Vận Mệnh Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Kẻ móc túi
“Cảm ơn.” Nhân Anh mỉm cười gật đầu, đứng im tại chỗ.
“2 đồng.”
Vội vã nói hết câu, người đàn ông lập tức vụt qua người Nhân Anh hòa trộn vào đám đông, biến mất khỏi tầm mắt.
“À đây, danh thiếp của tôi, nếu anh cần gì giúp đỡ, hãy liên hệ thông tin trên này” Kẻ móc túi không ngần ngại đưa cái tấm thẻ giả cho Nhân Anh, tạo thêm niềm tin.
“Anh ơi, anh thử kiểm tra người xem, có thứ gì bị mất không?”
Chà chà, hôm nay đúng là một ngày may mắn với mình, hahaha... Kẻ móc túi cười to trong lòng, ngẩng mặt lên, giả vờ đưa lại cây gậy cho người đàn ông.
Người quý ông cảm thấy mấy lời nói kẻ móc túi rất chân thật, gật đầu sảng khoái, đưa cây thống chế cho hắn, nói:
Sắc mặt hòa hoãn, biến mất vẻ khó chịu, hắn khẽ cười hỏi:
“Anh ơi!” Một lời gọi truyền đến từ phía sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Minh Hà nói đợi ở trong, mà lúc này không thấy đâu, cô ấy bận gì đó, rời trước sao? Thôi kệ, càng tốt... Nhân Anh không ở lại lâu, bình thản theo lối đi, rời khỏi sảng thánh đường.
Hắn cầm ra cây gậy, để cho Nhân Anh nhìn thấy.
Đồng thời, hắn cũng trở nên cảnh giác hơn với những người tiếp xúc với mình, hạn chế biểu hiện điểm đáng nghi trước khi rời khỏi phạm vi thánh đường.
Hả? Mất gì?... Nhân Anh ngờ vực, chợt loáng hình ảnh người đàn ông vừa xong, vội xỏ tay vào túi kiểm tra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngoài gặp mấy người thánh đường khả thi không phải siêu phàm giả theo ký ức Ngọc Nhung, thì hiện giờ Nhân Anh chưa thấy người siêu phàm giả nào, kể cả người được gọi là “Chưởng giáo” cũng không thấy đâu.
Đây rồi, người này trông vẻ rất giàu có... Người đàn ông sáng mắt, rơi vào một quý ông ăn mặc sang trọng, cầm cây gậy thống chế, đứng im tại dưới gốc cây.
“Thật là có duyên, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi”
Ngu ngốc... Kẻ móc túi cười giễu Nhân Anh trong lòng, thì vừa đi được vài bước, bỗng dưng cảm thấy ánh mắt mơ hồ, váng đầu.
Chống tay chậm rãi đứng dậy, hắn đập vuốt xóa bỏ vết bẩn ở bàn tay, sau đó đưa sau mông phủi phủi vết bụi, mới ngẩng mặt nhìn người đàn ông.
Thằng bé đến đây thực hiện nghi lễ à, lần này không có rụt rè nữa nha... Nhân Anh đánh giá một lượt từ trên xuống cậu bé.
“Cây gậy thống chế này, được tôi đặt làm ở khu Mộc Thần phố Luân Đình, ở thành phố Mỹ Nam, nơi đóng đô các thợ mộc nổi tiếng nhất đế quốc. Nó được làm từ một loại gỗ quý giá, có tên là Mị Tinh Mộc, trị giá không dưới 1000 đồng.”
“Được thôi” Hắn gật đầu đáp ứng, giơ cây gậy lên, ánh mắt hãnh diện, từ từ giới thiệu:
Khốn kiếp, hóa là tên kia là kẻ móc túi, mình quá sơ hở rồi... Nhân Anh chớp loáng nhận thức được, ánh mắt ẩn hiện phẫn nộ.
“Đó là niềm vui của tôi.”
Hahaha, chỉ mất 212 đồng, mình đã thu hồi ngay hôm nay ít nhất không dưới 3300 đồng... Kẻ móc túi nội tâm hưng phấn, đặt cây gậy vào trong áo, thì nghe một tiếng nói truyền đến.
Người này không được, cẩn thận quá, người này cũng không, kẻ này nhìn qua là biết không có tiền rồi... Người đàn ông đánh giá từng mục tiêu.
Nhân thời khắc sơ hở quý ông sang trọng không để ý tới, kẻ móc túi cầm theo cây gậy quay người, cấp tốc chạy lẫn vào đám đông.
“Thôi tôi đi đây, tạm biệt anh.”
“Vâng thưa ngài...” Kẻ móc túi, cười cười nói tiếp:
Kẻ móc túi cảm thấy cơ hội đã đến, nói tiếp:
Đột ngột bất ngờ, Nhân Anh bỗng bị một người đàn ông va chạm mạnh, không kịp phản ứng mất cân bằng ngã ngửa về sau, nhưng theo bản năng phản xạ kịp, hạ tay chống người.
Vừa nói lời xin lỗi, người đàn ông mặc bộ vest màu nâu nhạt, đứng dậy trước, lịch sự vươn tay thể hiện ý muốn hỗ trợ kéo Nhân Anh đứng dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mang theo nụ cười nham hiểm, người đàn ông chậm rãi bước đến, hai tay bỏ ra ngoài, chuẩn bị thời cơ, sử dụng kỹ năng điêu luyện.
Đằng kia, người quý ông sang trọng kịp phản ứng, ngoảnh mặt trở lại đã không thấy bóng dáng kẻ tự xưng là chủ tiệm gậy khống chế và cây gậy của mình đâu.
“Cướp!”
Gì nữa, chắc không gọi mình đâu... Nhân Anh không quay mặt xem người gọi, mà bước về phía trước.
Cái này... Nhân Anh nhìn chủ nhân giọng nói, tròn mắt kinh ngạc, thốt lên:
Người đàn ông móc túi Nhân Anh, hai tay xỏ túi, lảng vảng quanh quẩn chỗ đông người, ánh mắt liên hoàn đảo từ người này sang người khác.
“G·i·ế·t người!”
“Thật đáng ngưỡng mộ ngài, tôi có thể hiểu được tại sao nó lại thu hút ánh mắt của mình đến thế. Một tuyệt phẩm, nó thật xứng đáng khi cầm trong tay ngài” Kẻ móc túi liên tục khen với giọng điệu thanh thoát.
Kẻ móc túi ngoại hình đã phục hồi hình dáng ban đầu của mình, ngồi trên chiếc ghế sắt, ánh mắt chuyên chú lên gậy thống chế trên tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nếu không phải tôi đang vội, có lẽ tôi sẽ mời anh một bữa ăn” Người đàn ông cười cười, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, hốt hoảng nói:
Một góc rìa ngoài thánh đường Hòa Bình.
Kẻ móc túi đưa tay đỡ đầu, chưa kịp ngồi xuống mặt đường, đã ngã lăn ra bất tỉnh, rơi, lăn cây gậy thống chế bên cạnh.
“Tôi đang đi đằng xa kia, chẳng may chú ý vào ngài, trông thấy cây gậy của ngài thật đẹp, với kiến thức không quá rộng rãi của mình, ánh mắt tôi đã thu hút bởi nó và muốn hỏi ngài rằng, xuất xứ cây gậy ở đâu.”
A!
“Đây là một ngày tuyệt vời sao?”
“C·h·ế·t, tôi muộn mất, chào anh, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.”
Lòng thì thấp thỏm lo âu, nhưng với dày dặt trải qua đầy tình huống, sắc mặt như cũ bình thản, kẻ móc túi mỉm cười, bình tĩnh nói:
Lần thứ hai không kịp phản ứng, Nhân Anh bàng hoàng một hai, mới đưa tay đẩy người đàn ông từ bờ vai, giữ khoảng cách với mình.
“Tất nhiên là vậy rồi, tôi rất tự hào về nó” Người quý ông gật đầu, thỏa mãn với lời nịnh nọt.
“Vậy sao” Kẻ móc túi vô thanh thở phào nhẹ nhõm, nói:
Do không có chứng cứ, hắn đành gượng cười, nói:
“Cảm ơn anh” Người đàn ông sắc mặt lộ vẻ vui mừng, bất ngờ ôm lấy Nhân Anh.
Có vẻ hôm nay do ngày Thánh Lễ, số lượng người ra vào thánh đường quá nhiều, nên nhiều khu vực bị nghiêm cấm, chỉ hạn chế đi lại ngay trung tâm chỗ thanh thánh kiếm.
Cậu bé giơ hai ngón tay, lại nói:
“Tôi có thể đứng được, cảm ơn anh” Nhân Anh ra hiệu từ chối.
Đồng thời hắn cầm ra một đồ vật trong tay, bóp vỡ, tràn ra một luồng khí xám, luồn từ cổ tay, chưa đầy một giây, bao phủ toàn thân thể.
Hắn giật mình hoảng loạn, biết đã quá muốn, nhưng vẫn kêu to:
Thâm tâm hắn bắt đầu lo lắng, tự hỏi kẻ ngu ngốc này đã phát hiện mình bị móc hết tiền chưa.
Cậu bé nghiêm nghị gật đầu, cẩn thận trình bày:
Nhân Anh lắc đầu cho qua, thản nhiên nói:
BỤP!
...
Hả... Kẻ móc túi ngẩng mắt hướng phía giọng nói, nhìn thấy Nhân Anh bước đến với nụ cười trên môi.
Tiền mình đâu mất rồi... Hắn bàng hoàng, hoảng hốt trợn mắt.
Hai, ba giây, ngoại hình kẻ móc túi thay đổi hoàn toàn thành một người khác. Từ một người đàn ông bốn mươi tuổi chuyển sang một thân hình người thanh niên vóc dáng đô người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không ai khác, chủ nhân giọng nói là cậu bé vài hôm trước đã dẫn đường, chỉ cho hắn chỗ hai kẻ trộm xe đạp. Khác với hôm ấy, ăn mặc hơi bẩn thỉu, hôm nay cậu bé mặc bộ quần áo không quá đẹp đẽ nhưng rất gọn gàng, chân tay không điểm lấm lem rất sạch sẽ.
Chương 45: Kẻ móc túi
Quý ông sang trọng nhìn nhanh, nhận xét từ trên xuống kẻ móc túi, mới lên tiếng chào lại:
“Tôi thật sự xin lỗi, do tôi hiện đang rất vội, đi đứng hơi bất cẩn một chút, mong anh thông cảm cho” Người đàn ông nhanh giọng giải thích.
Quý ông sang trọng nhận lấy tờ danh thiếp, đọc nhanh một lượt thông tin giả được soạn bên trên, không quá nghi ngờ gì.
“Không biết ngài có thể cho tôi cầm thử nó được không? Với một người đam mê gậy thống nhất, không có gì tuyệt vời bằng chạm vào những cây gậy đắt giá cả.”
“Đây danh thiếp của tôi, tôi là một chủ tiệm nhỏ về những loại gậy thống chế, mong ngài giải đáp cho” Kẻ móc túi lấy tấm thẻ từ túi ra, đưa cho người đàn ông sang trọng.
Cậu bé à, anh bắt đầu nghi ngờ nhóc rồi đấy... Nhân Anh vừa buồn cười, vừa tình nghi rằng cậu bé là đồng phạm kẻ vừa xong.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi, anh có sao không?” Người đàn ông giọng điệu lo lắng.
Tiến sát lại gần, hắn chỉn chu gọn nét áo, đứng trước mặt người đàn ông sang trọng, lịch sự chào hỏi:
“Vâng là em” Cậu bé gật đầu.
Không, chúng ta sẽ không duyên phận đấy đâu... Nhân Anh thầm khổ, đưa tay nắn mi tâm, thì thầm:
“Là nhóc?”
“À không có gì đâu, tôi chỉ đi ngang qua đây thôi” Nhân Anh thản nhiên nói.
“Không sao.”
Cầm thử một lúc, hắn đã xác nhận người đàn ông sang trọng không nói phét. Với kinh nghiệm lâu năm của mình, hắn xác nhận cây gậy thật được làm từ một loại gỗ hiếm.
“Thật đáng tiếc” Vẻ mặt kẻ móc túi tỏ ra buồn bã.
“Chào ngài!”
“Có chuyện gì không nhóc?”
“Em có thể chỉ cho anh chỗ kẻ lúc nãy” Lời nói từ cậu bé, đánh tỉnh Nhân Anh khỏi cơn giận giữ, trở lại thực tại.
“Hãy chứng minh nhóc xứng đáng với 2 đồng đi.”
Người thánh đường có quy tắc không cho siêu phàm giả xuất hiện ngoài ánh sáng, mà hoạt động trong tối, ừm... Khá hợp lý, họ thay cảnh sát âm thầm bảo vệ thánh đường... Nhân Anh trầm ngâm suy đoán theo lập trường của mình.
“Anh ơi!” Giọng nói tiếp tục vang lên, chủ nhân giọng nói, chạy vòng, chắn trước mặt Nhân Anh.
Đứng ở một chỗ vắng người.
“Chào anh, không ngờ chúng ta có duyên đến vậy, đen đủi thay, bây giờ tôi đang chuẩn bị đến chỗ người thân mình… Họ đang chờ tôi mang đồ đến, nên hiện rất gấp gáp… Nếu anh muốn trò chuyện có thể đợi lúc nữa… Chờ tôi mang đồ cho họ đã.”
“Cảm ơn ngài...” Lời cảm ơn vừa dứt, con mắt hắn bỗng ngưng kết co rụt, chỉ tay về phía sau người quý ông, giọng to vừa đủ, kêu lên:
...
“Chào anh, không biết anh có chuyện gì không?”
Nắm lấy gậy thống chế đắt tiền, kẻ móc túi nội tâm kích động, hưng phấn, nhưng bề ngoài mặt khác biệt, tỏ vẻ y hệt một người trong ngành, kiên nhẫn quan sát cây gậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.