Vận Mệnh Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Biên Chợ Ngầm
Ở trong ngôi nhà tan nát bỏ hoang giữa bãi đất mọc đầy cỏ dại, vắng trống ở góc phía tây thành phố.
Nhân Anh ngồi ngay ngắn trên chiếc hộp gỗ có phần cũ nát, được trải rộng một tấm vải, đặt lên chỗ mọt bẩn.
Dáng ngồi bắt chéo chân, tay cầm đầu gậy thống chế đặt nghiêng lên gần eo, phối với ánh mắt lạnh nhạt, khiến hắn phát ra loại khí chất cao quý, lịch lãm.
Trước mắt hắn, người đàn ông móc túi đang bất tỉnh, bị ngồi trói chặt cả người vào cột gỗ mọc đầy xanh rêu.
Người đàn ông móc túi được hắn không chế, cùng nhau đi tới căn nhà hoang vu không ai thèm tới.
Tất nhiên, không phải g·i·ế·t người diệt khẩu, mà tìm nơi thích hợp tra hỏi vài vấn đề.
Qua lời chỉ dẫn từ cậu bé, hắn tìm thấy kẻ móc túi mình, đứng từ xa xem hết toàn cảnh, người đàn ông tiếp cận, lừa quý ông sang trọng và sử dụng một thứ đồ vật thần bí thay đổi ngoại hình.
Chính thứ đồ vật có thể mất vài giây thay đổi ngoại hình, đã gây lên chú ý của hắn, động tâm muốn sở hữu bằng được. Bởi nó chính là thứ hắn cần để thay thế khỏi phải trang điểm hay đeo chiếc mặt nạ ngoại trang kia.
Nhưng có vẻ thứ đó, chỉ sử dụng một lần, khi bản thân Nhân Anh kiểm tra qua thân thể người đàn ông, ngoài tiền bạc, trang sứt thì không có thứ gì như đồ vật thần bí hết.
Nên hắn cần phải tra hỏi tận cùng nguồn gốc của loại đồ vật hữu dụng đó.
“A...” Người đàn ông móc túi ngơ ngác tỉnh dậy, loay hoay thân thể, nhưng lại không thể cử động linh hoạt được.
Ngẩng đầu lên, hiển hiện ánh mắt hoảng loạn, người đàn ông ban đầu nghó nghiêng xung quanh, trước tiên xác định nơi đây, sau đó nhìn xuống bản thân, xác nhận tình trạng thân thể.
Nơi nào đây, sao mình lại bị trói... Nhớ ra rồi, bản thân tự dưng bất tỉnh khi người thanh niên kia bất ngờ xuất hiện ngay sau đó... Người đàn ông phảng phất nhớ tới hình ảnh Nhân Anh bình thản đứng cười, không khỏi run người.
“Anh đã tỉnh” Nhân Anh lên tiếng, đánh vỡ mạch suy nghĩ người đàn ông.
Men theo tiếng nói, người đàn ông trông thấy Nhân Anh ngồi cách mình không xa, ánh mắt lạnh lùng như đấng chí cao, chăm chú xuống.
“Anh!” Người đàn ông hoảng sợ, cấp giọng van xin:
“Hãy tha cho tôi đi, tôi xin lỗi đã móc túi của anh, tôi, tôi, tôi sẽ trả lại...”
Do quá sợ hãi, nên từng câu nói hơi ngấp ngứ, hắn vội nuốt ngụm nước bọn, tiếp tục cầu xin:
“Không, tôi sẽ đền bù lại nhiều lần với số tiền đó, chỉ cần anh tha cho tôi, tôn xin anh... Đằng sau tôi còn mẹ già con nhỏ đang chờ tôi trở về, mong anh rủ lòng thương...”
Nhân Anh lặng yên nghe những lời gào xin từ người đàn ông, cảm thấy thật ồn ào, mở miệng đánh gãy.
Hắn nở nụ cười gian, ngữ khí nhẹ thanh, nói:
“Tôi không cần anh phải đền bù...”
Hả... Người đàn ông ngẩn người một giây, chưa kịp vui sướng thì bị câu tiếp theo, làm cho biến sắc, càng thêm sợ hãi.
“Bởi tôi có thể tự lấy, nếu anh c·h·ế·t đi.”
Mình đã móc túi của ai đây? Xã hội đen?... Người đàn ông khóc trong lòng, thầm mắng sao bản thân lại đi trêu trọc mấy người như này chứ.
Sắc mặt biểu lộ tuyệt vọng ra ngoài, người đàn ông lần nữa dãy dụa van cầu:
“Không, đừng g·i·ế·t tôi, tôi có thể làm trâu làm ngựa cho anh, sai đâu đánh đó, chỉ cần anh đừng g·i·ế·t tôi là được, xin anh, tôi van xin anh.”
“Anh là người tốt mà đúng không? Anh sẽ g·i·ế·t tôi đúng không? Anh sẽ tha cho tôi đúng không?” Do quá hoảng loạn, người đàn ông không biết kiểm tra kỹ càng câu nói của mình.
Ngu xuẩn, tất nhiên tôi sẽ không g·i·ế·t ông rồi... Nhân Anh cười giễu.
Hắng giọng một cái, hắn lại mở miệng, nhàn nhạt nói:
“Cũng được, tôi có thể tha cho anh.”
“Thật sao!” Người đàn ông sáng mắt, nội tâm sung sướng hốt lên lần nữa:
“Anh sẽ tha cho tôi sao?”
“Tất nhiên, chỉ là...” Nhân Anh nói nửa vời, tăng thêm độ nguy hiểm, đánh sâu vào tâm lý người đàn ông.
Cảm nhận người trước mặt vẫn còn điểm do dự tha cho mình, người đàn ông không chờ phán c·h·ế·t, hấp tấp nói:
“Anh muốn tôi làm gì được, anh có thể sai bảo tôi như nô lệ...”
“Chủ nhân người cần tôi làm gì?” Người đàn ông lập tức đổi xưng hô với Nhân Anh.
Nghe tiếng chủ nhân, sao cứ cấn cấn thế nào ý... Nhân Anh khó chịu trước lời gọi, nói:
“Tôi cần xem biểu hiện của anh như nào.”
“Hãy nói về đồ vật khiến anh thay đổi hình dạng, nó đến từ đâu” Nhân Anh chuyển sang chủ đề chính, không còn vòng vo mất thì giờ.
“Ý chủ nhân là ‘Khí Ngoại Trang’ sao?” Người đàn ông không dám chắc, hỏi lại.
Khí Ngoại Trang... Nhân Anh nhíu mày, rồi thư giãn trở lại, ghi nhớ sâu tên gọi, thản nhiên nói:
“Đại khái là nó.”
Được xác nhận từ Nhân Anh, người đàn ông mới tự tin trả lời:
“Khí Ngoại Trang, nó được tôi mua ở ‘Biên Chợ Ngầm’ mua với giá 212 đồng, nó rất hữu dụng, nhưng chỉ sử dụng được một lần, thời gian tác dụng cũng phải lên tới mười phút hơn. Nếu chủ nhân muốn lâu dài, thì phải bỏ ra nhiều tiền.”
“Tôi nghe nói, có loại Khí Ngoại Trang, có thể kéo dài lên tới một tiếng, ừm, chính xác hơn là bảy mươi tới tám mươi phút thời gian duy trì năng lực.”
Biên Chợ Ngầm, có vẻ như kiểu chợ đen ở Trái Đất... Thật đắt, 212 đồng cho hơn mười phút, vậy loại kéo dài hơn tiếng kia, là bao nhiêu? Tính sơ qua, ít nhất không dưới ngàn rưỡi tiền rồi... Nhân Anh líu lưỡi, thầm than với giá cả.
“Nói hết thông tin về cái gọi là Biên Chợ Ngầm của anh cho tôi” Nhân Anh chuyển sang vấn đề khác, bởi hiện tại bản thân không có tư cách quan tâm đến Khí Ngoại Trang, vì nghèo.
Người đàn ông nuốt ngụm nước bọt, chỉnh lại âm giọng, cẩn thận nói:
“Thưa chủ nhân, tôi không biết Biên Chợ Ngầm là do ai cai quản, bởi thân phận không đủ lớn để biết, nhưng theo lượng tin tôi nghe ngóng được, không biết chính xác hay không.”
“Những kẻ đứng sau, trấn giữ Biên Chợ Ngầm, được đồn rằng họ chính là sứ giả của Thần Minh.” Người đàn ông trầm giọng nhấn mạnh.
Sứ giả của Thần Minh... Đúng như mình nghĩ, việc tạo được mấy đồ vật như vậy, chỉ có những kẻ siêu phàm giả mới làm được thôi... Nhân Anh không ngoài ý muốn lắm, bởi đã từng suy đoán được khi trông thấy người đàn sử dụng Khí Ngoại Trang.
Còn sứ giả của Thần Minh, hẳn là phía sau Biên Chợ Ngầm, ít nhất sở hữu một vị bán thần cai quản... Nhân Anh trầm ngâm phỏng đoán.
Hắn không cắt lời người đàn ông, im lặng lắng nghe tiếp.
“Bên trong Biên Chợ Ngầm cũng phân chia tầng lớp, tổng cộng là hai tầng. Tầng một là thuộc mấy người như chúng tôi, còn tầng thứ hai, rất là thần bí, dừng như mọi thông tin về tầng đó đều bị chặn hết, nên không có tin tức nào tầng đó cả.”
“Nói vị trí” Nhân Anh nhấn mạnh thông tin cần thiết.
“Vâng thưa chủ nhân” Người đàn ông bối rối, ngụm tiếp dòng nước bọt, rồi nói tiếp:
“Biên Chợ Ngầm, được ngụy trang bằng cửa hàng Bánh Qui Ta, chỗ phố Kim Liên, phía Tây Bắc thành phố.”
“Để tránh mấy kẻ rắc rối, như đội chấp pháp, thì muốn vào trong Biên Chợ Ngầm, thì phải đọc khẩu hiệu thì mới được thông qua, nếu không cố gắng đi vào, sẽ bị bắn c·h·ế·t ngay lập tức.”
“Khẩu hiệu là, màn đêm bao phủ” Người đàn ông thận trọng nói từng chữ.
Màn đêm bao phủ... Nhân Anh ghi nhớ câu khẩu hiệu.
Sau đó, hắn mở miệng hỏi:
“Ngươi tên gì?”
Nhân Anh thay đổi xưng hô vai vế với người đàn ông.
“Dạ thưa chủ nhân, tôi tên là Tý Mạ Tiến, năm nay 42 tuổi, đã từng có vợ, nhưng do mang bệnh, với cả nhà nghèo, nên cô ấy đã mất sớm vì không có tiền chữ trị” Người đàn ông Mạ Tiến biểu hiện u buồn ngoài mặt.
Ở thế giới nào, tiền vẫn thứ quan trọng nhất a... Nhân Anh đồng cảm hoàn cảnh người đàn ông, thở dài cảm thán.
Hắn hít một hơi nhẹ, nói:
“Được rồi, ngươi đừng gọi là là chủ nhân… Ngươi có thể gọi ta là, công tử Minh.”
Công tử Minh... Mạ Tiến mặc niệm sâu danh gọi, ngữ khí cung kính nói:
“Vâng thưa công tử.”
Nên tham quan Biên Chợ Ngầm chút xem... Nhân Anh suy tư một trận, rồi quyết định.
...
Cửa hàng Bánh Qui Ta, phố Kim Liên.
Nhân Anh thẳng người, tay cầm đầu gậy thống chế, chống thẳng xuống mặt đường, tạo dáng một quý ông cao sang.
Bên cạnh, Mạ Tiến đứng lui thấp, tiến sát lại gần, thấp giọng nói:
“Đây là chỗ Biên Chợ Ngầm, thưa công tử.”
Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt a... Nhân Anh ngước nhìn bảng hiệu cửa tiệm, đánh giá.
Thu hồi ánh mắt, hắn nhàn nhạt nói:
“Vào thôi”
“Vâng, thưa công tử” Mạ Tiến gật đầu, đi theo sau Nhân Anh bước vào trong cửa tiệm.
Không gian tiệm bánh giống bên ngoài, không có đặc điểm gì nổi bật, đơn giản như một tiệm bánh bình thường.
Hai phía đối diện bên ngang, được đặt hai tủ kính đựng đầy nấp nhiều loại bánh, theo hai loại, còn nóng hổi và mát kem. Giữa tiệm, nhìn vào trong, được xếp tầm bảy bộ bàn ghế, làm bằng gỗ, mỗi bàn đều đặt một lọ hoa màu hồng, mỗi lọ chỉ có một bông.
Nhân Anh đảo mắt, rơi vào quần thu ngân, thấy một cô gái tuổi đôi mươi, mặc quen chiếc tạp dề màu trắng thường của thợ làm bánh.
Nếu không phải Mạ Tiến đi cùng xác nhận đây chính là Biên Chợ Ngầm, thật đúng khó thể nhận ra a... Nhân Anh không khỏi gửi một lời khen cho việc ngụy trang Biên Chợ Ngầm.
Hắn mở miệng, đối với Mạ Tiến, nói:
“Làm đi.”
“Vâng thưa công tử” Mạ Tiến gật đầu, xoay người bước hướng quần thu ngân.
Cô gái thu ngân phát hiện Mạ Tiến lại gần, ngẩng đầu, mỉm cười, hỏi:
“Anh cần gì ạ?”
Mạ Tiến không đáp ngay, bước sát mặt bàn, thấp giọng nói khẩu hiệu:
“Màn đêm bao phủ.”
Lời nói hắn vừa kết thúc, cô gái thu ngân sắc mặt không thay đổi, vẫn mỉm cười, vươn tay vào trong, nói:
“Phòng 3-1 thưa anh.”
“Cảm ơn” Mạ Tiến gật đầu, quay trở về bên cạnh Nhân Anh, nói:
“Đã xong thưa công tử.”
“Ừ, đi thôi” Nhân Anh sắc mặt bình thản gật đầu theo sau Mạ Tiến.
Thật đáng sợ... Nhân Anh khiếp sợ trước biểu lộ tự nhiên cô gái, thầm nghĩ.
“Đúng là giới siêu phàm có khác, mọi thứ được huấn luyện ngang với cả quân đội.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.