Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 55 Ánh bình minh trong đêm tối

Chương 55 Ánh bình minh trong đêm tối


Hai người chầm chậm thả bước thong dong đi thẳng về phía gần cuối của quân doanh nơi xây dựng của chuồng ngựa. Chỗ này đối với Tịch Thủy cũng không phải là nơi xa lạ gì cả vì cô từng có vài lần đi qua nơi này, chủ yếu chỉ là ngắm nhìn con chiến mã cực kì cường tráng và hùng dũng tên là Phá Quân của Từ Trường Sinh mà thôi. Xem chừng con ngựa này cũng rất thích cô, nhìn thấy cô đi tới là hí vang hết cả sau đó lại tự động cúi đầu xuống để cho cô vuốt ve. Lần này nhìn thấy hắn dẫn đi đến chuồng ngựa liền đã đoán được món quà của thiếu niên này là cái gì.

- Chàng định tặng ngựa cho ta sao ?

- Ừm...hôm qua đánh trận thì phát hiện được nó ở trong rừng, có thể xem là một con thần mã hiếm có ở trong tự nhiên. Ta thấy nàng vài lần đến nơi này rồi, thiết nghĩ chắc là cũng có hứng thú với chúng nên mới bắt về tặng cho nàng, kìa nó đấy.

Từ Trường Sinh vừa nói liền chỉ bàn tay của mình hướng thẳng đến phía bên trong của chuồng ngựa, tại nơi mà Phá Quân đang được chăm sóc cực kì kĩ lường bình thường vẫn hay để trống hôm nay không ngờ còn xuất hiện thêm một con ngựa khác nữa dưới ánh nắng nhẹ nhàng của mặt trời khi chiếu vào thân thể, cả bộ lông của có liền óng ánh lên một màu vàng kim tuyệt đẹp. Sáng lên như một vầng thái dương thu nhỏ.

- Chàng...chàng tặng nó cho ta sao ?

- Phải...xem như là món quà cảm ơn của ta vì viên kim đan trị liệu lần trước của nàng. Nếu như lúc ấy không có viên thuốc kia, chỉ sợ bây giờ cỏ trên mộ ta cũng đã bắt đầu mọc lên rồi.

- Nhưng mà...nhưng mà nó đẹp quá, nhất định là một con thần mã đó. Chàng nỡ luôn sao.

- Với người khác thì đúng là không nỡ, nhưng nàng đối với ta cũng có ân cứu mạng thì không có vấn đề. Ta còn sợ là nàng không thích món quà nhỏ này ấy chứ

- Này...ta cảm ơn chàng nhé, ta thích lắm luôn đấy.

Vừa mới nói liền lập tức nhảy cẩn lên vì vui sướng chạy ngay qua chổ bên đó lượn qua lượn lại mấy vòng liền trước thân hình của con thần mã kia, bàn tay không khỏi xuýt xoa mân mê lên lớp lông vàng óng ánh cũng không biết tại sao mà lại có thể vàng óng mà mượt mà đến như thế, trên đời muốn kiếm được con thứ hai xem ra cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nhìn thấy thái độ yêu thích của nàng, thiếu niên cũng chỉ gật đầu hài lòng sau đó lại hướng đầu quay gót chân về phía bên ngoài chờ đợi, nhưng còn chưa kịp đi thì Tịch Thủy đã lần nữa chạy đến nắm lấy bàn tay của hắn kéo chạy vào bên trong.

- Này con thần mã này đẹp quá, chàng giúp cho ta cưỡi nó thử được không. Ta trước giờ đều chỉ dùng phi kiếm với thảm bay mà thôi, lúc trước cưỡi ngựa cũng là chàng cầm cương nên ta không có biết cách cưỡi.

- Được rồi. Nàng đi cùng ta

Vừa gật đầu đồng ý thì cô đã nhảy cẩn lên vì thích thú cứ như thể một đứa trẻ chạy lòng vòng quanh con ngựa ấy mà không ngừng quan sát mân mê bàn tay, khiến cho ngay cả hắn cũng cảm thấy mắc cười mà chẳng hiểu được nguyên nhân. Chỉ là những lúc ngắm nhìn nàng vui vẻ như thế lại làm cho hắn cảm thấy trong lòng chợt thanh thản hơn rất nhiều, bao nhiêu ý niệm chém g·iết tàn khốc trong đầu óc đều dần như được ánh quang minh từ nụ cười không một chút toan tính vụ lợi của nàng xua tan đi.

Hắn dắt ngựa ra bên ngoài, sau đó cẩn thận dìu Tịch Thủy ngồi lên trên lưng rồi để cho nàng nắm chắc dây cương ngựa còn hắn thì đi ở bên cạnh cũng cầm lấy dây cương từ từ dắt ngựa bước đi từng bước nhỏ nhỏ, lúc đầu là từng bước chậm, Tịch Thủy cực kì sợ hãi đôi mắt nhắm híp lại không dám hé mở, nhưng sau một lúc dần quen cảm giác ngồi một mình lại cảm thấy tốc độ chậm rãi kia thì mới dần mở mắt ra.

Từng cơn gió thổi vào gương mặt làm tung bay nhưng lọn tóc mai của nàng, nhìn thấy Từ Trường Sinh tay cầm cương ngựa đang chạy chậm từng bước để nàng quen với cảm giác khi chạy. Chỉ sau khoảng hơn một giờ liên tục cứ chạy đi rồi chạy về liên tục như thế, Tịch Thủy vậy mà cơ bản đã có thể ngồi được trên lưng ngựa rất thẳng và dễ dàng.

Tay siết dây cương để ngựa đứng lại, chợt cảm thấy so với ngồi cùng trên ngựa của Từ Trường Sinh thì không thoải mái bằng nhưng mà cảm giác tự thân cưỡi thì cũng rất vui. Chỉ nghĩ đến chuyện có thể sau này cũng hắn cưỡi ngựa chạy khắp cả đồng cỏ mà đã khiến cho cô sướng rơn cả người.

- Nàng cẩn thận chút.

Thiếu niên hướng bàn tay đi lên đỡ lấy Tịch Thủy bước chân xuống đất an toàn rồi mới hướng dẫn cô dắt ngựa ra vào như thế nào cũng hướng dẫn cho cô cách chăm sóc những con thần mã kia, bất quá kiến thức có rất nhiều thế nên thời gian dạy cũng vì thế mà lâu hơn bình thường, đến khi trời đã chập chờn tối thì xem là xong được công việc. Tuy là thân thể mệt mỏi vô cùng nhưng cũng lại khiến cho thiếu niên cảm thấy rất thoải mái vì lâu lắm rồi hắn mới có cơ hội nói về thứ mình thích cùng một người nào đó lâu đến như thế.

- Ngày mai ta sẽ về tông môn, chàng ở lại một mình phải tự giữ gìn sức khỏe.

- Hửm...ngày mai nàng phải đi rồi sao...

Từ Trường Sinh thốt lên câu này, nhưng không hiểu tại sao trong lòng hắn lại chợt thấy một nỗi buồn không tên nào đó trong lồng ngực. Rõ ràng bản thân luôn mong muốn cô nhanh chóng rời đi, nhưng khi biết được cô sẽ rời đi thì lại cảm thấy một nỗi buồn khó tả chợt trào dâng trong tâm trí. Nhưng sau đó liền từ từ dằn xuống. Gương mặt khi nãy còn thoáng lên một nét buồn không tên nhưng liền biến mất chỉ còn lại sự thanh lãnh thường thấy..

- Ừm cũng tốt...thế đêm nay ngủ sớm một chút lấy sức ngài mai còn đi đường chứ.

- Chàng không giữ ta lại sao, không có một chút nuối tiếc nào khi ta rời đi sao, không có một chút mong muốn nào giữ ta lại luôn sao ?

- Ta...ta không giữ nàng ở lại nơi này đâu, đây vốn cũng không phải là nhà của nàng, cũng không phải là nơi mà nàng nên lưu lại. Nhưng mà ta sẽ cảm thấy rất buồn sau khi nàng rời đi đó.

- Hừ...đồ đầu gỗ đáng ghét.

- Tịch Thủy, liệu sau này chúng ta có cơ hội nào để gặp lại nhau nữa hay không ?

Tịch Thủy nghe thấy câu hỏi của hắn chợt nàng cúi hơi thấp đầu xuống một chút, trong lòng không hiểu sao có một nỗi đau đớn gì đó kì lạ cào xé tâm can. Từ khi có suy nghĩ phải quay về tông môn quay về xin lỗi sư phụ thì đêm nào nàng thức trắng cho dù cố gắng cũng đều không làm sao ngủ được, cứ tự hỏi với lòng liệu sau lần chia tay này nàng có còn cơ hội gặp lại được hắn nữa không. Liệu quay về có phải là điều mà nàng mong muốn nhất hay không, tâm trí nàng nhất thời bị r·ối l·oạn lần nữa không biết bao nhiêu suy nghĩ đều bủa vây khắp đầu óc.

- Ta chỉ hỏi vu vơ mà thôi, nếu như không...

Chợt cho đến khi nghe thấy những lời tiếp theo của Từ Trường Sinh thì lập tức ngước đầu lên, nhìn sâu thẳm vào đôi mắt của hắn đôi mắt của nỗi thống hận của sự đau khổ được kết tinh từ máu và xác thịt bây giờ đây lại ẩn chứ sự ôn nhu có một chút dịu dàng đến kì lạ. Lúc này mới dễ dàn nhận ra được mặc dù dáng người của Tịch Thủy rất cao nhưng so với Từ Trường Sinh vậy mà thấp đến gần một cái đầu. Bắt gặp ánh mắt dịu dàng ấy của hắn đối với mình, nàng bất giác ngượng đến đỏ mặt, tự nhiên những kí ức về cái ngày hôm đó lại lần nữa ùa về trong tâm trí.

- Có lẽ...có lẽ là năm mươi năm nữa không chừng. Đến lúc ấy có thể ta đã luyện thành một thân công phu mới khiến cho sư phụ hài lòng.

- Năm mươi năm nữa sao, mong là đến lúc đó ta vẫn còn sống để gặp lại nàng.

- Này ta có chuyện muốn hỏi. Tại sao chàng lại có thể g·iết người thẳng tay như thế. Ta đã nhìn thấy cách mà chàng chiến đấu trên chiến trường, chàng cùng con thần mã Phá Quân đó chẳng khác nào hai con thú khát máu đang cắn xé kẻ địch, hoàn toàn không hề giống như đánh trận. Nếu như cứ tiếp tục tình trạng ấy, liệu rằng tâm trí của chàng có chịu đựng nổi hay không.

Từ Trường Sinh nhìn về phía cô, trong lòng hắn tự nhiên cũng xuất hiện một câu hỏi tương tự, hắn cũng chẳng thể nào mà hiểu được tại vì sao lại xuống tay tàn nhẫn với kẻ địch đến như thế, cũng muốn biết được liệu rằng tâm trí được xây dựng bởi những bức từng xác thịt nhuốm đầy mùi máu tanh tưởi của hắn có thể chịu được bao nhiêu lâu. Nhưng trong một rừng hỗn độn với những suy nghĩ rối ren ấy trong đầu óc của chính mình hắn chỉ đút kết ra một câu trả lời, ấy chính là sự nhân từ của kẻ mạnh.

Mỗi lần chém g·iết đều trong đầu hắn tâm niệm phải một đao chém c·hết kẻ địch không để cho chúng có cơ hội nhận thức hay phản kháng. Phải như thế mới xem là phương pháp g·iết chóc chân chính hay nói là một sự nhân từ giả tạo của bản thân dành cho kẻ địch vì ít nhất chúng có thể c·hết mà không cần phải bị dày vò đau đớn nữa, cũng không cần phải cố gắng giẫy giụa nữa. Thế nhưng trong đầu chợt lại có một sự giác ngộ khác hoàn toàn

- Nàng...nàng không thể hiểu được đâu. Hai chúng ta có hai con đường khác nhau. Đường của nàng có ánh sáng dẫn lối, còn ta từ khi sinh ra đã luôn như thế, giành giật sự sống từ bàn tay của tử thần. Ta là người đi trong đêm tối, không có ánh sáng dẫn lối ta sẽ dùng máu để vẽ ra con đường của mình. Nhưng cảm ơn nàng đã nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ những lời này của nàng. Nàng nghỉ ngơi trước đi nhớ đắp nhiều chăn một chút đêm nay sẽ lạnh đấy, ta có chút việc ở bên ngoài.

Từ Trường Sinh hướng người về phía bên ngoài rồi chầm chậm bước đi, nhưng dường như hắn lại nhớ ra một điều gì đó chậm quay người mình lại, khẽ khàng đặt lên trán nàng một nụ hôn khẽ rồi mới xoa nhẹ mái tóc mai đã óng ánh sắc vàng kim kia.

- Nàng ngủ ngon nhé.

Tịch Thủy đờ người ra, dường như không thể tin vào những chuyện mà bản thân hắn vừa mới làm kia. Bàn tay khẽ xoa lên trán mình ở nơi đó vẫn còn một chút hơi ấm từ đôi môi của hắn. Nàng đờ đẫn dõi mắt nhìn theo hắn từng bước chân chầm chậm rời đi, nhìn theo bóng lưng ấy vừa có cô đơn bủa vây lại dường như mang theo một màn huyết vụ tĩnh mịch có nỗi thống khổ không tên chẳng thể biểu hiện thành lời. Cái bóng đen của hắn trãi dài ra mặt đất mơ hồ có thể cảm thấy ở sâu bên trong đó là vô số các thi hài với máu thịt bầy nhầy đang không ngừng vũng vẫy. Liệu chém g·iết có thể mang chàng đi đến nơi mình muốn hay không ?

Một câu hỏi vô định tự nhiên lại vang vẳng bên trong đầu của Tịch Thủy, chàng đã trãi qua những gì, rốt cuộc là loại ma luyện tàn nhẫn đến như nào mới có thể khiến một người trở nên lãnh đạm với c·ái c·hết và sự thống khổ của người khác đến như thế. Trong cơn vô định ấy, nàng lại nhớ tới lần đầu mà mình đã g·iết một con người vô tội, tuy chỉ là vô tình n·gộ s·át trong trận chiến nhưng cho đến bây giờ cũng vẫn còn một cảm giác lành lạnh sợ hãi chạy dọc sóng lưng khi nhớ lại hình ảnh ngày hôm đó nhớ lại đôi mắt mở trừng lên tuyệt vọng không một lối thoát nào của họ. Bàn tay tự vỗ má mình mấy cái trấn an tinh thần, sau đó lại hướng về phía bàn dọn dẹp lại nơi này chuẩn bị đồ đạt để quay về.

Trời chưa sáng, Từ Trường Sinh cũng như mọi ngày thức dậy từ rất sớm để đi dạo ngắm cảnh bình minh. Tịch Thủy bình thường không thích dậy sớm, nhưng chẳng hiểu sao từ lúc sống cùng với thiếu niên kia thì trong vô thức, đã luôn cùng hắn thức dậy rồi lại cùng hắn tản bộ trên đường, cảm giác quen thuộc giống như đã luôn cùng nhau làm việc này từ rất lâu rồi. Hắn đi phía trước nàng đi phía sau

- Tại sao chàng lại thích nhìn ngắm bình minh đến thế ?

- Khi ta đem lòng yêu một thứ gì đó liệu có cần lí do hay không ?

- Có lẽ là có hoặc là không, nhưng mà ta lại chưa từng nhìn thấy chàng làm chuyện gì đó mà không có một nguyên nhân sâu xa, chàng có thể nói cho ta nghe được không, để ta hiểu được thêm về chàng ?

- Nàng cũng muốn nghe sao, nếu như nàng muốn thì được thôi. Từ rất lâu rồi, ta cũng chẳng nhớ là bao giờ nữa ta bắt đầu thích ngắm bình minh, có lẽ là cảm giác bình yên mỗi buổi sáng thức dậy, ta biết ơn vì ngày hôm nay mình vẫn còn có thể nhìn ngắm bầu trời này, thưởng thức vẻ đẹp của buổi bình minh ấm áp kia. Cũng là cảm giác được cứu rỗi từ sâu bên trong linh hồn. Có lẽ nàng sẽ nghe hơi kì lạ một chút, nhưng mà mỗi khi ta ngắm nhìn bình minh đón những tia nắng ấm áp đầu tiên chiếu vào thân thể, ta sẽ cảm thấy từng tia nắng ấy chiếu rọi sâu vào trong tận trái tim mình xua tan đi những đêm đen, cảm giác g·iết chóc luôn ám ảnh tâm trí. Vì thế ta thích ngắm bình mình. Còn nàng thì sao, mấy ngày đầu ta đều thấy nàng ngủ đến tận trưa cơ mà, sao tự nhiên dạo gần đây lại thức sớm đi ngắm bình minh như thế.

- Vì...vì...ta cũng không biết nữa, ngày trước chỉ cảm thấy ánh bình minh kia thật là nhàm chán vô vị, tự nhiên bây giờ mới phát hiện ra bình minh vậy mà lại đẹp đến thế, nên nhìn ngắm mà thôi. Hoặc là bởi vì ánh bình mình từ xưa đến giờ vẫn luôn là như thế, nhưng vì có chàng cùng ta nhìn ngắm mà thấy nó đẹp hơn hẳn, chàng nói phải không ?

- Ta làm sao biết được nàng nghĩ gì chứ.

Thiếu niên vẫn cứ như thế bình thản trả lời, chỉ có ngày hôm nay hắn không đội cái mũ rơm rộng vành ấy nữa mà người đội lại là Tịch Thủy đang đứng ở ngày bên cạnh kia, tiếng chuông lại rung lên đing đang. Hắn không động người, hai tay đặt sau lưng dáng người đứng thẳng ánh mắt ngước lên ngắm nhìn bầu trời đang dần chuyển sắc với từng đợt ánh sáng đầu tiên đổ xuống những tầng mây chiết xạ ra đủ thứ màu sắc phủ khắp cả mây trắng trên nền trời, đây là những lần hiếm hoi mà hắn có thể nhìn thấy cảnh tưởng đẹp đến xuất thần này, bất giác ngây người trong lòng bao nhiêu tạp niệm suy nghĩ đều phút chốc tan biến, buông thỏng hai cánh tay mình xuống.

Trong cảnh trời xinh đẹp khôn tả, nàng vẫn dịu dàng như thế đứng bên cạnh hắn đôi bàn tay trắng ngọc mền mại kia khẽ đưa nhẹ đến dịu dàng mà mạnh mẽ nắm lấy bàn tay của hắn. Từng ngón tay hai người đan chặt vào nhau giống như máu thịt tương liên, lại lần nữa như là một phần thân thể của nhau vốn đã luôn là như thế. Một cỗ nhiệt ấm áp nhẹ nhàng tản mát xung quanh cơ thể của nàng truyền đến khiến hắn chầm chậm trấn định lại tâm trạng thảng thốt khi nãy, nhưng chung quy vẫn không hề quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần. Đến khi bình minh đã đi đến nơi cao phủ từng mảng ánh sáng xuống nhân gian hắn mới thầm mở miệng, như chỉ muốn nói cho nàng nghe lại như chỉ muốn nói với chính mình.

- Có lẽ nàng nói đúng, bình minh vốn bình thường. Nhưng vì có nàng mà càng thêm xinh đẹp.

Chương 55 Ánh bình minh trong đêm tối