Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42 : Chuyển Nhà

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42 : Chuyển Nhà


"Sao, đã chuyển đi rồi sao"

Trần Hải ngơ ngẩn đứng trước cửa phòng đóng chặt, bên cạnh hắn một bà cô mập mạp có vẻ đầy hâm mộ nhìn cửa nhà họ Lâm đã khóa kín.

"Nghe nói con gái bọn họ rất giỏi, mấy hôm trước có không ít người đên đây, ăn mặc đều rất có địa vị, cả khu phố đều náo nhiệt cả lên"

"Bà Thái bà có biết họ chuyển đi đâu không"

"Ta cũng không rõ nữa"

Thím mập thoáng sư tư một lúc, như nghĩ ra gì đó, vỗ tay một cái nói.

"À đúng rồi, ta có nghe nói con gái họ phải đi học đại học ở cứ điểm khác nên cả nhà cũng dọn đi theo"

Nói rồi nhìn Trần Hải đầy vẻ đáng tiếc.

"Hài, cậu về trễ quá, trước hai ngày đã kịp tiễn con bé họ Lâm ròi, trước khi đi nó cứ nhìn cửa phòng cậu mãi"

Sau khi chào từ biệt thím hàng xóm tốt bụng, Trần Hải mệt mỏi mở cửa phòng, khác với trong suy nghĩ của hắn, phòng ốc vốn sẽ bừa bộn, bụi bặm sau nhiều ngày không có ai dọn dep, bất quá đập vào mắt hắn vẫn là căn phòng quen thuộc sạch sẽ, đồ đặc sắp xếp ngăn nắp, thậm chí chăn mền lúc đi vội vã không kịp thu dọn cũng được gắp lại chỉnh tề đặt trên đầu giường.

"Thanh Tuyết hẳn đã ghé qua".

Mắt Trần Hải lóe lên vẻ hoài niệm như trông thấy một bóng hình xinh đẹp đang cặm cụi quét dọn, vẻ mặt hắn hiện lên nét dịu dàng, chuyển mắt sang bàn nhỏ, ở đó có một phong thư nhỏ xinh xắn thu hút sự chú ý của hắn. Trần Hải vội vàng cầm lên, không chờ đợi được mở thư ra đọc.

"Nếu anh nhìn thấy phong thư này hẳn là em đã không còn ở đây nữa, nói cho anh biết em đã chính thức trở thành thức tỉnh giả, thậm chí còn được hiệu trưởng tán dương, trường đại học liên bang số 1 vừa gửi thư mời nhập học, vì đường xá xa xôi nên dù rất muốn chờ anh, em cũng không thể làm được."

Đọc phần đầu thư, Trần Hải mỉm cười, vui mừng thay cho Thanh Tuyết, hắn cũng từng tính thi đại hoc nên biết sơ lược về các trường nổi tiếng, trong đó bất cứ trường học nào lấy tên liên bang đều gần như là trường trọng điểm, đại học liên bang số 1 càng là thuộc hàng top cao nhất.

Thanh Tuyết có thể được gửi thư mời trực tiếp ý nghĩa năng lực của em ấy vô cùng đặc biệt, rất có thể là năng lực cấp S trở lên.

Thu hồi tâm tư của mình, Trần Hải tiếp tục lật ra phần thư bị gấp.

"Những người kia nói là anh đ·ã c·hết, nhưng em nhất định không tin, em tin chắc rồi anh sẽ trở về, tìm em giống như ngày xưa vậy đó"

Trong căn phòng nhỏ hẹp, không gian yên ắng lạ thường, Trần Hải đứng lặng ra, lòng âm thầm xúc động, thì ra trên đời này vẫn còn có người nhớ hắn, chờ đợi hắn trở về.

Từ cái ngày định mệnh tám năm trước, hắn cứ tưởng trên đời này đã không còn gì thuộc về mình nữa, nhưng đôi khi những dòng chữ nhỏ bé lại có thể làm một trái tim lạnh giá trở nên ấm áp một lần nữa.

"Hãy tới cứ điểm số 1, em sẽ chờ anh, nhớ đến đó"

Sau phần dặn dò được in đậm, là một hàng chữ nhỏ xinh.

"Lần tới hãy để em bảo vệ anh"

Trần Hải cười, cười thật vui vẻ, hắn cảm thấy mình cố gắng vẫy vùng sống sót trở về trở nên có ý nghĩa hơn, hắn muốn trở về, trở về nơi có một ai đó đang chờ mình, nơi đó mới thật sự coi là nhà, là gia đình của hắn.

Thu hồi thư tay, Trần Hải cẩn thận cất vào trong hộp gỗ nhỏ, suy nghĩ một lúc liền cho luôn vào trong hộp không gian, dù sao không gian bên trong rất rộng rãi, nhiều ít một món đồ không ảnh hưởng là bao.

Thở dài một hơi, Trần Hải trước ổn định lại bản thân, muốn tới cứ điểm số 1 thăm Thanh Tuyết không phải chuyện dễ dàng, từ đây tới đó phải vượt qua ít nhất năm cứ điểm, phần lớn chuyến đi đều phải di chuyển ngoài dã ngoại rất nguy hiểm.

Tuy cường giả nhân loại thường xuyên khơi thông một vài tuyền đường huyết mạch nối liền các đại thành thị nhưng việc di chuyển tiềm ẩn rủi ro rất cao, không những từ dị thú mà còn chính con người, những băng c·ướp, những kẻ phạm tội sống ngoài vòng pháp luật, các hội nhóm được liên bang liệt vào hàng khủng bố đều hoạt động ngoài đó.

Nguy hiểm nhất là ba tổ chức phản nhân loại bị xếp hàng mối đe dọa cho an nguy loài người, trụ sở bọn họ cũng nằm ở dã ngoại, nghe nói còn có cả thành trì cứ điểm, Trần Hải lúc trước g·iết c·hết mấy người, hắn hoài nghi là người hội Thiên Ma một trong ba tổ chức này.

Tuy làm vô cùng sạch sẽ, v·ụ n·ổ Ma Linh hỏa cuối cùng còn thay hắn quét sạch toàn bộ dấu vết, nhưng những tổ chức ma quái này luôn rất kỳ bí, biết đâu chúng có cách gì xác nhận thành viên đ·ã c·hết là do Trần Hải ra tay, việc liều lĩnh di chuyển ngoài dã ngoại không phải là ý kiến sáng suốt.

Nhớ lại trang phục Hà Chí Thanh sử dụng, Trần Hải bất giác nặng nề, chiến giáp mới của liên bang rơi vào tay bọn chúng thật sự là ngẫu nhiên sao, hay chính trong nội bộ liên bang đã bị những tổ chức này thẩm thấu không sai biệt lắm.

Lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ vượt quá khả năng của mình, Trần Hải hắn bây giờ tuy có chút năng lực nhưng cơ bản vẫn là một thức tỉnh giả cấp 2 gà mờ, nhiệm vụ ưu tiên lúc này của hắn là nhanh chóng tăng cường thực lực, chỉ có thực lực bản thân mới là v·ũ k·hí bảo vệ an toàn bản thân tốt nhất.

"Trước nghỉ ngơi một giấc đã"

Suốt nhiều ngày ăn ngủ ngoài dã ngoại, Trần Hải trước tiên quyết định nghỉ ngơi một giấc thật tốt, vừa nằm xuống chiếc giường quen thuộc, ngửi mùi vị thân quen của bản thân, đặt đầu xuống gối mềm liền phát ra tiếng ngáy "khò khò"

"Trở lại chỗ này rồi"

Không gian trong mơ lần nữa hiện ra hình bóng Trần Hải, màn sáng chiếu thước phim cuộc đời Vô Danh vẫn đang tiếp diễn, bất quá lần này Trần Hải không vội vào, hắn muốn trước đi tham quan thử phiến không gian này rốt cuộc rộng lớn ra sao.

Cuối cùng kết quả vẫn như cũ, các hình chiếu đều né tránh hắn, chỉ có hình chiếu của Vô danh Trần Hải có thể tiến vào.

Qua lại một lúc lâu giữa không gian tĩnh mịch yên ắng, Trần Hải nhàm chán quyết định tiến vào cuộc đời duy nhất mình có thể tiến nhập.

***

Trần Hải mở mắt, lần này hắn đang trên bầu trời, trời xanh mây trắng đột ngột xuất hiện làm Trần Hải hoa mắt, buồn nôn, bất quá cơ thể thể Vô danh vô cùng vững vàng, hắn khoác lên người chiến giáp sáng bóng, bên hông treo kiếm, ánh mặt trời chiếu lên phản chiếu trên gương mặt đã có phần già dặn trông vô cùng trang nghiêm.

Một chiến thuyền với cánh buồm không lồ ngự gió, lướt mây băng băng về phía trước, Trần Hải phát hiện, Vô Danh lần này là lính gác trên chiếc tàu này, bất quá tàu này xa hoa sang trọng, trước mũi tàu còn treo cờ rũ hoàng gia hỏa long đang phun lửa, hẳn là người chủ nhân cũng không phải thân phận bình thường.

"Vô danh cậu không cần nghiêm túc như thế đâu"

Bên cạnh lúc này có một thanh niên khác cũng mặc chiến giáp tương tự Vô danh cười nói, hắn đúng bên cạch cách Vô danh một đoạn, chống trường thương trên sàn tàu, đưa mắt nhìn ra xa xa.

"Tàu của hoàng gia đế quốc Amitits, lại bay trên không phận quản lý của binh đoàn tinh nhuệ Lôi Long, làm gì có kẻ đuôi mù nào dám tìm phiền phức"

"William cậu nghiêm túc chút đi, chúng ta đang đứng gác đó"

Vô Danh bất đắc dĩ nhìn người bạn cùng mình gia nhập đội cận vệ hoàng gia, có chút khổ sở lắc đầu, tuy làm lình gác nhưng khí chất quý tộc của cậu ta không hề bớt đi, dù bị nhắc nhở nhiều lần vẫn không chút thay đổi.

"Cậu không thích hợp trở thành cận vệ đâu"

William trắng mắt liếc nhìn Vô danh, cả người đứng thẳng cố ưỡn lưng nâng cao ngực, tư thế mà hắn tự cho là nghiêm túc nhất, sau đó quay sang nói.

"Thế nào, chỗ nào nhìn không giống chứ".

"Đoàng, đoàng"

Vô Danh vốn muốn phẩn bác, bất quá đúng lúc này từ đằng xa có t·iếng n·ổ lớn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42 : Chuyển Nhà