Vận Mệnh Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41: Vụ án.
“Dũng mãnh nhất chiến binh, kiêu hãnh nhất Thần Minh, tôi khẩn cầu ngài, vị thần của chúng tôi, kẻ mang yên bình cho nhân loại, tôi cần sự giúp đỡ từ ngài...”
Ba người hạ chấp pháp bên cạnh cũng không ngoại lệ.
“Thưa Trung sĩ, theo tôi kẻ sát nhân chính là một tên tâm thần, biến thái.”
“Điều quan trọng là, cả hai nạn nhân đều mất đi đôi tay của mình, bị chặt đứt gọn gàng từ viền cổ tay.”
Hắn thì thầm:
Hết thảy bột vàng kim, Lục Nam không dừng lại, bước tới chiếc bàn, cầm lấy lọ nước màu tím than, rồi bước tới gần thanh kiếm bạc.
Ba người hạ chấp pháp nghiêm người, đưa tay hành lễ, đồng thanh mở miệng:
CỐC CỐC CỐC!
Hắn nhẹ giọng nói:
Tiếp tục, hắn quay người với tay cầm lấy cục giấy tròn, từ từ mở ra, trông thấy bên trong cất chứa một loại bột màu vàng kim óng ánh.
“Tôi cần thông tin ngắn gọn về vụ án.”
Cầm trên hai tay Nhân Anh, một chiếc khay gỗ màu trắng sứ, to hình tròn, đựng một bát cháo trắng và một cốc nước ép màu lam tươi.
Ngọc Linh sắc mặt không đỡ đi phần nào, hiển hiện rõ mệt mỏi qua ánh mắt, đầu tóc bừa bộn rũ xuống ngang eo.
Trước tiên Lục Nam, đặt tạm cục giấy và lọ tím than ra chiếc bàn gần đó, cầm lấy lọ nước màu lục nhạt, chậm rãi mở nắp gỗ.
“Hai người là đôi bạn cùng đồng quê lớn lên, rủ nhau lên thành phố Tin An, kiếm công việc trang trải cuộc sống và gửi tiền về cho gia đình...”
“Phục, hồi, nhanh, sức, khỏe.”
Lời khẩn cầu vừa kết thúc, vòng tròn bột phấn vàng bỗng sáng loáng một cái, vội vàng tan biến thành trùm sương sáng, bao trùm hai thân thể nữ giới.
Lục Nam nghe bên tai những lời van xin tột cùng của đau khổ, lời gào đến khàn giọng từ tâm trí sợ hãi của hai cô gái.
“Có chuyện gì không?”
“Xin chào các vị chấp pháp, tôi là đức sứ Lục Nam, thay thánh đường đến đây làm lễ cho hai cô gái vừa rời trần.”
Ba người hạ chấp pháp lần lượt nói theo suy đoán của mình.
“Hãy để linh hồn nhận sự bao bọc của Thần, ngài sẽ cứu rỗi chúng ta.”
Quái lạ, hai ký ức từ linh tính còn sót lại của hai cô gái, hai người rõ ràng trước khi c·h·ế·t là đang ở một căn biệt thự rộng lớn, mà theo hiện tại xác hai người lại ở một căn phòng thuê cách xa nơi đến tận hơn 100km lận… Là do năng lực siêu phàm của kẻ sát nhân? Vậy hắn thuộc nhánh siêu phàm nào? Lại có thể tạo huyễn ảnh, thay đổi góc nhìn của nạn nhân?… Từ các mảnh sự kiện, Lục Nam phân tích một trận, cau mày cảm thấy kẻ sát nhân siêu phàm thuộc dạng đáng sợ, ngoài kiến thức của mình.
Nói hết câu, hắn chỉ tay xuống nhà, nói:
Mang theo thần sắc bình thản, Lục Nam giữa đôi tay, một thanh kiếm bạc được treo bởi một sợi dây xích, lơ lửng như quả lắc dưới mũ tam giác được tạo từ mười ngón tay.
Chương 41: Vụ án.
Sâu lắng bên trong đôi mắt, Lục Nam không khỏi tiếc nuối cho sự thương cảm giữa hai cô gái.
...
...
Mảnh vỡ ký ức chuyển sang hình ảnh hai cô gái gặp được một chàng họa sĩ, mang nét phong lang, tao nhã qua cách ứng xử.
“Tý nữa đem chuyện này báo cáo cho chưởng giáo mới được.”
“Vâng” Người hạ chấp pháp bối rối một giây, lập tức ổn định lại, cẩn nhận báo cáo vấn đề chính:
Bên ngoài căn phòng, bốn người Trung sĩ Kim Trang đang đứng im tại chỗ, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, theo bản năng ngoảnh mặt nhìn lại.
Nàng nhận ra thân phận người đến, xoay người, bước lên một bước chào hỏi:
“Tôi xin ngài, đừng...”
“Rời đi.”
Trung sĩ Kim Trang trông thấy ba người hạ chấp pháp hiếu kỳ quay mặt vào gian phòng, vội ho hai tiếng, nói:
Vẻ mặt hắn không điểm rung động, nội tâm thì tĩnh lặng như thủy hồng mang, nhưng bề ngoài khuôn mặt hiện đã đẫm mồ hôi hột.
“AAAA!”
...
“Còn tôi, tên sát nhân là một người mang lớp vỏ bọc nhà sưu tầm.”
Trông thấy Lục Nam sắc mặt hiền lành, bước ra khỏi căn phòng, Trung sĩ Kim Trang bước đến, nhẹ giọng nói:
Lục Nam nhắm nhẹ đôi mắt, cung kính tụng niệm:
Hắn mở nắp gỗ, đổ từng giọt nước tràn lên thân thanh kiếm bạc, kéo dài nối liền một đường thẳng đến vòng tròn bột vàng kim, cứ thế tạo một rãnh đường đậm màu tím than.
“Đức sứ.”
Đôi bàn tay lần nữa tạo thành mũ tam giác từ mười ngón tay chạm vào nhau, giơ đặt giữa ngay tâm ngực.
Một trong ba người hạ chấp pháp, đứng ra báo cáo:
Hiểu ý Nhân Anh muốn tạm biệt xuống dưới nhà thực hiện công việc, Ngọc Linh không còn quá nhiều sức, gật đầu một cái, để lại một câu nói, rồi lui vào phòng:
“Thưa Trung sĩ, nạn nhân là hai cô gái trẻ, đều ở độ tuổi 23-27, hiện cả hai đều là nhân viên làm bánh của cửa hàng Tốt Man Tét”
Ánh đèn gian phòng sáng trở lại.
Nói hết câu, Lục Nam cúi người đặt nhẹ thanh kiếm xuống bên cạnh phía chân hai xác c·h·ế·t nữ giới, sau đó cầm từ người ra hai lọ thủy tinh màu sắc tím than và lục nhạt cùng một cục giấy cuộn tròn.
Hai người cô gái sau khi tan ca, rủ nhau đi đến khu chợ Viễn Đông mua quần áo hạ giá trước khi trở về phòng vào lúc chiều tối.
Khung cảnh ý ức chuyển đoạn hình ảnh hai cô gái theo chàng họa sĩ bước vào một căn biệt sang hoa và lộng lẫy.
Phụ nữ Trung sĩ Kim Trang gật nhẹ đầu đáp lại, ngẩng ánh mắt vào trong gian phòng, đứng im tại chỗ nói:
Hắn giọng điệu êm ái, trầm ấm nói:
Nàng nở nụ cười xinh xắn, đưa tay tiếp nhận khay cháo, nhìn chằm chằm Nhân Anh, ngữ khí êm ái nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chúc, cô, phục, hồi, sức, khỏe, nhanh” Nhân Anh gật đầu, dõng dạc một câu.
Hắn vẫn bình tĩnh, ý thức chìm sâu vào trong tâm trí, mờ ảo trông thấy nhạt nhòa vặn vẹo hình ảnh của hai cô gái trước khi c·h·ế·t.
Đột nhiên căn phòng xuất hiện tiếng hét thảm thiết, tiếng hét chói tai mang theo sự tuyệt vọng, đau đớn của hai người nữ giới.
Ba người mặc trên người bộ trang phục hạ chấp pháp, đứng bên ngoài một căn phòng, ai lấy đều cầm bên người một khẩu s·ú·n·g trường oai nghiêm.
“Sát nhân theo tôi, cũng giống vậy.”
Xong tất cả, Lục Nam cất gọn hai lọ thủy thủy tinh trống không và tờ giấy sang một bên, bản thân mình quỳ gối đằng sau chuôi thanh kiếm bạc.
“Đừng g·i·ế·t chúng tôi...”
“Vâng thưa Trung sĩ” Một hạ chấp pháp đứng ra đóng kín cửa phòng lại.
Lục Nam giật mình, ý thức quay trở lại thực tại, đôi hàng mi chậm rãi kéo lên, lộ vẻ mệt mỏi cùng ngưng trọng qua ánh mắt.
“Trung sĩ Kim Trang!”
“Cảm ơn anh.”
Hắn thở dài một hơi, lắc nhẹ đầu nói:
Ánh sáng từ cây đèn phòng chập chờn bật tắt một hồi, rồi đưa gian phòng tràn ngập trong màn đêm tĩnh lặng.
“Cháo, bồi, bổ.”
“Đóng cửa vào đi, đừng làm phiền đức sứ.”
Nàng ngước nhìn Nhân Anh, ngữ khí yếu ớt hỏi:
Đứng trước cửa phòng Ngọc Linh.
Ba tiếng gõ tan biến chưa đầy mười giây, cánh cửa phòng mở vào.
“Hẳn là trước khi c·h·ế·t, hai người đều phải trải qua cuộc tra tấn cực kỳ thảm khốc, có thể thấy qua chằng chịt vết thương trên người.”
“Theo pháp y, hai nạn nhân đều đã c·h·ế·t khoảng gần ba tiếng đồng hồ, được phát hiện bởi chủ nhà đến thu tiền phòng, hai người c·h·ế·t trong tư thế trói buộc trên ghế gỗ, cả hai đều c·h·ế·t khi đôi mắt còn mở to trong cơn hoảng sợ.”
Chưa vội đáp lại, Nhân Anh giơ khay cháo lên trước người nàng, dùng cằm cử chỉ một cái, giọng điệu không rõ ràng nói:
Người đức sứ ngẩng mặt lên, hiện rõ khuôn mặt Lục Nam với nụ cười nhẹ nhàng trên đôi môi.
Một người phụ nữ bước đến, dáng vẻ hơi uyển chuyển nhưng vẫn giữ được nghiêm trang trên khuôn mặt xinh đẹp.
Nói hết câu, Lục Nam với tay cầm lên thanh kiếm bạc, chậm chậm đứng dậy, quay người theo hướng cửa phòng sải bước.
“Đúng như báo cáo, mấy vụ việc bị chặt đứt tay gần đây đều do siêu phàm giả gây lên, sát nhân là một kẻ đột lốt một chàng họa sĩ hào hoa.”
Lục Nam gật nhẹ đầu, không ngần ngại thẳng hướng gian phòng sải bước, đôi tay linh hoạt cân bằng không cho thanh kiếm rung lắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn gồng phần cánh phải giữ chắc chiếc khay đứng im một lúc, đưa cánh tay trái gõ cửa phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đức sứ, ngài đã đến.”
Nhìn xuống bát cháo còn nóng hổi, phải mất một, hai hô hấp mới thông hiểu ý Nhân Anh. Song nhãn Ngọc Linh không khỏi rung động, trong lòng gợn quay một vòng ấm áp.
Lục Nam ngẩng mặt nhìn nàng, giọng điệu trầm ấm: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hầy, ngày hôm nay chắc phải ở nhà suốt, chẳng may Ngọc Linh cần sai bảo, hay cơn bệnh đột biến nguy cấp, mà mình không có nhà thì không hay lắm, Nhân Anh thở dài, lắc nhẹ đầu bước xuống dưới nhà.
Còn thế nữa, nghĩa cũng đâu có khác nhau gì... Nhân Anh lòng cười khổ, chỉ biết gật đầu, nói lại:
Lục Nam khéo tay uốn gọn một phần đầu tờ giấy thành mũi tam giác, lắc nhẹ cho bột phấn vàng tràn vào mũi tam giác.
BỤP!
“Lần nữa cảm ơn anh.”
“Aaaa...”
“Chào anh, làm phiền anh” Trung sĩ Kim Trang lễ phép lui sang ngang, mở đường cho Lục Nam bước vào căn phòng.
“Nói về nguyên nhân cái c·h·ế·t” Trung sĩ Kim Trang cắt ngang.
Hắn cầm ngang lọ lục nhạt, đều tay tưới nhẹ phần nước lên thẳng hai xác c·h·ế·t nữ giới cho đến hết phần nước bên trong lọ.
“Vị Thần Chiến Tranh!”
Đứng bên trong căn phòng, ánh mắt Lục Nam rơi xuống hai xác c·h·ế·t nữ giới nằm gọn bên nhau dưới mặt sàn, được đội chấp pháp che đậy bằng tấm vải trắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mọi thứ đã xong, tôi đã thực hiện thánh lễ giúp hai cô gái yên bình rời trần gian, trở về bên cạnh vị thần của mình.”
“Các anh nghĩ sát nhân sẽ là người như nào?”
Ba người vui vẻ nói chuyện cùng nhau, cực kỳ hợp ý với tính cách, cùng với sự hứa hẹn vẽ cho hai cô gái một bức tranh chân dung từ chàng họa sĩ, hai cô gái không điểm chần chừ nhận lời mời về nhà chàng họa sĩ.
“Cảm ơn anh, đức sứ và mong hai cô gái than thản mà ra đi…” Trung sĩ Kim Trang, vừa cung kính vừa thực hiện lời cầu nguyện theo tôn giáo của mình.
“...”
“Ừm, được rồi, cảm ơn ba anh” Trung sĩ Kim Trang bỗng nhạy bén được có người bước đến, ngoảnh đầu trông thấy một người khoác áo choàng trắng tinh.
Trung sĩ Kim Trang nghe xong, trầm ngâm một hồi mới mở miệng hỏi tiếp:
“Phục hồi nhanh sức khỏe” Ngọc Linh lắc lắc đầu, cười cười nói lại nửa câu nói Nhân Anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.