi"
"Tạm biệt"
Nhìn Trần Hải bị đám máy bay đuổi chạy đến gần địa điểm mình chờ sẵn, hai mắt Hà Chí Thanh sát ý nồng đậm, bất quá rất nhanh hắn liền nhíu mày, trong hình Trần Hải đột nhiên đổi hướng, chạy vào một con đường rẽ, nơi có số hỏa lực tập trung cao nhất, kế hoạch dựng sẵn thất bại trong chớp mắt làm Hà Chí Thanh hơi bất ngờ, bất quá nhìn đối phương đã không còn có thể né tránh thoải mái như trước, hắn cười gằn.
Theo âm thanh chấn đ·ộng đ·ất trời, hang động chật hẹp cuối cùng không chịu nổi dày vò, trần hang, hai bên vách động ầm ầm đổ xuống, kéo theo cả ngọn núi cao sụp đổ, nó đổ sụp tạo nên hiệu ứng dây chuyền làm hàng loạt ngọn núi bên cạnh sụp theo.
"Tên nhóc này lẩn nhanh thật, không biết chui rúc chỗ nào rồi"
Có thể trông thấy không ít con luyến tiếc quay đầu nhìn về nơi mình từng sinh sống, giờ đây theo từng tiếng v·a c·hạm lớn, đất rung núi chuyển, vẻ sợ hãi hiện lên trên gương mặt, chúng dứt khoát quay đầu đi, một giọt nước mắt khỉ rơi xuống theo gió tan biến.
Lũ khỉ bỏ chạy nhưng không gian không yên ắng hơn chút nào, ở một ngọn núi nhỏ nào đó, đất bay đá chuyển, khói bụi mịt mù, những quả cầu ánh sáng bắn ra tứ phía, cùng các đầu đ·ạ·n năng lượng, s·ú·n·g laze phản kích ra xung quanh, hòa chung với những hỏa cầu lửa to nhỏ đánh nát không ít gò đồi, tạo nên rất nhiều lỗ to nhỏ trên vách núi, hình thành vô số hố lớn bé trên mặt đất.
Không chịu bỏ cuộc, hai t·ên l·ửa đẩy được triệu hồi nâng Hà Chí Thanh lên không trung, trong làn khói bụi chưa tan hắn chỉ lờ mờ trông thấy một bóng đen ẩn hiện, dùng kính phóng đại nhìn xuống, khói bụi vừa lúc tan hết, bóng đen cũng theo đó biến mất không còn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiểm tra hỏa lực còn sót lại không đủ để cho nổ tan chỗ này, Hà Chí Thanh bất lực chỉ có thể tìm đỉnh núi cao nhất ngồi xuống nghỉ ngơi, cùng lúc đó hắn nhìn vào màn led điều khiển trên bộ đồ, tiến hành triển khai hàng loạt máy bay do thám truy quét khắp vùng.
"Tên này ranh ma như thế lỡ đâu đặt bẫy trước"
Cùng lúc đó một tia đ·ạ·n năng lượng bắn tới, Trần Hải nhảy người né tránh, sau đó trên bầu trời hàng loạt máy bay do thám bắt đầu khai hỏa, hỏa lực bao trùm cả một khu vực rộng lớn, bất quá dưới tốc độ của Trần Hải hắn cũng không khó né tránh toàn bộ, các mảnh vỡ đất đá bắn tới đều bị lam hỏa bao bên ngoài thiêu đốt, Trân Hải nhàn nhã gần như không chịu tổn thương nào.
"Đúng rồi đến đây đi".
"Biết ngay mà, trò chơi nên bắt đầu rồi".
"Phải cắt đuôi được hắn" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hà chí Thanh đứng lên, động cơ khởi động, cả người bay v·út lên trời.
Nói rồi hắn bấm vào màn hình, tiến hành vài thao tác đơn giản, trên không trung toàn bộ máy bay do thám nhận được chỉ thị bắt đầu tập kết.
Trong màn ình bóng dáng Trần Hải như một con chuột nhỏ, cúi người đi nép sát dưới chân núi, dường như muốn mượn đêm tối cùng bóng của ngọn núi khổng lồ che chắn sự hiện diện của bản thân.
"Để con chuột này thoát rồi" (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này trong một cái hang dưới lòng đất nằm lẩn dưới đ·ống đ·ổ n·át của một ngọn núi đã sụp, Trần Hải khó chịu xê dịch thân thể, cảm giác đau rát toàn thân vô cùng chân thực, dù hắn dùng hết tốc độ bản thân, đất đá sụp đổ kia vẫn tạo lực tác động nhất định đến hắn.
Trần Hải lúc này cũng nhìn thấy bọn chúng, hắn hé miệng cười.
"Đáng c·hết".
"Có thể thực hiện".
Trần Hải lấy ra hộp không gian, đưa tâm thần cảm nhận vô vàn tinh thể đang phát sáng lấp lánh, ánh mắt hắn lóe lên vẻ không nỡ nhưng rất nhanh bị sự quyết tâm thay thế, mắt hiện ra hình dáng Hà Chí Thanh âm thần bất tán, Trần Hải cắn răng nghiến lợi nói.
Trong đầu Trần Hải lóe lên một ý tưởng, hắn vừa chạy vừa quan sát địa hình xung quanh, đến khi đến gần một đoạn hai ngọn núi ngã vào nhau tạo ra một khe hẹp hình tam giác, bất chợt trong mắt hắn sáng lên.
Trần Hải cũng khổ không nói lên lời, lấy tốc độ của hắn không cách nào tiếp cận đối phương, ưu thế lợi kiếm sắc bén không được phát huy, Trần Hải đành phải dùng kiếm khí chém về phía đối phương, tích tụ hỏa cầu trong tay không ngừng bắn ra.
Kiếm khí chém vào, kết cấu bất ổn bỗng chốc tan vỡ, đất đá khổng lồ trút xuống, Hà Chí Thanh thầm hô không tốt, hắn tăng tốc lao đến, hoả lực triển khai hết cỡ, mấy chục quả t·ên l·ửa cỡ nhỏ bay ra, nhắm bắn về phía trước ý đồ muốn mở một lỗ hỗng cho mình vượt qua.
"Tìm thấy mày rồi, con chuột nhỏ"
Ma Linh hỏa tuy vô cùng lợi hại, phần lớn chúng đều tạo thành uy h·iếp với đối phương, Hà Chí Thanh tất nhiên biết rõ điều đó, hắn gần như không dám cứng đối cứng mà phải liên tục di chuyển tránh né, nhưng thi triển nó lại rất hao tổn tỉnh lực, dù trong hộp không gian có không ít tinh thể bổ sung nhưng đối phương truy đuổi gắt gao, Trần Hải gần như không có thời gian lấy hộp không gian ra.
"Trước dẫn nó đến địa điểm có lợi cho bản thân đã".
"Tên c·hết tiệt, nhất định phải tạo cho hắn một c·ái c·hết thảm khốc nhất"
***
Trần Hải đổi hướng đâm đầu lao vào, Hà Chí Thanh phía sau tất nhiên không chịu bỏ qua, tốc độ cao nhất vượt lên, đến khi thấy đối phương đã vào tầm bắn của mình, chính lúc hắn muốn khai hỏa lại phát hiện Trần Hải bỗng xoay người nhìn mình.
"Chờ đó đi, ta xem ngươi trốn chỗ nào"
***
Dù không muốn thừa nhận, hắn đã mất dấu tên nhóc khốn kiếp đó.
"Rầm"
Trần Hải nở nụ cười hướng về đối phương vẫy tay, tay còn lại cầm kiếm trảm liên tục, trong 2s ngắn ngủi tạo thành gần 10 thức kiếm, mười đạo kiếm khí điệp gia chồng chất cùng một chỗ cắt về phía giao điểm hai ngọn núi đổ.
Nhưng mặc kệ tất cả, Hà Chí Thanh quyết ý muốn g·iết đối phương, đuổi mãi không tha.
Một tiếng động lớn lan ra khắp vùng núi, lũ Thạnh Đầu khỉ đáng thương bị kinh động không chịu nổi, mấy nơtron thần kinh yếu đuổi của bọn chúng bị kinh s·ợ c·hết mất hàng loạt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.