Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 54 Một tháng

Chương 54 Một tháng


Từ Trường Sinh muốn cáu kỉnh một chút với nàng, nhưng đôi mắt của người con gái ấy cứ xinh đẹp như một viên kim ngọc kia mỗi lần nhìn đến thì hắn lại không có bất cứ cách nào thốt ra những lời ấy được, lời đã đến miệng lại tự nhiên phải nuốt hết vào bụng. Quả nhiên mỹ nữ đều mang đến một loại áp lực vô cùng kinh người, hầy đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân xem ra cũng không phải là không có lí.

- Nàng nói thế thì ta chịu rồi đấy, nhưng mà nàng cứ ép ta vào góc như thế này không lẽ lại định cưỡng hôn ta nữa à.

- Không...chàng xấu tính

Nàng chợt thảng thốt khi nghe thấy lời của hắn nói, cũng không phải là ngại ngùng khi nghe lời nói ấy mà sự thật là trong cơn vô thức mơ mộng kia nàng dường như lại sắp lặp lại chuyện ấy. Nỗi bất ngờ bất chợt đổ về khiến nàng chỉ xém chút nữa đang hét lên thành tiếng rồi, bàn tay nhẹ đấm vào ngực hắn một cái khiến thiếu niên đau điếng cả người. Hai người cứ nói cười cùng nhau như thế chẳng khác nào một đôi nam nữ khi mới yêu, sự thoải mái ấy đã làm hắn quên rằng nàng cũng là một cường giả trúc cơ kì, cũng là một vị tiên nhân sức lực cực kì khủng kh·iếp, không cùng với nữ nhân bình thường một dạng mà so sánh được. Bị đánh một cái như thế này, khiến cho bản thân thiếu niên xém chút nữa thì hồn đã lìa khỏi thân xác, thậm chí còn nhìn thấy cả những ngôi sao bay lòng vòng trên đầu mình nữa.

- Đừng...đừng đánh nữa, ta chỉ chọc nàng thôi. Còn đánh nữa sẽ c·hết người thật đó.

Từ Trường Sinh vừa mới gắng nói lên mấy lời, thì lúc này dường như Tịch Thủy cũng nhận ra điều gì đó, lập tức dừng tay mình lại miệng nở nụ cười trẻ con giả ngốc xem như mình không có hề biết đến cái gì cả. Tự nhiên làm cho Từ Trường Sinh cảm thấy choáng váng đầu óc, bao nhiêu hình tượng về một người nữ tử trưởng thành của nàng được vẽ ra trong đầu óc hắn tự nhiên lại tan biến đi hết, chỉ thấy nếu như so về cái độ trẻ con chỉ sợ bà tiên tử này còn hơn cả Tần Linh nữa.

- Nàng...có phải quên cái gì không, nam nữ thụ thụ bất tương thân, hai chúng ta còn chưa quen biết gì thân thiết nàng mà cứ dính lấy ta như thế này, để người ngoài nhìn vào khó mà ăn nói lắm đấy.

Tịch Thủy bây giờ mới nhận ra, cũng chẳng biết là từ bao giờ cô vậy mà lại lần nữa leo lên ôm lấy người của Từ Trường Sinh dựa sát lồng ngực mình vào ngực của thiếu niên ấy. Nhưng lại chẳng hề có một chút nào phát giác, giống như cả hai đều là cùng một thể, giống như một mảnh xác thịt tương liên giống như đã từng rất lâu rồi, rất nhiều năm rồi đều là như thế chưa từng có sự khác biệt nào cả. Dường như hơi ấm ấy, sự dịu dàng ấy đều là quen thuộc như thế.

Lúc nhận ra những hành động kì lạ của mình thì cả gương mặt của nàng chợt đỏ ưng lên, vội nhảy xuống ngay bên dưới nhảy tót xuống tận thành phía dưới kia của giường mà ngồi để giữ khoảng cách an toàn. Mặt cúi gằm xuống bàn tay vân vê lọn tóc của mình cũng không hiểu được vì sao sau khi gặp hắn nàng cho dù nàng đã kiểm soát rất tốt phần ham muốn kia mà vẫn có nhiều hành động mà ngày trước chỉ cần tưởng tượng mà thôi cũng cảm thấy vô cùng mất mặt như thế. Giống như không thể kiểm soát được thân thể mình vậy.

- Chàng nói sai rồi...nhất định là đã quen biết...hơn nữa còn là quen biết từ rất lâu...rất lâu về trước.

- Được rồi chúng ta quen biết rất lâu về trước, vậy bây giờ nàng có muốn giới thiệu về mình một chút hay không. Ta trước nhé, ta là Từ Trường Sinh, ta sinh ra và lớn lên ở một nơi rất xa nơi này tên là trấn Ly Châu thôn Ninh Bình. Còn nàng thì sao có muốn kể một chút không

- Ta...hình như là một đứa trẻ mồ côi, năm đó sư phụ vân du thiên hạ phát hiện được thiên phú tu luyện nên đã mang ta về núi bắt đầu tu hành, từ lúc đó hình như lần gặp chàng là lần đầu tiên ta xuống núi sau hơn một trăm năm mươi năm đó.

- Cái gì...hơn một trăm năm mươi năm á. Thế là giờ nàng đã hơn một trăm sáu mươi tuổi rồi đó, má ơi gấp tám lần ta luôn cơ á.

Chỉ là dường như câu nói này của hắn đã khiến cho nàng giận đến đỏ mặt tía tai đầu muốn bốc cả khói trắng đến nơi, dường như ngay lập tức một cái gối được đan bằng bông bay đến bắn thẳng vào mặt của hắn khiến thiếu niên bất ngờ xém nữa là té chổng chân từ giường xuống đất.

- Chàng...hừ đồ xấu xa. Có biết nói tuổi nữ nhân là xấu lắm không hả...Hừ ta giận.

- À..ừm thì ta xin lỗi lần sau ta sẽ không nhắc đến chuyện này nữa là được chứ gì. Mà nàng cũng là tiên nhân đó còn ta chỉ là phàm nhân bình thường thôi, sau này làm cái gì cũng nhẹ tay một chút đi sẽ c·hết người thật đó.

- Hừ...ngốc không thèm quan tâm.

Từ Trường Sinh âm thầm cười khổ trong lòng, mà với cái tình huống dở khóc dở cười như thế này thì ngoại việc ấy ra hắn còn có thể làm cái gì khác nữa đâu, nhưng không hiểu sao tự nhiên lại cảm thấy thái độ này của Tịch Thủy cũng có mấy phần đáng yêu, nhìn thấy nàng làm nũng ra vẻ giận hờn với đủ thứ loại biểu cảm như thế hắn không hiểu sao lại bật cười. Hơn nữa còn cười vô cùng thoải mái, rất lâu rồi rất lâu rồi khi ở bên một cô gái nào đó hắn mới có thể thoải mái với chính bản thân mình đến như thế. Cười đến chảy cả nước mắt ra, phải cố lắm mới có thể dùng bàn tay lau đi được. Tịch Thủy cũng hơi bất ngờ nhưng rồi cô cùng cười với hắn, chỉ là một chiếc lều nhỏ bình thường nhưng chẳng hiểu sao chỉ với hai tiếng cười mà lại có cảm giác ấm áp đến lạ thường như thế.

- Nần này nàng trốn sư phụ xuống núi, sau này nàng sẽ ở đâu. Ta xem chừng chắc cũng phải ở nửa tháng một tháng gì đó nàng mới định quay về chứ.

- Ta...ta cũng chưa biết nữa. Vốn chỉ định thăm chàng một chút mà thôi...nhưng sau gặp chàng rồi ta cũng không muốn về nữa...

- Vậy thì nếu nàng không chê nơi này vậy cứ ở lại đi, chạy lòng vòng để sư phụ nàng gặp được. Đến lúc đó chẳng biết bà ấy sẽ chặt ta thành mấy khúc nữa.

- Chắc là sáu khúc.

- Cái gì ?!!!

Từ Trường Sinh giật mình kinh hải nhìn thẳng về phía Tịch Thủy, trong đôi mắt có những nét bi ai mệt mỏi, lại có nét cười miễn cưỡng có chút khổ sở, xong chung quy vẫn có nét thoải mái cùng an tĩnh hiếm hoi. Thế nhưng đáp lại ánh mắt hỗn loạn của hắn Tịch Thủy cũng chỉ mỉm cười vui vẻ xem như mình chưa hề nói ra nhưng câu kinh thiên động địa kia, lại giống như trong vô thức cứ xích xích lại gần, cũng chẳng mấy chốc thế mà lại lần nữa ngồi ở ngay bên cạnh hắn.

Nàng là tiên tử ngự ở núi cao vượt mây, không vướng bận hồng trần thế tục. Nàng không hiểu phong tình thế sự, lần đầu rơi vào lưới tình với hắn một thiếu niên phàm nhân. Một kẻ mà từ khi sinh ra đã luôn sống trên làn ranh của sinh và tử, một kẻ sống với lưỡi đao vô tình sẵn sàng lấy mạng bất cứ một ai. Chuyện tình của nàng là loại chuyện mệt mỏi cùng phiền phức như thế nào, chỉ cần nhìn gương mặt của Từ Trường Sinh là liền hiểu.

Tuy là đã cố gắng giữa bình tĩnh, cố gắng để không khóc nhưng càng cố thì gương mặt trông lại càng thảm hại. Tuyệt nhiên nếu như bình thường được mỹ nữ chăm sóc, chắc là hắn có thể hảo hảo thoải mái hưởng thụ một chút cái gọi là mỹ vị của trần gian, nhưng mà là một vị tiên tử tại đằng sau lưng có chỗ dựa cực lớn hắn lại cảm thấy muôn vàn áp lực. Thật sự đoạn tình cảm này quá là mệt mỏi.

- Ta có thể ở lại sao ?

- Có thể, chỗ này cũng xem như đầy đủ hết đồ dùng. Chiều nay sau khi ta khỏe lại sẽ cùng vài người đi làm cho nàng một cái bồn tắm gỗ, xem như giải quyết được chuyện tắm rửa, làm một cái giường nữa xem như là giải quyết nhu cầu chỗ ngủ. Nhưng mà ta có một yêu cầu với nàng

- Được...được chỉ cần ở cùng chàng...không ở lại nơi này với chàng, chỉ cần là yêu cầu không quá đáng. Ta đều có thể chấp nhận được hết.

- Hầy...cũng không có gì quá đáng, chỉ muốn nàng sau này phải tự chăm sóc cho mình thôi. Dù sao nơi này cũng là quân trại, nếu như nàng có thái độ tiên tử kiêu ngạo, không ai chiều nổi đâu đó.

- Được ta có thể hứa. Công việc bình thường dọn dẹp ta đều tự làm được hết, ngoài ra ta cũng là một nhà quân sự đó, nhất định có thể giúp mọi người một tay trong việc do thám tình hình.

- Thật luôn sao ?

Từ Trường Sinh dứt lời trong đôi mắt của hắn vẫn còn ẩn hiện lên rõ ràng những điểm bất ngờ cực độ đối với Tịch Thủy. Nhưng nhìn thấy ánh mắt chắc chắc của thiếu nữ thì hoàn toàn tin tưởng rồi, thả lỏng người mình ra thư giản một chút cơ thể. Sớm vận chuyện tâm pháp mang theo máu huyết trong người lưu thông đi toàn bộ các bộ phận trên người. Tịch Thủy cầm lấy một tấm chăn mỏng bên dưới cẩn thận đắp lên cho hắn rồi mới bắt đầu đi vòng vòng quanh nơi này tranh thủ dọn dẹp lại những phần bừa bộn mà cô khi nãy đã bày ra.

Cứ như thế Tịch Thủy bắt đầu cùng với Từ Trường Sinh sống chung trong một cái lều, mọi sinh hoạt kể cả ăn uống, ngủ nghỉ đều làm cùng với nhau, hắn đã đi chặt cây tự làm thành một cái giường gỗ thấp hơn để sát cái giường của cô nằm, ban đêm đều ngủ ở đó tuy không rời xa cô, nhưng cũng hạn chế hết mức có thể sự đụng chạm. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chưa kể đây còn là một ngọn lửa cực lớn nữa chứ, nếu như không đề phòng cẩn thận lỡ có chuyện gì thì phiền phức sau này mà hắn phải đối mặt đương nhiên là không nhỏ.

Từ khi hai người bắt đầu chung sống với nhau, quỹ đạo cuộc sống của Từ Trường Sinh cũng bị nàng làm cho đảo lộn lên rất nhiều. Lúc đầu thì hơi mệt mỏi nhưng rồi dần dần hắn cũng quen với sự xuất hiện của nàng, quen với nụ cười quen với giọng nói của nàng. Tịch Thủy lại càng là người bất ngờ hơn hết, những ngày đầu hắn nói chuyện cùng nàng tương đối nhiều chủ yếu là căn dặn nàng về những thứ sinh hoạt bình thường ở trong quân doanh.

Nhưng càng về sau thì lại càng bất ngờ hơn khi nhận ra Từ Trường Sinh vậy mà lại là một người vô cùng ít nói. Nhiều khi hai người cả ngày đụng mặt nhưng ngoài nụ cười bình thản có chút quý mến của hắn dành cho nàng thì không có nói lấy một lời. Dù cho Tịch Thủy muốn bắt chuyện nhưng mỗi lần mở miệng hắn cũng đều chỉ trả lời qua loa cho có lệ, nhưng lại nhìn rất sâu vào đôi mắt của nàng dường như chính cái nhìn ấy của hắn mới đơn thuần là câu trả lời mà hắn muốn nói nhất với nàng

- Nàng biết không, khi một người nói chuyện họ sẽ có những suy nghĩ về đủ thứ chuyện trên đời, lúc đó câu trả lời của họ đã không còn là lời thật lòng muốn nói ra nữa. Nhưng đôi mắt thì không giống như thế, nó không biết nói dối.

Một thoáng vu vờ nào đó hắn đã nói với nàng những điều như thế, nàng không hiểu chỉ nghĩ chắc là hắn đã đang tìm lí do để lẫn tránh mà thôi. Nhưng rồi dần dần mới nhận ra được nhưng gì mà hắn muốn nói. Không phải là Từ Trường Sinh lạnh lùng hay không thích trả lời cùng nàng, mà là đúng như hắn đã từng nói kia, ánh mắt của một con người chưa bao giờ nói dối về nỗi lòng của người ấy cả, chưa bao giờ...chưa bao giờ.

Nàng cũng bắt đầu luyện tập theo thói quen này của hắn, những ngày đầu thì rất khó khăn vì không nói nàng không thể nào biết được hắn muốn nói điều gì, cũng không thể nào biết được hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì. Nhưng lúc nàng cảm thấy khó khăn như thế, hắn có thể ngồi đó và nhìn ngắm nàng hàng giờ liền để nàng đến khi nào đoán hiểu được tâm trạng của mình thì thôi.

Lâu dần tự nhiên Tịch Thủy cũng nhận ra những nổ lực của mình vậy mà đã được đền đáp xứng đáng. Tuy không thể hoàn toàn hiểu được con người của hắn, nhưng nàng dần cũng ít nói đi, tâm tính tự nhiên cũng trầm lắng xuống rất nhiều, thích ngồi ngây ngốc nhìn ngắm thiếu niên luyện tập, nhìn hắn học bài cầm tay dạy hắn viết chữ.

Nhờ tâm tính trầm lắng xuống, cũng như thích suy tư hơn mà tốc độ tu hành của nàng cũng gia tăng lên nhanh chóng, nút thắt cảnh giới lúc trước tưởng chừng đã vô vọng vậy mà bây giờ lại vượt qua vô cùng đơn giản đến khó tin, dường như những dòng chữ khô khan nhàm chán bên trong những quyển công pháp kia nàng cũng thông hiểu nhanh hơn rất nhiều.

Phần công việc mỗi ngày của hai người tương đối khác nhau, Từ Trường Sinh thì rất thoải mái bình thường đều sáng mặc y phục cẩn thận đeo lên hai thanh đao sau lưng đầu đội chiếc mũ rơm rộng vành đi kiểm tra quân tình luyện tập quân binh, đôi khi cũng là ra tay giải quyết vài con sâu mọt do kẻ địch cài cắm vào.

Tịch Thủy thì lại khác, sớm thì tắm rửa sạch sẽ rồi cùng đến nơi mà mọi người bàn bạc chiến thuật để cùng nhau nghiên cứu phương thức đánh trận hợp lí, rảnh rỗi thì lại bắt Từ Trường Sinh cưỡi ngựa dẫn đi thăm thú cảnh núi rừng sẵn tiện vẽ lại bản đồ chuẩn bị cho những trận chiến sắp tời. Từ khoảng thời gian có Tịch Thủy trợ lực, xem như trong q·uân đ·ội cũng đỡ được một phần áp lực cực lớn đến từ chính vị tướng quân tiên phong của họ. Mặc dù những cống hiến của Tịch Thủy đối với quân sự là không lớn nhưng lại có tác dụng làm giảm sự lãnh đạm của Từ Trường Sinh xuống, phần nào giúp cho người này tham gia hơn vào quân binh.

Một con sói hoang cứ cô độc như thế, ngay cả vương gia cũng cảm thấy không thể nào quản chế nổi, chẳng biết nếu như có một lúc nào đó vượt ra khỏi tầm kiểm soát thì hậu quả sẽ khủng kh·iếp như thế nào, có thể là tất cả đều phải c·hết không nhắm mắt không chừng. Chiến trường khốc liệt cũng có vài trận nhỏ diễn ra, bình thường đều phải cầm quân đánh chiến. Nhưng từ khi tướng quân tiên phong xuất hiện, những trận chiến nhỏ gần như không cần dùng tới người.

Chỉ một người một ngựa một đao mà chém g·iết giữa ba quân tướng sĩ không thể ngăn cản nổi, ngay cả tướng lĩnh kiêu hùng của kẻ thù cũng không thể chịu được một đao của hắn, trực tiếp cả người và ngựa đều bị chẻ đôi không thương tiếc. Sau mỗi trận chiến đến công cuộc thu dọn chiến trường là cả bọn đều kinh hãi, xác c·hết dưới v·ũ k·hí của Từ tướng quân bọn họ vô cùng kinh hãi thường là bấy nhầy chứ không có mảnh nào nguyên vẹn cả.

Thế nhưng thứ bọn họ sợ hơn cả, chính là đối diện cùng với ánh mắt thanh lãnh của Từ tướng quân. Đôi mắt của sự cuồng loạn, của những sinh mệnh thống khổ dưới lưỡi đao kia, của máu thịt của xương cốt bầy nhầy dưới gót ngựa. Đôi mắt tựa như của sát thần giáng lâm nhân gian, chỉ cần nhìn sâu vào cũng có thể c·hết mà không biết mình đ·ã c·hết như thế nào.

- Nàng đã ở đây hơn tháng rồi đấy, còn chưa định quay về nữa sao ?

Tich Thủy nghe thấy hắn nói, càng đi lại gần hơn, bàn tay ngọc ngà kia khẽ đưa đến dũi thẳng chỉ vào người của Từ Trường Sinh, lại cẩn thận chỉnh sửa lại y phục bên ngoài của hắn cho thẳng thóm lại

- Hừm...ta ở chỗ này cũng không có phiền hà gì chàng, cơm cũng không có ăn của chàng, lại còn hảo hảo giúp cho chàng dọn dẹp phòng ốc. Một tiếng cảm ơn cũng không có chỉ toàn muốn đuổi ta về. Đây là cái loại đạo lý gì vậy ?

- Ta...ta...hầy...được rồi, vương gia không có ý gì ta cũng không dám có ý kiến. Ở bên ngoài hôm nay bắt được một thứ hay ho tặng cho nàng, có lấy không ?

- Có...

- Vậy theo ta.

Từ Trường Sinh dứt lời thì liền hướng ra bên ngoài mà đi, Tịch Thủy cũng đi cùng với hắn. Hơn một tháng nay nàng ở trong quân doanh sớm chiều đi lại khắp nơi thế nên mọi người đều đã được gặp qua vị tiên tử này, cũng biết được nàng ấy là một người quen của tướng quân, hiện tại giữ nhiệm vụ làm quân sư cho vương gia thế nên đối diện cùng nàng mọi người đều rất kính trọng mà cúi đầu chào hỏi giống như gặp được tướng quân. Chỉ là mặt dù bình thường đi ra bên ngoài Tịch Thủy đều che khăn mặt và quần áo rất dày, thế nhưng dáng người rao ráo lại nở nang vun đầy kia vẫn khiến cho không biết bao nhiêu đôi mắt phải hướng nhìn theo trong lòng không khỏi gánh tị, nhưng mà mỹ nữ sánh vai cùng anh hùng xưa này đều là loại đạo lí như thế.

Chương 54 Một tháng