“Quạ? Chú trừ tiền gì mà trừ mấy trăm mấy chục triệu? Hàng rào thép lưới, tiền đổ đất, sổ đỏ, đều do tụi con góp vào, chứ tiền nào của chú trong đó mà trừ? Chú lớn rồi ăn nói cho chính xác, không sau này bị cái miệng hại c·hết cái thân đó!”
Bà Phương tức muốn nổ đom đóm mắt, mặt kệ hàng xóm bên cạnh dòm ngó, chửi đổng lên.
Ba ông cậu của Thiên nhìn mặt ông Long càng cảm thấy chán ghét, mặt mày ai nấy cứ hầm hầm hừ hừ, may là chú ruột chứ người ngoài là c·hết với mấy ổng.
Tiền đổ đất làm sổ đỏ các thứ đều do bốn người vun đắp vào, ông ta làm gì có đồng cắt nào trong đó mà đòi trừ, kể cả bà cô tư bên cạnh.
Lại còn trừ hơn mấy trăm triệu chứ ít, giống như bọn họ thiếu nợ hắn ta vậy?
Nói tới bà ngoại tư ai cũng thấy lạ, từ đầu đến cuối bả chỉ ngồi im re không nói năng cựa quậy gì, con cháu cãi lộn um xùm bả chỉ ngồi một chỗ lo đếm tiền của phần mình.
Một phần do ông Long quá ngang ngược cùng ba xạo, mẹ Thiên và mấy ông cậu đâu có ai để ý đến?
“Nói chung tao trừ hết rồi, còn nhiêu đó đó cầm về lẹ đi, tao còn đi công chuyện!”
Ông Long không muốn dây dưa nữa, nôn nóng rời đi thật nhanh, không ngừng xua đuổi bốn đứa con của anh ruột mình tựa như đuổi tà đuổi quỷ. Hắn gạt cậu năm sang một bên, bước nhanh ra khỏi cánh cổng, người phụ nữ trên xe con cũng đi xuống và mở cửa xe cho hắn đi vào trong.
Tận mắt thấy lão ta bước lên xe của người phụ nữ, bà Phương tức anh ách trong lòng, nghẹn cứng ở cổ họng, ngay cả mắt cũng muốn nổ tung. Mấy trăm triệu trong tay vậy mà chỉ chia cho mấy đứa con của anh ruột mình người có bảy chục triệu, thử hỏi da mặt dày cỡ nào mới làm được như vậy?
Bà Phương máu đã dồn lên tận não, đách còn biết đến tình nghĩa chú cháu gì nữa, ổng đã không nghĩ đến tình nghĩa thì cũng đếch cần phải đàng hoàng lịch sự làm chi cho mắt công.
Liền chỉ tay thẳng mặt ông Long lần nữa và la lớn cho bà con lối xóm thấy rõ bản mặt ghê tởm của hắn..
“Ông đó, ông ôm cho hết đống tiền đó đi rồi ăn cho mập mặt, nghiệp nó tới nhanh lắm. Còn nữa, ông theo cái con đó cũng bị nó ăn sạch tiền cho xem!”
Ông Long dường như cũng tức tối trong lòng, mới buột miệng đáp trả, sau đó vội vã hối thúc người phụ nữ nhanh chóng lái xe rời đi, lộ ra thái độ trơ trẽn hết mức. Hàng xóm xung quanh cũng than ngắn thở dài.
“Khỏi cần tụi mày lo, nó thương tao lắm, tụi mày lo ôm đống tiền đó rồi về nhà đi, tao không có thời gian tiếp bọn mày!”
“Tụi tui chống mắt lên xem ông ăn nổi số tiền đó không? Sau này có nằm bụi nằm bờ, đách có con cháu dòng họ nào tới thăm ông đâu!”
Trong lúc tức giận bà Phương phun ra một câu ác miệng, nhưng như vậy vẫn không khiến cơn giận hạ xuống, ngược lại càng thêm ấm ức bực bội, càng thêm thất vọng với người chú ruột này.
Thề rằng từ nay về sau không đoái hoài gì đến ổng, c·hết đâu sống đâu kệ bà! Đúng là hết tình hết nghĩa rồi.
Ba ông cậu cũng bức xúc, mặt đỏ đến mang tai, rõ ràng là giận lắm rồi nhưng chỉ biết ngậm ngùi, chứ chẳng lẽ làm đơn kiện? Mặc dù nửa tỷ bạc không phải ít, cũng muốn đòi quyền lợi cho chính mình nữa, nhưng mà làm đơn thì được gì đâu? Thời gian đâu bốn người họ phải ra hầu tòa hoài vậy được?
Ổng có tiền tỷ trong tay, bỏ ra mấy trăm triệu thuê luật sư giỏi phản bác lại, như vậy chẳng khác nào trắng tay?
Nói đến cũng dỡ, mẹ Thiên và ba ông cậu không biết rõ luật đất đai, nếu như buổi hôm đó trực tiếp làm gắt. Lên thẳng chính quyền xã tố cáo ông Long vì tội cưỡng đoạt tài sản chung, yêu cầu thỏa thuận lại số tiền như đã hứa, thì mọi chuyện đã êm ấm rồi!
Chỉ vì nghĩ trong tay không tiền không bạc, với lại thời gian không có để đi hầu tòa, cho nên mới để cho ông Long tự tung tự tác!
Cũng cảm thấy hối hận, bốn chị em nhẹ dạ cả tin không chịu đồng lòng làm đơn kiện, chỉ vì nghĩ đến tình nghĩa chú cháu hồi giờ, đâu biết hắn ta lại tham lam và thay đổi thái độ đến như vậy?
Nếu đâm đơn ra tòa, liền hưởng được một phần của ông ngoại rồi, đâu còn để cho ông Long thừa lòng tin mà ôm trọn một mớ?
Mọi chuyện thì cũng vỡ lẽ rồi, ông Long xem con cháu như không khí vậy, giờ biết ổng đi đâu mà đòi? Cho dù có đòi chắc gì ổng chịu nôn ra?
Bà ngoại thứ thì đã về nhà lúc nào không hay, đến cả bà Phương cũng không biết bả đi từ lúc nào, nhưng mà thôi, mẹ nghĩ chắc bả cũng bị ổng lừa, cho nên ấm ức lắm.
Trong tay chắc cũng có năm trăm chứ nhiêu đâu, tính ổng tham lam, nào dễ dàng chia cho bả đầy đủ được?
Cuối cùng mọi chuyện tạm lắng lại trong cơn bực bội, mẹ cũng mang số tiền đó về nhà và kể cho ông Lân nghe, ba Thiên nghe cũng tỏ ra giận dữ, nhưng biết làm sao được?
Bảy chục triệu đó mẹ anh mua gạch ngói để xây thêm khúc ở sau, cho nhà cửa rộng rãi chút. Mười triệu tiền anh bỏ vô coi như công cốc, tiền mất thì có thể kiếm lại được, nhưng tình nghĩa thì không.
Tin tức đó thằng Thiện em anh cũng nghe được, nhưng mà sắc mặt nó hơi lạ, không có tỏ ra thái độ gì.
Thời gian thấm thoát đâu đó hai tháng, Thiên chợt nghe thêm một tin tức động trời từ bà Phương mẹ anh, căn nhà từ đường mà ông Long ở hồi giờ, giờ lại đem bán mất nửa miếng đất. Ban đầu chỉ nghĩ là một nửa đất đai thôi, nhưng thực chất là toàn bộ đất và căn nhà đó.
Số tiền kiếm được gần mười tỷ, còn mỗi đám rau muống nhỏ trước nhà là chưa bán. Bà Phương nghe xong liền nổi đóa.
“Cái ông này quá trời quá đất rồi, bán hết đất từ đường không cho ai biết, con cháu cũng chẳng có một cắt bạc.”
Ba anh nghe vậy mới cằn nhằn.
“Bà này hay nhở? Giỏi thì tới đó xin, ổng bán rồi thì đó là tiền của ổng, mắc mớ gì đòi cho? Dứ lại bản tính ổng tham lam chắc gì cho bà được đồng bạc?”
“Dù gì đó cũng là đất của chung, nếu ba tui còn sống thì đâu có để ổng lộng hành như vậy!” Bà Phương bực bội, lại nói tiếp.
“Số tiền lên đến mười tỷ chứ ít, biết dị chị em tui làm đơn kiện cho c·hết!”
“Thôi! Kiện cáo cái gì? Ông đó có chục tỷ trong tay thuê luật sư giỏi phản bác lại, bà không tiền không quyền thế làm sao kiện lại? Tốn thời gian thêm!” Ông Lân lớn tiếng nói.
“Hừ! Chị em tui dễ tính quá mà, do lúc đó không làm đơn, nếu không thì giờ này nhà cửa mình khang trang rồi!” Mẹ anh vẫn còn ấm ức trong lòng, nuối tiếc nhìn cái nhà tồi tàn rồi than ngắn thở dài.
“Có nhiêu ăn nhiêu, bà tham chi mớ tiền bạc đó, ổng cầm mười tỷ chắc gì sống tốt? Kẻo mạc nhanh bây giờ! Thấy ông Kính nhà ở gần đình không? Mấy năm trước trúng hai tờ độc đắc, có tiền tỷ trong tay rồi tính tình thay đổi hẳn, con cháu dòng họ đều coi khinh, ngay cả mồ mả cha mẹ ruột cũng không có tu sửa lại. Bây giờ nghiệp tới rồi đó, mấy tỷ bạc mất sạch vì cờ bạc rượu chè gái gú, giờ phải quay lại đi làm thuê cho người ta ngày có chút éc tiền công, mà nghe nói ổng cũng đang bán rẻ miếng đất đang ở hồi giờ, định bán có vài trăm.”
Ba anh thở dài, lên tiếng khuyên nhủ.