Về Quê Làm Thầy Pháp
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34 - Tội Ác Trong Xưởng Nhang 2
Không biết vì cái gì, trong đầu lão bỗng hiện lên cái ý nghĩ xấu xa đó. Dưới cơn hoảng loạn ông quyết định gom cái xác của bà Anh và giấu ở phía sau nhà. Sau nhà ngoài cái máy trộn bột đã hư hỏng, vẫn còn một cái máy xay nhiễn nhỏ khác.
Chương 34 - Tội Ác Trong Xưởng Nhang 2
Từ hôm đó trở đi, con cháu không thấy bả về nữa! Tưởng bả có tiền rồi đi đâu đó chơi, ít hôm về lại như thường ngày thôi. Nhưng mà khi gọi điện lại thấy thuê bao, sợ có chuyện chẳng lành, ông Chiến cùng mấy người con mới đi khắp nơi tìm kiếm, hỏi xem bà Anh có ghé đi đâu không?
Kỳ lạ là, cho dù bà Anh la lớn cỡ nào vẫn không có ai nghe thấy, giống như xung quanh bị ngăn cách âm thanh.
Ông thấy lạ một cái, ban ngày ban mặt lão Phong lại đem nhang ra thắp, mùi hương bay xộc vào trong mũi, khiến ông Chiến ho sặc sụa. Nhưng mùi hương này thật sự rất thơm, ngay cả khi ông kỵ mùi nhang cũng phải hít một vài hơi cho tỉnh táo.
“Anh Phong, hôm bữa có vợ tui ghé qua đây không? Sao mấy hôm nay không thấy nó về, tui lo quá à!”
Không có cánh tay đón đỡ liền bị cờ lơ dính đầy máu nặng nề bổ xuống đỉnh đầu, từng tiếng côm cốp vang lên, máu tươi cứ thế văng tung tóe khắp nơi. Bà Anh ra sức giãy dụa trong vô ích, đến khi cơ thể không còn chút sức lực nào mới ngã xuống dưới nền gạch, máu tươi đổ loang lổ khắp sàn nhà.
Trước khi trời sáng, ông đã làm xong được kha khá, v·ết m·áu trước xưởng cũng đã lau dọn sạch sẽ. Lo sợ công an xuống điều tra và phát hiện ra, nên ông đã lau dọn toàn bộ máy móc kể cả bên trong nhà.
Thấy ông Chiến đến, ông Phong bỗng có chút hoảng loạn, vội vã đem bột bên cạnh giấu ở sau lưng, lo lắng ông ta sẽ phát hiện ra điều gì. Cố gắng giữ cho bản thân thật tỉnh táo, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi chào hỏi.
“Bớ… Bớ người ta ông Phong g·iết người… Cứu mạng… Cứu mạng với!”
Dùng số thịt đã xay nhiễn bỏ chúng vào chung với máy trộn mà ông đã mua từ người bạn thân thiết, trộn với một số loại bột gỗ…
Thấy ông Phong lao đến như một con thú dữ, trong đôi mắt ông ta hiện lên một màu đỏ rực, bà Anh cuống quýt liên tục nài nỉ van xin, giọng lắp bắp.
Ông Phong vẫn không có dừng tay, tàn nhẫn giáng xuống từng nhát bổ, đem đầu của bà đánh nát như tương, nhão nhoẹt với một đống bầy nhầy đầy máu thịt và tóc.
Bên tai ông Phong lúc này, tiếp tục vang lên âm thanh ma mị như cũ, không ngừng nhắc nhở khiến sắc mặt ông càng thêm âm lãnh.
Trong mấy ngày này, nhà ông Chiến liên tục chạy ra chạy vào, không ngừng nôn nóng ruột gan. Nghe đồn vợ ông Chiến là bà Anh đi từ hôm thứ hai đầu tuần đến nay chưa về, Trước khi đi bả còn nói với ông Chiến là có đi sang nhà ông Phong đòi nợ, rồi tới luôn nhà thằng Liêm.
Ông Phong vốn đã mất đi lý trí, đâu còn nghe gì nữa? Chỉ thấy ông ta vung cái cờ lê, đập thẳng một phát l·ên đ·ỉnh đầu bà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hết cách, đành phải sang nhà ông Phong hỏi thăm, khi ông Chiến đến nơi, vẫn thấy ông Phong ngồi ở đó cặm cụi làm việc.
“Tha.. tha cho tui… Tui hứa sẽ không tới đòi ông nữa, xin ông tha cho tui…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cúi xuống nhìn, phát hiện có hai bàn tay đầy máu đang giữ chặt đôi chân, bà ta sợ hãi ngồi bệt xuống đất, mặt mày tái me tái mét. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà Anh theo phản xạ đưa tay lên đỡ, tiếng “cốp” rõ to vang lên, cánh tay bị ông đập gãy làm đôi, da dẻ nứt toát lộ ra từng khúc xương cùng với lớp da thịt.… Tiếng hét bén nhọn xuyên thấu tâm can, ai nghe cũng phải rùng mình ớn lạnh.
Ba ngày sau, ông Phong liên tục sử dụng nhang có trộn xác của bà Anh, chỉ muốn mau chóng tiêu hủy toàn bộ chứng cớ. Nhang ông làm ra cũng rất nhiều, bởi vì không có người làm nên một mình ông vừa làm vừa sấy khô và cất chúng ở trên gác.
Nét mặt ông Chiến hiện rõ lo lắng, vội lên tiếng hỏi han.
“C·hết tiệt… C·hết rồi… Làm sao đây?”
Mỗi ngày thắp mười đến mười mấy cây cùng lúc, hàng xóm mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không có quá nhiều quan tâm… Mấy người xung quanh ban đầu thấy lạ, dần dà đã quen với mùi hương do ông làm, từ ngày ông thắp mấy cây nhang đó ruồi muỗi không dám bay tới nhà bọn họ, trẻ con cũng ít khóc hơn hẳn. Thành ra cứ để cho ông thắp càng nhiều càng tốt.
Sau khi g·iết bà Anh, ông Phong mới giật mình choàng tỉnh lại. Nhìn cảnh tượng gớm ghiếc trước mắt do chính tay mình làm ra, ông hoảng loạn ném cái cờ lê sang một bên, thất tha thất thiểu ngã bệt xuống đất, khuôn mặt trắng như tờ giấy.
Trong đêm tối mịt mùng ấy, ông Phong một mình phân xác bà Anh ra làm nhiều khúc, sau đó băm nhiễn và bỏ vào cái máy, xay thành một đống bầy nhầy nhớp nháp đỏ lòm.
“Mau g·iết bà ta… G·i·ế·t c·hết bả rồi… Bả sẽ không còn la nữa… G·i·ế·t đi… G·i·ế·t bả đi để bả im miệng hẳn!”
“Ông… Ông dám đánh tui?”
…
“Có! Hai hôm trước bả có tới nhà tui, tui còn hai chục triệu trong tay nên đưa trả bả trước rồi, nói là còn bốn chục để tháng sau tui đưa, xong bả đi một mạch về, tui tưởng bả về nhà rồi chứ?” lão Phong nói với giọng tỉnh bơ, còn cố ra vẻ như bản thân không biết gì, nhưng trong lồng ngực lão ấy cứ nhảy lên bình bịch vì thấp thỏm.
Kỳ lạ thay, không có bất kỳ mùi khó chịu hay mùi máu nào truyền ra, ngược lại càng khiến nó thơm một cách lạ kỳ. Ngay cả ông ngửi vào cũng cảm thấy sảng khoái tinh thần, kèm theo mùi của trầm hương dịu nhẹ, nó càng khiến ông mê mẩn với hương thơm này!
“Mau phi tang xác nó… Phi tang trong máy trộn đi…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trùng hợp thằng Liêm hôm trước cũng đi đâu đó biệt tăm, mà thằng này vốn nợ nhà ông tới hai ba chục triệu, ông Chiến lo lắng thằng đó ra tay làm hại bà, nên sang nhà nó tìm thử, kết quả không gặp mặt nó được.
“Ủa anh? Sao sáng sớm tới nhà tui có việc gì không?”
Ông Phong tiếp tục giáng xuống từng đòn, làm cho cánh tay bà Anh nát bấy, ngay cả sức nâng lên cũng không có.
Ông Phong thì thầm, giọng run rẩy lẫn trong từng hơi thở gấp gáp. Cảm giác lạnh lẽo của sàn nhà dưới bàn chân trần khiến ông càng thêm hoảng sợ. Nếu như tin tức về việc ông g·iết c·hết bà Anh lan truyền ra ngoài, khó có thể tránh khỏi ánh mắt nghi ngờ và sự điều tra của cảnh sát. Ông lo lắng về hậu quả nặng nề xảy ra, có thể là án tù chung thân, hoặc còn tồi tệ hơn. Trong đầu, hình ảnh vợ con ông đang sống trong sự lo lắng lẫn bất an không ngừng hiện lên. Không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của họ sẽ ra sao nếu như bản thân bị cảnh sát bắt đi, cùng với mọi thứ đã xây dựng bao năm qua có thể sẽ sụp đổ chỉ trong phút chốc.
Lo lắng loại nhang làm từ t·hi t·hể người sẽ bốc lên mùi khó chịu, lão ta lấy một vài cây đem đi sấy khô trong máy, rồi thắp lên thử.
Bà Anh đau đớn la lên thất thanh, hai tay ôm lấy đầu mình, thấy rõ được máu đang dần dần chảy xuống làm uớt hết khuôn mặt. Bà Anh hoảng sợ tột độ, không dám tin nhìn vào ông Phong ở trước mặt, sau đó dùng hết sức bình sinh chạy ra khỏi cửa la lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông Phong hùng hổ cầm cờ lê đuổi theo sau, bà Anh hoảng sợ muốn chạy thoát, bỗng dưng cảm giác hai chân cứng ngắc giống như bị thứ gì đó ghì lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.