Về Quê Làm Thầy Pháp
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32 - Đụng Độ Tà Sư 12 (Kết Tập 3)
Dưới ánh sáng mờ ảo, Thiên ngồi xếp bằng trong căn phòng của mình, nơi mọi cánh cửa đều đã được đóng chặt không chừa một kẽ hở. Trên sàn nhà cũ kỹ, anh vẽ lên một đồ án vòng tròn phức tạp, mỗi đường nét đều chứa đựng những phép thuật cổ xưa. Xung quanh, tám chín cây nến đỏ thắp sáng lập lòe, tạo nên một không gian rực rỡ nhưng không kém phần ma quái. Trước mặt Thiên có đến bốn năm mươi lá bùa màu đỏ, bắt đầu nhảy múa trong không trung, mỗi lá bùa là một nguồn năng lượng sống. Chúng liên tục quay cuồng, tạo ra một luồng ánh sáng kỳ dị, khiến không gian xung quanh bị bao phủ bởi một vòng tròn ma thuật, nơi mọi âm thanh đều bị nuốt chửng, chỉ còn lại tiếng rì rào của lá bùa.
“Mọi sự đều có nguyên do, là ai đang đánh tới đây?”
Chiếc chuông đồng trong tay vẫn lắc, càng lắc anh càng cảm giác nó nặng nề, nhưng vẫn có thể cầm cự được thêm một khoảng thời gian. Nguồn năng lượng thần bí từ chiếc chuông phóng thích ra ngoài, cứ như một làn sóng âm, đánh thẳng vào hai con quỷ.
Chẳng lẽ chỉ có mỗi con quỷ này thôi sao?
Lúc này mới nhận ra con quỷ sừng trâu đã ném sợi dây xích về phía anh, Thiên vẫn cố chấp đọc thần chú thêm nữa, năng lượng từ tám vía bỗng chốc bộc phát ra màn sương, bao phủ sợi xích sắt làm cho nó đóng băng lại.
Ông ta chỉ nghe bên tai vang lên từng tiếng rầm rầm trầm thấp, sau đó vẫn như cũ không có chuyện gì xảy ra!
Cơ thể con quỷ, có tận hàng chục oán khí khác nhau, anh nhìn thấy mà cũng cảm giác lạnh cả người! (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù cảm nhận được sự hiện diện của thế lực bí ẩn đang tới gần, Thiên vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Ngược lại, anh càng trở nên bình tĩnh hơn, bàn tay nhanh chóng nắm chặt lấy chiếc chuông đồng, chuẩn bị đối phó với hai thứ kia.
Trong lúc anh đang cố t·rừng t·rị quỷ nữ, bất ngờ bên hông có một sợi dây xích quấn chặt lại, khiến Thiên cảm giác đau đớn.
Quỷ mang xích sắt sợ hãi vội vã thụt lùi ra xa, nó nhìn chằm chằm quỷ nữ chốc lát, dường như đang lưỡng lự điều gì đó, sau đó ẩn mình trong đêm tối biến mất.
Ông ta vốn là truyền nhân thứ bốn của phái Phục Mộ, bởi vì luyện bùa Thiên Linh Cái cùng khống chế Quỷ Sưu Hồn, cho nên bị đám thầy pháp ra tay trấn yểm ở trong rừng sâu vĩnh viễn không thể thoát khỏi.
Khi con quỷ đó bắt đầu tiếp cận vùng vòng tròn ma thuật, bóng dáng của ma nữ kia vẫn chưa xuất hiện, khiến trong lòng Thiên không khỏi nổi lên sự tò mò.
Gã thầy tà vẽ một đường qua đôi mắt, nhìn xuyên qua cánh rừng bỗng thấy xung quanh ngọn cây, vậy mà xuất hiện hàng chục tấm bùa màu đỏ, đang lơ lửng nhấp nhô trên không trung, bao phủ quanh lán trại của hắn, ngăn không cho gã nhìn thấu bên trong huyền cơ.
Bất chợt, một trong những ngọn nến đỏ bỗng chốc thay đổi, chuyển sang một màu đen tuyền, giống như nó đã hấp thụ mọi ánh sáng xung quanh biến thành một tối âm u.
Trong tay Thiên chẳng biết từ đâu xuất hiện ra bốn năm cái lá bùa màu bạc, nhanh chóng ném về phía con quỷ, nhằm thiêu đốt linh hồn nó!
Riêng Thiện, sau khi Thiên đánh bại ông thầy tà đó, đêm nằm ngủ có mơ thấy ông Túc hiện về báo với anh rằng, đã có người phá vỡ phong ấn trong chiếc chum, giải thoát cho mười mấy linh hồn, hiện tại cũng đã sớm tìm đường đi đầu thai…
Thiện cũng nghe theo lời ông, đem toàn bộ những gì biết được truyền lại cho Thiên, sau đó tìm kiếm công việc làm chăm chỉ nuôi sống gia đình…
“Tối mai tao sẽ làm phép đánh bại ổng!” Sắc mặt Thiên trở nên nghiêm túc, nhưng khả năng làm được hay không anh còn không chắc chắn.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, chẳng mấy chốc mà đã sang ngày tiếp theo, trong láng trại cũ kỹ đó, ông thầy pháp với bộ đồ cũ kỹ đang ngồi cạnh cái gác. Ngắm nhìn từng chiếc chum đất nhỏ, bên trong chứa đựng rất nhiều linh hồn thầy pháp mà hắn ta đã g·iết c·hết, trong đó có cả hồn phách của ông Túc sư phụ Thiện.
Thiên vừa lắc chuông trong tay vừa đọc nhẩm câu thần chú, âm thanh vang dội càng khiến ma nữ đau đớn vô cùng, cứ liên tục vùng vẫy và cào cấu. Khuôn mặt trắng bệch của nó vậy mà trở nên đỏ bừng dữ tợn, trên trán bốc lên từng toàn khói trắng, liên tục kêu xì xèo tựa như một mảng thịt nướng đang b·ốc c·háy.
Nhưng nếu như đêm nay bắt được hồn phách của thiếu niên hôm qua, có thể nháy mắt thành công, chẳng còn lo lắng điều gì nữa!
Nhắm có thể đánh lại hắn không anh hai?” Nghĩ đến đạo hạnh của anh hai và ông ta, Thiện có chút lo lắng cho anh mình. Nó tự biết rõ Thiên làm sao có khả năng là đối thủ của người bí ẩn đó được!
Bỗng nhiên… Bên ngoài vang lên tiếng xào xạc, làm cho từng ngọn cây đung đưa qua lại. Gã cảm thấy vô cùng khó hiểu, hôm nay trời vốn đứng gió, láng trại cũng nằm khuất ở sau núi, cây cối che ùm tùm không có gió nam nào có thể thổi qua. Tại sao hôm nay gió lại thổi tới, ánh mắt hắn dõi theo từng ngọn cây đang đổ gục xuống, đôi mắt híp lại thành vòng cung. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng la thất thanh đầy sắc lạnh bất ngờ vang lên, như một làn sóng âm u ám lan tỏa khắp không gian. Tiếng la ấy cao v·út chứa đựng nỗi đau không thể diễn tả bằng lời, nó vọng lại từng hồi, từng hồi, như thể đang cảm nhận đau thương bi thảm tột cùng.
…
“A…”
Đến khi thấy nơi đó phủ lên một lớp tro tàn, Thiên mới thở phào một hơi mệt nhọc, cơ thể uể oải mất sức liền lăn ra ngủ th·iếp đi.
Hắn kinh ngạc mở lớn đôi mắt, nhanh chóng đọc khẩu quyết, ra lệnh ba con quỷ bên cạnh.
“A… a…”
“Đậu phộng! Mày đang xem thường tao sao?” Thiên tức tối nói.
Ngay khi bàn tay lạnh lẽo của nó chạm vào vai, Thiên nhanh chóng cầm chặt chiếc chuông, xoay người một cách linh hoạt và dán lên trán nó một tấm bùa màu bạc, đồng thời rung chiếc chuông đồng, phát ra âm thanh leng keng vang dội.
Chương 32 - Đụng Độ Tà Sư 12 (Kết Tập 3)
Bóng dáng cao lớn của con quỷ lộ ra, dưới ánh nến đang cháy lập lòe, thấy rõ được cặp sừng trâu và khuôn mặt đầy sẹo, còn mang theo sợi dây xích kéo lê thê trên sàn nhà, nó bắt đầu hiện ra từ trong bóng tối. Cứ đứng ở đó nhìn chặt chằm vào anh, sau đó chậm rãi tiến lại gần, mỗi bước chân nặng nề như đang đè nén lên không gian. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bóng tối bỗng nhiên kéo đến nhanh, làm cho cả khu rừng chìm vào trong một màu đen kịt.
Chẳng mấy chốc ba con quỷ ẩn mình trong bóng tối biến mất tăm…
Và căn dặn anh không nên theo nghề này, bởi vì tốn công vô ích, chẳng được thành tựu gì cả! (đọc tại Qidian-VP.com)
“C·h·ó c·hết! Là ai đang ra tay?” Gã phẫn nộ hét lớn, cánh tay hất lên, theo đó là lực lượng tà dị từ dưới mặt đất bốc lên không trung, như muốn phá tan trận pháp màu đỏ kia.
Thiên sững sờ kinh ngạc, ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào ngọn nến đó, cảm nhận được bầu không khí càng trở nên nặng nề. Một cơn gió lạnh bắt đầu thổi qua, mang theo mùi hương của đất ẩm và mục nát, làm cho những món đồ trong phòng bắt đầu rung chuyển, rồi lần lượt rơi vỡ trên sàn nhà tạo nên âm thanh chói tai.
“Cái này rõ ràng rồi, nếu anh mà cao tay đâu thể bị ông ta hù đến sợ hãi?” Thiện chỉ nói sự thật, nó có thể nhìn thấy rõ sự sợ hãi trên khuôn mặt Thiên, chỉ thiếu viết hai chữ lên đó nữa thôi.
Bên dưới nền nhà, chín cây nến đã tắt ngấm hết tám cây, còn lại một cây duy nhất và mười cái lá bùa màu đỏ đang lơ lửng. Trong vòng tròn đó, có một nơi đã bốc lên làn khói đen.
Bỗng nhiên, một điều bất ngờ khác lại xảy ra, làm thay đổi nhận thức của Thiên từ trước tới giờ. Trong bóng tối dày đặc ấy xuất hiện một cái lồng đèn màu xanh lá, nó từ bên trong bức tường bay ra chỗ quỷ nữ, sợi dây xích chợt phát ra ánh sáng xanh đỏ quấn chặt quanh người con quỷ và hút ngược nó vào trong.
Mà khu rừng núi có gã tà đạo trú ngụ hôm ấy, nơi ở trước kia của hắn bỗng dưng không cánh mà bay. Mặt đất giống như trải qua lửa lớn thiêu đốt vậy, đem xung quanh láng trại đó đốt thành tro tàn. Kỳ lạ là vết cháy được canh chuẩn rất tỉ mỉ, hình thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Ngay cả người dân tới xem cũng trố mắt kinh ngạc, không ai biết rõ thứ này do con người làm hay là tự nhiên nó có.
Thiên thấy vậy sắc mặt ngay lập tức trầm xuống, liên tục ném ra chín cái lá bùa màu vàng, từng đoàn ánh sáng thi nhau nổ vang. Anh chỉ kịp nghe tiếng hét thất thanh từ con quỷ truyền đến, sau đó cũng dần mất hút.
“Lão già này thật mạnh!” Thiên chấn kinh khi thấy mấy lá bùa bị một lực lượng vô hình nào đó đánh cho lung lay, giống như sắp rơi xuống.
Người dân xung quanh đó đồn rằng, rất có thể ông ấy bị Ma Trành bắt và g·iết c·hết! Nhưng không có ai chứng thực lời nói đó, c·ái c·hết của ông ta vẫn còn là bí ẩn cho đến tận sau này!
“Chỉ có mình mày thôi à? Đúng là quá coi thường tao!” Thiên nói với giọng đầy khinh bỉ, miệng nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo.
“Ông đã phế thì tui cho ông tàn!” Sắc mặt Thiên càng ngày càng âm trầm, gã thầy pháp này không thể để hắn tiếp tục làm hại người. Kể từ lúc nhìn thấy con quỷ có móng tay đỏ đó, anh đã cảm thấy ghê tởm! Nó vốn không phải linh hồn, mà là oán khí dung nhập vào mà thành quỷ!
….
Thiên cũng không có cố gắng ngăn cản, bởi nó đã biết sợ cho nên không cần phải tận lực đánh g·iết.
“Ha ha ha… Thiếu một chút nữa thôi là ta có thể rời đi nơi tối tăm ẩm mốc này rồi!”
Trước khi ngọn nến cuối cùng tắt, Thiên dựa theo trong sách viết vẽ ra một cái đồ án, bên trên còn có trận đồ bát quái, ngay lập tức nhắm vào nơi làn khói đen đang bốc lên, đánh thẳng xuống bên dưới.
Mà con quỷ nữ này, anh nhận ra được nó vốn là từ gã thầy tà nuôi dưỡng đã lâu, mặc dù không biết nguyên nhân gì lại trở thành quỷ sai, nhưng anh cũng không định tha cho nó. Bởi nó mang oán khí quá nặng, khó có cách nào hóa giải được, tựa như tổ hợp của hàng chục linh hồn khác cộng lại vậy!
Trong mắt gã lóe lên một tia kinh dị, nhanh chóng ngồi vào bàn làm phép, hai tay kết ấn, chẳng mấy chốc sau lưng xuất hiện ba con quỷ dữ. Vẫn là mấy con quỷ mà Thiên và Trâm nhìn thấy lúc đầu, thân hình cao lớn với khuôn mặt cực kỳ dữ tợn.
Trải qua một trăm năm, kết giới xung quanh bắt đầu mỏng manh, hắn có thể tự do sai khiến quỷ dữ đi g·iết hại truyền nhân của những người đó, nhắm giải mối hận trong lòng. Cũng có thể dùng linh hồn bọn họ để gia tăng tuổi thọ cùng pháp lực, hiện tại thu hoạch được mười lăm hồn phách, chỉ thiếu năm linh hồn nữa là đủ để hắn thoát khốn.
Đếm sơ qua có hết thảy mười lăm cái chum đất, gã bỗng cất tiếng cười lên, sắc mặt trở nên âm trầm đến đáng sợ.
Trong lúc anh đang cảm thấy hụt hẫng, bất ngờ, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo hơi thở của địa ngục, cơn lạnh đến cắt da cắt thịt. Thiên không cần suy nghĩ cũng biết ngay đó là hơi thở của ai.
Thiện và Trâm cũng không dám nói gì thêm, chỉ có thể ậm ừ rồi thôi, chỉ mong anh hai đừng háo thắng quá mà làm liều, kẻo bị quật ngược lại thì c·hết dở.
Còn riêng gã thầy pháp tà đạo ấy, sau này người ta đi núi thấy ông ta c·hết trên đọt cây cao, t·hi t·hể bị xé ra làm nhiều mảnh, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g biến thành màu đen còn chứa một chất dịch nhớp nháp kèm theo mùi h·ôi t·hối nồng nặc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.