Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Không gian quỷ dị

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Không gian quỷ dị


Nét mặt thanh niên chuyển sang vẻ ỉu xìu, thất vọng hiện rõ trên mặt, Rồi hắn ngẩng đầu nhìn trời lo lắng nói.

Nụ cười trên gương mặt hắn vẫn như cũ trần đầy ấm áp, hắn còn giơ lên hai tay xoay người qua lại như chứng tỏ không mang theo binh khí nào. Trần Hải xác định nhiều lần chắc chắn đây không phải là người trong đội thám hiểm lần này của mình, hắn vẫn không bớt đi vẻ đề phòng trên mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ha ha anh bạn không cần cảnh giác, tôi cũng là người trong đội thám hiểm bị lạc ở đây cũng một đoạn thời gian rồi"

"Còn đứng thừ người ra đó làm gì, chạy nhanh đi"

"Hả tất nhiên là cậu không biết anh rồi"

Một cảm giác áp bức nặng nề đè nén toàn thân ngay khi Trần Hài vừa bước vào khe nứt, rồi theo một trận đảo điên đất trời, ánh mắt quay cuồng điên loạn phút chốc tầm nhìn hắn liền trở lại bình thường, hai mắt mở to đầy kinh ngạc khung cảnh xung quanh bao trọn trong tầm mắt hắn.

"Không dối gạt anh, tôi cũng bị lạc rồi, không tìm thấy đường về vết nứt cũng không tìm thấy đồng đội nào"

Tiếng la lớn từ đằng xa vọng lại đánh thức Trần Hải trong cơn mê mang, hắn vội vang ba chân bốn cẳng dùng hết sức bình sinh đuổi theo bóng lưng thanh niên phía xa, ngay cả lều vải cũng không kịp thu dọn chỉ quơ lấy ba lô trên mặt đất mà chạy trối c·hết, vừa chạy hắn vừa liếc mắt nhìn ra sau. Nơi đại địa đang bị một tấm màn đen to lớn dần phủ xuống, đem bóng đêm vô tận đến với vùng đất này. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Sống rồi, chúng ta sống rồi".

Trần Hải mắt thấy đã rất lâu rồi vẫn là ban ngày hắn còn tưởng mặt trời sẽ không bao giờ lặn nữa chứ. Thanh niên gương mặt bỗng đại biến, hắn quay sang gầm lên với Trần Hải rồi dẫn đầu chạy đi.

"Thật kỳ quái, nơi đây như là vùng đất c·hết vậy"

"Anh là người thuộc đội thám hiểm nào, tại sao tôi chưa từng thấy anh"

"Anh vào đây cũng lâu rồi, bị kẹt trong đây thời gian không ngắn, may mà tìm được chỗ trú ẩn thích hơp mới sống tới bây giờ, cậu xuất hiện ở đây chẵng lẽ ... "

Nghĩ ngơi trong lều vải, Trần Hải bắt đầu tổng kết những quan sát từ khi bước vào đây, càng nghĩ hắn càng cảm thấy nơi này không bình thường, dù là vậy hắn vẫn bất lực chỉ có thể tiếp tục nhắm phương hướng vết nứt di chuyển, đây như ngọn hải đăng duy nhất giữa vùng biển cỏ xanh mơn mởn này.

"Ở đây còn có ban đêm" (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh niên hai mắt mờ mịt như hồi ức lại ký ức xa xăm

Chẵng lẽ là người của đoàn thám hiểm trước, nhưng hắn nghe nói đội ngũ lần này là đội đầu tiên mà, chẳng lẽ liên bang có điều che dấu, mang theo nghi hoặc trong lòng lại đối diện ánh mắt tha thiết của thanh niên, hắn đánh lắc đầu thở dài.

Nhìn về vết nứt ngày càng nhỏ đi phía xa, Trần Hải cảm giác không ổn, hắn chạy nhanh về phía trước nhưng mặc cho hắn cố gắng thế nào vết nứt vẫn ngày một nhỏ đi như thể nó là vật thể sống biết di động đang không ngừng trốn chạy khỏi Trần Hải.

Cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong đầu hắn, nơi này tuy tràn ngập cỏ xanh nhưng cả không gian toát ra sự quỷ dị, dù đã đi vài km nhưng ngoại trừ cỏ và đất hắn chưa hề bắt gặp bất cứ thực vật nào khác, sinh vật lại càng không có, phần cỏ dưới đất vốn nên có một hệ sinh thái kèm theo thì giờ chỉ toàn là cỏ xanh, cỏ lay động theo gió chập chờn đầy quỷ dị.

Nói giữa chừng hắn bỗng cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Trần Hải: (đọc tại Qidian-VP.com)

Bất lực ném la bàn xuống đất, hắn bắt đầu hối hận lúc trước quá xung động rời xa vết nứt, cùng tự đi một mình mà không kết đội cùng nhau, đến giờ lạc lối trong vùng đất như mê cung này, sự tuyệt vọng bắt đầu nhen nhóm trong lòng hắn. Đúng lúc này từ phía sau không biết lúc nào xuất hiện một người, từ xa như nhìn thấy Trần Hải liền vui mừng chạy tới vẫy tay đầy vui vẻ.

Trần Hải hơi ngơ ngác mắt nhìn ra xa trên bầu trời một sinh vật khổng lồ mang theo cái bóng của nó gieo gắt bóng đen xuống đại địa, mà điều làm Trần Hải kh·iếp sợ là khi bóng đen bao trùm lên cỏ xanh, chúng nó lấy tốc độ mặt thường có thể thấy đang dần khô héo, mặt đất xám xịt dần chuyển sang màu đỏ tươi như máu.

"Ui anh bạn, ở đây, ở đây".

Trần Hải sau giây lát suy tư cuối cùng cũng quyết định đi xung quanh quan sát một lúc, hắn bước đi từ tốn nhưng không dám quá xa, may mắn là vùng thảo nguyên không có cây cối nên dù di chuyển một đoạn, quay đầu nhìn lại vẫn trông thấy vết nứt khổng lồ nổi bật giữa không gian.

"Sao ta lại có cảm giác càng lúc càng đi xa khỏi vết nứt vậy".

"Đi mau thôi trời tối sẽ rất nguy hiểm"

Mặt trời trên cao vẫn chói chang không hề có dấu hiệu sẽ hạ xuống nhường chỗ cho màn đêm, cuối cùng thì vùng đất này cũng không phải là trái đất, là nơi mang đầy vẻ ma quái hiện ra ngày một rõ ràng, bất lực nhìn vết nứt chỉ còn là một sợi chỉ nhỏ cuối đường chân trời, Trần Hải cố duy trì bản thân tỉnh táo, xoa bóp đôi chân mỏi nhừ, hắn lôi ra dụng cụ cắm trại, đơn giản dựng một chiếc lều đơn sơ.

"Có khe nứt gần đây sao, mau dẫn anh qua đó".

Trần Hải có chút cảnh giác nhìn về phía gương mặt xa lạ dang tiếp cận mình, người tới là một thanh niên trẻ tuổi mặc bộ đồ da bó sát nhìn khá cũ kỹ, bộ độ này trông rất quen mắt Trần Hải có cảm giác đã thấy ở đâu đó, trong lúc nhất thời nghĩ không ra, hẳn là trong ti vi nhìn thấy được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 8: Không gian quỷ dị

Cỏ xanh mây trắng, một vùng thảo nguyên xanh bát ngát trải dài đất cuối đường chân trời, những đám mây nhẹ trôi trên bầu trời, bầu không khí trong lành cùng mùi cỏ cây thơm mát tràn ngập khắp phổi của Trần Hải, cảm giác thỏa mãn lan tỏa toàn thân, nếu không phải vẫn còn khe nứt đằng sau lưng hắn thật sự cho mình vẫn còn đang ở trái đất. Giống, thật quá giống trái đất, từ khí hậu, cây cỏ, thậm chí hắn có thể cảm giác trọng lực gần như là tương tự, nếu muốn tìm ra điểm khác nhau thì chỉ có duy nhất trên bầu trời, mặt trời không còn cô độc một mình, ở đây có tận ba mặt trời xếp thành hình tam giác xoay tròn chậm rãi.

"Chạy mau, nó tới rồi".

Không biết ai là người lên tiếng, mọi người phút chốc vỡ òa, có không ít người quỳ sụp xuống đất đưa tay bốc từng nắm đất đưa lên mũi hít hà, miệng nở nụ cười vui sướng, còn có vài người nhịn không được khóc rống lớn, rất nhiều người tuy duy trì tỉnh táo vẫn như cũ khó nén nét hân hoan trên mặt, sau phút giây vui mừng thoát khỏi cõi c·hết, từng người một lần lượt lấy ra dụng cụ cắm trại bắt đầu dựng lều, ý định chờ qua một ngày liền đi ra, chỉ có số ít người ôm theo tâm lý cầu may bắt đầu đi dạo xung quanh tìm hiểu tin tức vùng đất này.

Một cảm giác bất an len lõi toàn thân hắn, Trần Hải vội quay đầu trở lại gần vết nứt, hắn không còn dám đi lại lung tung, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, mau chóng trôi qua một ngày, trở lại trái đất, vùi đầu trong chăn mà ngủ một giấc thật ngon.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Không gian quỷ dị