Về Quê Làm Thầy Pháp
Unknown
Chương 18 - Trả Nghiệp Tham Lam 6
Bà Phương đương nhiên biết rõ, số tiền đó cũng giống như trúng tờ vé số vậy, tiền càng nhiều càng làm tính cách con người thay đổi, ngay cả bà cũng không phủ nhận điều này, nếu như có tiền liệu bản thân có thoát khỏi lòng tham hay không? Bà chỉ tiếc nuối cái nhà còn nghèo, không biết đợi đến khi nào mới được khang trang và nở mày nở mặt với dòng họ hai bên.
Trong thời gian đó, dòng họ bên ngoại ai nấy đều đứng ngồi không yên. Đặc biệt lộ ra chuyện bà ngoại tư cùng ông Long bắt tay chiếm hết số tiền đó, duy chỉ có chuyện ông ta bán từ đường kiếm thêm bảy tám tỷ, thì sau này bả mới vỡ lẽ.
Mẹ cùng ba người cậu chính thức từ mặt hai người bọn họ, bà ngoại tư khi có được số tiền tỷ trong tay, hai ba năm nay chẳng hiểu sao đăng bản bán nhà. Chuyện này Thiên không rõ ràng cho lắm, có thể bà ấy mua được miếng đất ngon hơn, nên muốn dọn qua nơi mới để ở cho rộng rãi thoáng mát, có điều mọi chuyện về nhà bả đã là chuyện sau này.
Thoáng chốc đã một năm trôi qua, Thiên đi làm suốt ít khi có mặt ở nhà, bỗng một ngày trong lúc làm việc, anh chợt nhận điện thoại của thằng em trai gọi đến, thấy lạ mới cầm lên nghe máy. Bởi vì nó ít khi gọi cho anh, thường thì chỉ nhắn tin vài câu qua loa là xong.
“Alo? Gọi gì đó mậy?” Thiên một bên nghe máy, một bên dùng tay che lấy điện thoại để nghe cho rõ ràng hơn, không gian xung quanh vô cùng ồn ào, muốn nghe cũng khó nghe được.
“Alo… Anh hai…” Giọng của nó vang lên đầu dây bên kia, dường như có chút lưỡng lự, Thiên mới tò mò hỏi.
“Có chuyện gì dị?”
“Anh hai… Lát chạy về được không? Em có việc gấp lắm!” Thằng Thiện lo lắng hỏi.
“Chuyện gì mà gấp dị mạy, không để chiều tao về rồi nói được sao?”
“Không anh ơi, anh về giúp em lẹ đi, kẻo không kịp mất. Ông Long, ổng bị em yểm bùa á, đáng lẽ ổng chưa c·hết bây giờ. Nhưng vì em dùng bùa hại ổng, số mệnh ổng sắp tới rồi, trong hôm nay không gỡ ra đến khi trời sập tối là ổng sẽ c·hết, tội nghiệp lắm anh!”
Thằng Thiện hớt ha hớt hải kể rõ mọi chuyện, Thiên nghe xong cũng sững sờ, anh nào biết được thằng em mình nó lại làm chuyện như vậy? Đầu đuôi ra sao còn không hiểu rõ, nhưng anh đoán, chắc do nó nghe ba mẹ kể lại vụ ông Long, dưới cơn tức giận mới ra tay yểm bùa.
Năm đó anh cũng có ý nghĩ này, cuối cùng không có ra tay, một phần vì đạo hạnh còn thấp sợ trấn yểm xong không được nó quật ngược lại mình, phần còn lại vì tội cho ổng.
Bây giờ nghe nó kể ông Long sắp phải c·hết, anh mới cảm thấy bất ngờ. Đáng lý chuyện ông Long, Thiên không muốn giúp, nhưng nghĩ tới c·ái c·hết của ổng có liên quan đến thằng Thiện, anh mới đồng ý giúp đỡ.
Trưa hôm đó, Thiên vội vã chạy về nhà, đi đường trưa nắng chảy cả mỡ, nếu không có việc gấp, anh cũng chẳng muốn về nhà lúc giữa trưa như thế này.
Về tới nhà, thấy xe cộ dựng đầy ngoài sân, nhìn qua liền biết xe của cô chú và mấy cậu rồi. Xe anh còn chưa kịp đậu vào sân, đã thấy thằng Thiện chạy ra với vẻ mặt hốt hoảng lo lắng.
“Anh hai lẹ lẹ đi, để xe em dắt vô cho anh chạy vô xem ổng thế nào đi, bây giờ người ổng tím tái hết rồi!”
“Từ từ để tao xuống xe cái đã, mày làm như c·hết người không bằng!” Thiên trở giọng quát tháo, đi giữa trời nắng đã mệt thở ra hơi rồi, về chưa kịp uống ly nước cho đỡ khát đã bị nó kéo vô, anh cũng tức chứ!”
“Rồi rồi… Anh xuống xe đi, để em dắt vô!” Nó hối hả nói.
Thiên xuống xe lườm nó một cái, sau đó cũng vội chạy vào trong nhà, thấy rất cô chú cùng mấy ông cậu ngồi bên cạnh. Dưới nền xi măng là ông Long đang nằm, mặt mày tái me tái mét, tay chân không ngừng quơ qua quơ lại, giống như mơ thấy ác mộng.
Anh mơ hồ thấy được, trên cổ ông ta dần dần xuất hiện một vết bầm tím đang lan ra, có vẻ giống như căn bệnh u·ng t·hư máu.
Thiên vào nhà chào hỏi mọi người một câu, sau đó cũng ngồi kế bên ông Long quan sát một lúc.
“Ai chở ổng về đây vậy?” Thấy tò mò anh mới hỏi ba mẹ.
“Tự ổng tới chứ ai rãnh đâu mà chở? Mới tới ngồi chơi nói chuyện chưa được mấy câu thì lăn ra bị vậy, thằng Thiện thấy vậy mới hớt ha hớt hải kêu c·hết rồi c·hết rồi, làm cả nhà cũng quýnh theo!”
Mẹ anh càu nhàu trả lời, bà cũng không muốn gặp ông Long xíu nào. Sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện là thằng Thiện nó ém bùa, bà Phương mới lo lắng để cho ổng ngồi một chút.
Vốn tưởng mọi chuyện yên lành, nào ngờ đâu đang ngồi yên lại lăn đùng ra co giật như vậy, người ngợm thì tím tái hết.
Cả nhà lo lắng mới nhờ cô cậu chạy xuống xem sao, định là chở ổng đi c·ấp c·ứu, nhưng thằng Thiện một hai không cho. Nói bệnh của ổng không phải muốn trị là trị được, cần phải gỡ cái bùa mà nó đã yểm ra trên người ông Long mới may ra cứu được mạng.
Lúc này, Thằng Thiện nó cũng vừa hay chạy vào, vội vàng hỏi thăm.
“Sao rồi anh hai? Ổng bị gì mà tím tái mặt mày vậy?”
“Tao cũng chưa biết nữa, nhưng mà thấy trên cổ ổng bầm tím hết trơn rồi, có lẽ đang bị ai đó b·óp c·ổ!” Thiên ngờ ngợ đáp, bởi vì anh cảm nhận được không khí lạnh trên người ông truyền tới. Mấy năm qua dù anh nắm giữ toàn bộ thủ pháp trong cuốn sách, nhưng chưa từng trừ ma diệt quỷ lần nào. Có thể đoán ra, hẳn là có người âm muốn lấy mạng ông Long!
“Mà mày làm bùa gì mà khiến ổng như vậy?” Thiên cũng hỏi thêm.
“Đó là bùa trả nghiệp, em học được từ thầy Túc truyền thụ, ban đầu định làm cho ổng sống khổ sở, trả đúng với cái nghiệp đã làm với gia đình và dòng họ. Ai ngờ bùa này lại mạnh như vậy, ngoài việc làm cho ổng mất sạch tiền bạc, không ngờ còn khiến ổng sống dở c·hết dở!”
Thiện ấp a ấp úng trả lời, lo lắng nhìn anh dường như nó sợ bị la mắng.
Thiên rơi vào suy nghĩ, bùa trả nghiệp cũng có đọc qua vài ba lần, cũng không gọi là mạnh lắm, có điều nó phải từ tay thầy pháp vẽ để giúp gia chủ. Nhưng nếu như gia chủ là người luyện bùa, trong lòng có thù oán với đối phương, sẽ khiến nó càng thêm mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Một khi yểm bùa xong, sẽ h·ành h·ạ cho người đó đến c·hết đi sống lại, có khi dùng tính mạng để đổi lấy!
Bùa trả nghiệp đôi khi chỉ trả đúng một phần nghiệp đã làm ở kiếp này, cũng có lúc trả luôn cái nghiệp ở kiếp trước! Chính vì thế nó được liệt kê vào bùa tà đạo, ít có thầy pháp nào đồng ý làm bùa này cả.
Không ngờ thằng Thiện lại dám dùng bùa đó lên người ông Long, mặc dù ổng làm nhiều việc sai trái, nhưng cũng không thể làm những việc thất đức như vậy.
Mọi chuyện xấu tự khắc sẽ có quả báo đến, nhân quả luôn luôn tuần hoàn!
“Trời, trời… Mày làm vậy coi chừng dính nghiệp nghen con!” Thiên bực bội nói.
“Em biết rồi, anh coi giúp em đi, chứ em mà tự tay gỡ bùa chẳng khác nào tự làm hại mình? Với lại em sợ thần phật trên cao giáng nghiệp nên mới nhờ anh nè! Lỡ như ổng c·hết là em toi đó, anh nể mặt em cứu ổng đi, cũng coi như cứu cả em…”
Nó sợ hãi không ngừng nài nỉ cầu xin anh giúp đỡ, Thiên thấy vậy cũng mềm lòng, dù gì nó cũng là em ruột anh, mình không giúp nó thì ai giúp đây?
“Được rồi để tao gáng, chứ mày yểm bùa mạnh thí mẹ ai mà gỡ cho ra, tao còn chưa cao tay ấn bằng mày đâu!”
Cuối cùng anh cũng đồng ý giúp nó, ba mẹ cùng các cậu ai nấy đều nôn nóng ruột gan, sợ ông Long c·hết sẽ liên lụy đến nhà mình.
“Mấy cậu mang ổng ra nằm ở trước bàn thờ cửu huyền rồi con phá bùa cho.”