Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 142: Tu Di Sơn và Linh Thứu Sơn lần đầu chạm mặt
Đã rất lâu rồi Địa Tạng mới được nghe lại cái tên Kim Kiều Giác mà chàng thanh niên đối diện đã dùng để gọi mình.
Nhưng thay vì hoài niệm thì Địa Tạng hiện giờ chỉ cảm thấy kinh khủng, vì kẻ trước mặt mình dù không tỏa ra 1 chút nào ác ý nhưng đồng thời cũng hoàn toàn không mang lấy 1 chút nào thiện cảm với mình.
-"Ngươi là ai" !?
Đè xuống bất an trong lòng Địa Tạng Kim Kiều Giác nuốt nước bọt rồi mở miệng dò hỏi danh tính của chàng thanh niên trước mặt.
Nghe vậy chàng thanh niên liền thu hồi nụ cười của mình, bộ Shervani trên người anh ta cũng tự động b·ốc c·háy và đốt lên những ngọn lửa màu xanh u tối.
Ngọn lửa xanh đó rất nhanh đã hoàn toàn thiêu đốt khắp toàn bộ cơ thể của anh ta chỉ trừ gương mặt là không bén lửa, nhưng chàng thanh niên kia vẫn thản nhiên nhìn Địa Tạng mà không hề tỏ ra đau đớn.
Rồi ngọn lửa dần tắt đi và để lộ bộ dạng hoàn toàn mới của chàng thanh niên.
Chàng thanh niên trước mắt Địa Tạng hiện giờ khoác trên mình 1 bộ đế phục Ấn Độ cổ đại màu xanh với vô số trang sức vàng và đá quý được đeo khắp cơ thể.
Trên đầu chàng thanh niên là 1 cái vương miện Mukut bằng vàng khảm ngọc với 2 cái sừng chỉa ra 2 bên tựa như sừng bò, cổ anh ta quấn 1 chiếc khăn được gọi là Uttariya màu đỏ kéo dài xuống eo và quấn lên 2 bên cánh tay.
Còn thân dưới của anh ta được quấn 1 tấm vải màu trắng được gọi là Dhoti, chân anh ta để trần và không mang giày dép mà chỉ đeo vòng chân bằng vàng quanh cổ chân.
Địa Tạng ngay khi thấy được bộ trang phục mang phong cách Ấn Độ của chàng thanh niên liền theo bản năng mà thoáng lùi lại 1 bước, đồng thời trái tim trong lồng ngực của hắn thì đập càng lúc càng nhanh.
Tiếp đó từ trên người chàng thanh niên bộc phát ra 1 cỗ thần lực u ám xông thẳng lên bầu trời của Địa Ngục TQ và nhuộm nó thành 1 màu máu đỏ.
1 cảm giác choáng váng thoáng hiện lên trong tâm trí của Địa Tạng và hắn ngay lập tức nhận ra bản thân mình đã ở tại 1 thế giới xa lạ.
-"Đây là nơi nào !? Làm cách nào mà ngươi có thể vô thanh vô tức dịch chuyển bần tăng đến đây được" !?
Gương mặt của Địa Tạng xen lẫn bối rối và hoảng sợ nhìn ngó thế giới xa lạ xung quanh mình, đồng thời hắn cũng thả ra thần thức của bản thân nhằm quan sát được nơi này rõ hơn.
Tại thế giới này hiện đang có vô số linh hồn mang đầy tội nghiệt đang phải chịu đủ mọi hình thức t·ra t·ấn từ 16 tầng chính gồm 8 địa ngục nóng(Bát Nhiệt Địa Ngục) và 8 địa ngục lạnh (Bát Hàn Địa Ngục) cùng với hằng hà sa số các tiểu ngục khác.
Và các hình thức t·ra t·ấn và tên gọi của các tầng địa ngục này đều đã được ghi lại trong kinh Phật, với 1 kẻ từng duyệt đọc vô số kinh văn như Địa Tạng thì sẽ không thể nào không nhận ra thế giới này.
-"Địa ngục Naraka" !!
Địa Tạng khó tin lẩm bẩm.
Nhưng mà như thế vẫn chưa hết, thần thức của hắn còn quan sát được có một tồn tại cũng đang quan sát hắn từ xa.
Kẻ mà hắn quan sát được là 1 hòa thượng trẻ tuổi mang gương mặt trung tính, đầu đội mũ ngũ phật, thân khoác áo cà sa màu đỏ, tay phải cầm tích trượng 6 vòng, tay trái cầm ngọc mani đang ngồi trên 1 tòa đài sen ngàn cánh vừa nhìn Địa Tạng vừa thuyết kinh giảng đạo cho hàng trăm triệu linh hồn đang xếp bằng ngồi nghe xung quanh.
Và thần thức của Địa Tạng còn có thể thấy được 1 hình người hư ảo mang 32 loại tướng tốt, 80 loại vẻ đẹp đang ẩn hiện sau lưng của người đàn ông kia.
Kim Kiều Giác tràn đầy sợ hãi và khủng hoảng vì đã nhận ra danh tính của người đàn ông đó, hắn ta thất thanh mà hô lớn.
-"ĐỊA TẠNG VƯƠNG BỒ TÁT" !!!!!
-"Chính xác".
Ngay lúc này chàng thanh niên mặc vương phục Ấn Độ cũng lên tiếng xác nhận lời nói của Kim Kiều Giác.
-"Chào mừng đã đến với Naraka, thế giới của ta".
Nói rồi chàng thanh niên vận dụng quyền hạn của mình mà cắt đứt khu vực xung quanh cả 2 ra khỏi Địa Ngục Naraka.
Trước khi hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, tai của Kim Kiều Giác nghe được 1 tiếng thở dài do Địa Tạng Vương Bồ Tát phát ra.
Sau khi cắt bỏ không gian xung quanh ra khỏi Naraka thì chàng thanh niên mới báo ra danh tính của mình cho Kim Kiều Giác.
-"Ta tên là Yama(Diêm Ma/Dạ Ma/Diễm Ma) chủ nhân của Naraka và cũng là Thiên Chủ của [Đệ Tứ Thiên • Dạ Ma Thiên] thuộc Tu Di Sơn".
-"Hỡi Kim Kiều Giác, nhân danh 1 trong Hộ Pháp Thập Nhị Thiên thủ hộ Phật Pháp ta sẽ mang linh hồn tội lỗi của ngươi xuống Vô Gián Địa Ngục chịu tội chung với các Xiển Giáo Kim Tiên kia" !
Yama nói xong liền không cho Kim Kiều Giác có cơ hội nói chuyện mà đã bắt đầu t·ấn c·ông hắn ta.
1 tay cầm kiếm, 1 tay cầm chùy Yama lao thẳng về phía của Kim Kiều Giác với thần lực t·ử v·ong đen kịt bao phủ quanh cơ thể.
Quả chùy trong tay phải của Yama đập mạnh xuống đất khiến cho mặt đất nứt toạc và các ngọn lửa màu xanh đen có khả năng thiêu đốt linh hồn cũng theo đó mà phụt lên khỏi mặt đất rồi kéo lên tận bầu trời tạo thành 1 chiếc lồng phong tỏa toàn bộ khả năng chạy trốn của Kim Kiều Giác.
Lưỡi kiếm trong tay còn lại của Yama thì sáng lên những chữ Phạn màu vàng trên phần lưỡi.
Chữ Phạn trên đó là Vyadhi(Bệnh tật).
-"Đi đi Vyadhi, mang bệnh tật đến cho kẻ tội đồ trước mặt đi".
Nói rồi Yama vung kiếm lên và ngay lập tức 1 luồng sương màu xanh lá bốc lên tạo thành hình 1 vị ác thần nhe nanh múa vuốt lao thẳng về phía của Kim Kiều Giác.
Phía đối diện Kim Kiều Giác hốt hoảng và luống cuống vội vàng né tránh, hắn cúi người rồi lăn 1 vòng trên đất nhằm tránh đi cú vồ của Vyadhi.
Ngay khi dừng lại thì hắn ta lập tức giơ cây tích trượng trong tay lên truyền pháp lực vào rồi gõ về phía của Vyadhi, làm cho đám sương màu xanh lá tạo thành cơ thể của vị ác thần b·ị đ·ánh tan đi 1 chút.
Nhưng Vyadhi cũng đã thành công cào 1 đường dài tại cánh tay trái của hắn ta, làm cho Kim Kiều Giác hú lên đau đớn và làm rớt viên ngọc trên tay xuống đất.
Vết thương hình móng cào trên cánh tay của Kim Kiều Giác bốc lên khói xanh và kêu lên xèo xèo tựa như đang sôi, mang đến sự đau đớn tột cùng cho hắn.
Chưa hết từ v·ết t·hương đó, hàng vạn loại bệnh tật cũng đã bắt đầu điên cuồng sinh sôi và lan tràn.
HIV/AIDS, u·ng t·hư, lao, sốt rét, suy tim, sơ vữa động mạch, suy nhược thần kinh, loãng xương, thoái hóa khớp và vô vàn các loại bệnh tật trên đời nhanh chóng lan rộng từ nơi v·ết t·hương trên tay của Kim Kiều Giác.
Nếu không phải hắn ta đã nhanh chóng kịp dùng pháp lực để tạm thời phong tỏa v·ết t·hương thì hiện giờ hắn đã thua rồi, nhưng đó cũng chỉ là kéo dài thời gian thất bại của hắn mà thôi vì Yama sẽ không ngừng t·ấn c·ông cho đến khi g·iết được hắn mới thôi.
Kim Kiều Giác cắn răng gõ mạnh trượng xuống đất và từ phía sau của hắn 1 bánh xe lớn hiện lên.
Trong bánh xe lớn đang tỏa ánh hào quang đó có 6 vòng sáng nhỏ có chữ ĐẠO(道) ở giữa nằm đối xứng nhau, và xung quanh các vòng sáng nhỏ có các ký tự chữ Hán mờ ảo trôi nổi và lơ lững xung quanh.
Các ký tự đó gồm Thiên Đạo, Nhân Đạo, A Tu La Đạo, Địa Ngục Đạo, S·ú·c Sinh Đạo và Ngạ Quỷ Đạo.
Kim Kiều Giác không chút do dự mà vung trượng gõ vào vòng sáng có chữ Địa Ngục Đạo kia, và ngay lập tức 1 cánh cửa lớn đã được mở ra.
Cánh cửa ngay khi vừa mở ra liền lan tỏa không khí của c·ái c·hết ra xung quanh, đồng thời khái niệm c·hết cũng hóa thành hào quang màu tím đen tuôn ra ngoài từ cánh cửa.
Vyadhi ngay khi vừa bị hào quang màu tím đen đó chiếu phải lập tức tan biến, làn sương xanh tạo nên nó cũng biến mất.
-"Sinh - Lão - Bệnh - Tử là 1 chu kỳ của đời người và ngươi dùng [Tử] của địa ngục để đánh tan [Bệnh] của ta sao" !?
Gương mặt của Yama lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy phương pháp đối của Kim Kiều Giác, nhưng tiếp đó Dạ Ma Thiên Chủ không keo kiệt chút nào mà tán dương hắn ta.
-"Thông minh lắm, nhạy bén lắm, không hổ là 1 trong Tứ Đại Bồ Tát của Phật Môn" !
-"TA SẼ KHÔNG THUA, TA LÀ ĐỊA TẠNG BỒ TÁT, TA LÀ U MINH GIÁO CHỦ, TA TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG C·H·Ế·T" !!!!
Kim Kiều Giác hét lớn rồi gõ mạnh trượng xuống mặt đất.
Ngay lập tức hàng trăm triệu yêu ma quỷ quái bị giam cầm dưới tầng sâu của địa ngục TQ đồng loạt được giải phóng.
Chỉ là chúng chưa kịp gây rối tại địa ngục TQ thì đã bị cánh cổng của Kim Kiều Giác hút đi và phóng chúng về phía của Yama tạo thành 1 cơn lũ khổng lồ.
-"Ngươi thật sự định dùng đám này để đối phó ta thật hả" ?
Yama hỏi trong khi hờ hững nhìn cơn lũ quái vật đông vô bờ bến đang lao về phía mình mà không lộ ra chút nào hoảng loạn.
Rồi Yama đưa thanh kiếm màu đen tuyền của mình ra trước mặt trong tư thế chuẩn b·ị c·hém và lẩm bẩm.
-"Xé nát chúng đi Yamaastra -Samvarta(Dạ Ma Pháp Bảo - Tử Thần Kiếm)".
Thanh kiếm Samvarta ngay lập tức rung lên và thần lực kinh khủng nhanh chóng tràn đầy toàn bộ lưỡi kiếm.
Sau đó Yama không chút do dự mà chém ngang thanh Samvarta về phía trước.
Lũ yêu ma quỷ quái đang lao đến bỗng cảm thấy 1 luồng năng lượng khổng lồ ập đến trước mặt chúng, tiếp đó tâm trí của chúng bị kéo vào hỗn loạn.
Thần trí của đoàn quân ác quỷ chỉ trong chớp mắt đã bị chi phối, chúng dừng lại và nhìn lẫn nhau 1 lúc rồi đồng loạt lộ ra vẻ dữ tợn như thấy được kẻ thù không đội trời chung của mình mà lao vào chém g·iết, cắn xé lẫn nhau.
Chúng chém g·iết, xâu xé, ăn thịt, uống máu nhau trong khi bị cơn phẫn nộ và điên loạn chi phối.
Ngay sau khi g·iết c·hết kẻ trước mặt thì chúng sẽ tiếp tục gào thét mà tìm kiếm thêm những kẻ địch khác rồi tiếp tục tàn sát.
Ngay trước mặt Kim Kiều Giác, lũ quái vật cực kỳ nguy hiểm mà hắn đã giải phóng từ nơi sâu của địa ngục TQ đã quay sang t·ấn c·ông lẫn nhau một cách man rợ.
Máu và lửa, xương cùng thịt, tiếng hét phẫn nộ hòa lẫn với tiếng cười man rợ vang vọng khắp không gian.
-"Lũ phiền nhiễu đã tự g·iết lẫn nhau nên bây giờ chúng ta cũng tiếp tục cuộc chiến thôi nào Kim Kiều Giác".
Dứt lời thì Yama đã 1 lao lên áp sát hắn và vung thanh kiếm Samvarta cùng cây chùy mang đầy tử khí về phía Kim Kiều Giác.
Dù được chính Như Lai Phật Tổ truyền thụ tiên pháp mà vũ hóa thành tiên, hưởng thụ trường sinh bất tử và không còn cần phải sợ hãi c·ái c·hết, thậm chí không để Thập Điện Diêm Vương cùng Hậu Thổ Nương Nương vào mắt nhưng đối mặt với Yama thì sự bất tử của hắn chính là vô nghĩa.
Thiên Chủ Yama chính là khắc tinh của những tồn tại bất tử như vậy.
Vào thời đại thần thánh của Ấn Độ đã xuất hiện vô số tồn tại tương tự như tiên nhân của TQ được gọi là Rishi(Thánh hiền) họ cũng sở hữu vô số tri thức lẫn phép thuật mạnh mẽ và sự trường sinh đủ để khiến cho các thiên chúng bình thường phải đau đầu.
Nhưng Yama là ngoại lệ, dù có trường sinh bất tử do tu luyện hay nhận được từ ân huệ của các chư Thiên khác đi nữa thì cuối cùng vẫn sẽ bị Yama lấy mạng mà không chút nào lưu tình.
Kim Kiều Giác liên tục né trái, tránh phải, chạy trốn khỏi những cú vung chùy và kiếm chém của Yama.
Chùy và kiếm trong tay Yama liên tục biến ảo lúc hư lúc thật, dù chưa đánh trúng được Kim Kiều Giác nhưng dư âm từ chúng hầu như đã chém tận g·iết tuyệt lũ yêu ma mà Kim Kiều Giác thả ra.
Mỗi cú đập chùy của Yama sẽ khiến cho mặt đất dưới chân họ rạn nứt, mỗi lần vung kiếm thì vô số đồi núi xung quanh sẽ b·ị c·hém bay tận gốc.
Và Kim Kiều Giác chỉ có thể liên tục né tránh và phóng ra phép thuật chứ không dám trực diện chiến đấu.
Bánh xe Lục Đạo sau đầu hắn ta cũng liên tục đóng mở, thả ra vô số yêu ma quỷ quái, s·ú·c sinh, ngạ quỷ và lũ A Tu La ra ngoài t·ấn c·ông Yama.
Đồng thời hắn cũng không quên mà liên tục sử dụng Thiên Đạo cùng Nhân Đạo nhằm kéo bản thân ra khỏi thế giới bị phong tỏa mà Yama tạo ra này.
-"Vô ích thôi, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi chạy thoát được hay sao hả" ?
Yama vừa nói vừa quật cây chùy về phía lồng ngực của Kim Kiều Giác.
-"Bàn Nhược Chư Phật, Kim Cương Hộ Thể" !!
Kim Kiều Giác hét lớn trong khi vận dụng phép thuật [Kim Cương Hộ Thể] từ Phật Môn.
Loại phép thuật này mô phỏng lại thân thể kim cương bất hoại của Narayana tức Kim Cương Lực Sĩ Na La Diên, 1 trong các hóa thân trong Phật Giáo của Đại Thiên Vishnu với hình tướng của 1 lực sĩ thân màu vàng ròng cởi trần cầm roi.
Nhưng Yama chỉ bằng 1 cú vung chùy đã ngay lập tức đánh vỡ hộ thể thần công của hắn, đem tử khí đánh vào trong cơ thể hắn khiến cho kim thân của hắn suy bại.
Kể khi gia nhập Phật Môn, Kim Kiều Giác lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là Thiên Nhân Ngũ Suy mà trong kinh văn thường nhắc đến.
Chiếc áo cà sa và tăng y quý giá của hắn dù liên tục chiến đấu với Yama cũng vẫn đẹp đẽ lạ thường nay lại đột nhiên trở nên dơ bẩn.
Tam hoa trong nguyên thần của hắn thì bắt đầu héo úa và tàn lụi như thể nó đã sắp tàn đến nơi.
Thân thể đẹp đẽ, nhẹ nhàng và cứng cáp không nhiễm trần uế được Phật Môn gọi là kim thân của Kim Kiều Giác cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Ngũ khí ngũ hành trong cơ thể của hắn thì lâm vào hỗn loạn mà đấu đá lẫn nhau, khiến cho kim thân vốn sạch sẽ của hắn nhiễm phải thứ dơ bẩn gọi là t·ử v·ong mà trở nên già nua và hôi hám.
-"Đạo quả của ta !? Đạo quả mà ta khổ công tu luyện" !!??
Kim Kiều Giác già nua run rẩy đưa tay nhằm bắt lấy 1 hạt tròn màu vàng vừa mới bay ra khỏi cơ thể hắn, nhưng hắn ta chỉ vồ hụt rồi té khụy xuống đất.
Đạo Môn gọi nó là Kim Đan trong khi Phật Môn gọi nó là xá lợi, nhưng gọi chung thì nó là đạo quả.
Phải trải qua hàng ngàn năm tu luyện thì 1 tu chân giả mới có thành công luyện ra được nó, chưa kể trong đó chứa đựng thông tin và tri thức của chủ nhân chúng, đồng thời cũng là bằng chứng chứng minh thân phận thần tiên đã đắc đạo vượt khỏi vòng sinh tử của các tiên nhân TQ.
Khi Kim Kiều Giác đã vô lực phản kháng thì Yama đưa tay đến bên eo rồi ra 1 sợi dây thòng lọng màu đen
Dạ Ma Thiên Chủ ném nó tròng vào cổ của Kim Kiều Giác rồi lạnh lùng nói.
-"Kết thúc rồi, theo ta đi đến A Tỳ Địa Ngục đi".
Sợi dây thòng lọng kia rõ ràng là đang tròng vào cổ của Kim Kiều Giác nhưng khi Yama kéo nhẹ 1 cái liền đem linh hồn đang trú ngụ bên trong thân thể của hắn kéo ra ngoài, để lại cái xác già nua nằm dưới đất bắt đầu phân hủy.
Rồi theo bức tường lửa màu xanh dần rút đi thì thế giới bị Yama cắt ra cũng 1 lần nữa sáp nhập trở lại vào Naraka.
-"Thả ta ra, thả ta ra" !
-"Mau thả ta ra, ngươi có biết ta là ai không !? Ta là Địa Tạng Vương Bồ Tát, là U Minh Giáo Chủ, đệ tử của Như Lai Phật Tổ thuộc Phật Môn" !!
-"Tên tiểu thần nhà ngươi mau thả ta ra ngay" !!!
Linh hồn của Kim Kiều Giác tuy bị dây thòng lọng siết chặt nhưng vẫn ra sức vùng vẫy, ý đồ tránh thoát khỏi tay của Yama.
-"Từ bỏ đi, Dharmapasha(Thòng lọng Chính Pháp) của ta 1 khi đã tròng vào ai thì kẻ đó chắc chắn sẽ phải c·hết vì linh hồn đã bị nó trói buộc và cắt đứt khỏi thân xác rồi".
-"Dù ngươi có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thoát được đâu".
Nói rồi Yama kéo lê linh hồn của Kim Kiều Giác giống như đang dắt 1 con c·h·ó và mục tiêu của anh ta chính là tầng cuối cùng của Bát Nhiệt Địa Ngục.
Chỉ là 1 biến cố đã phát sinh khiến cho Yama không thể không ngừng lại quan sát.
Viên ngọc mà Kim Kiều Giác luôn cầm trên tay vốn dĩ đã b·ị đ·ánh rơi từ lúc nãy bỗng nhiên bay bổng lên trời.
Cây tích trượng cũng dường như bị ảnh hưởng mà tự động dựng ngược lên rồi liên tục lắc lư dữ dội, phát ra những tiếng leng keng, leng keng do các vòng vàng được treo trên đầu cây trượng va vào nhau.
Bánh xe Lục Đạo vốn dĩ đã biến mất cũng tự động xuất hiện trở lại và vòng sáng với chữ Thiên Đạo cũng sáng rực lên.
1 cánh cổng lớn nhanh chóng được mở ra trước mặt của Yama và trong đó là 1 hòa thượng mập mạp gương mặt phúc hậu với dái tai dài, tóc xoăn và 1 nhục kế trên đỉnh đầu đang nheo mắt nhìn họ.
-"SƯ PHỤ" !
-"Sư phụ, xin sư phụ mau cứu đệ tử" !!
Kim Kiều Giác gương mặt sáng rực lên niềm hy vọng khi nhìn thấy tên hòa thượng mập kia, hắn quỳ rạp xuống đất và liên tục dập đầu cầu cứu.
-"Đồ nhi đừng lo, bần tăng sẽ giải cứu cho con ngay".
Nói rồi gã hòa thượng mới đưa mắt nhìn Yama đang nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt lạnh lẽo tột độ.
Dù vậy tên hòa thượng mập không hề lộ ra biểu lộ kinh hoảng hay lo lắng mà vẫn mỉm cười chào hỏi.
-"Nam mô A Di Đà Phật, bần tăng Đa Bảo rất vinh hạnh được gặp mặt Dạ Ma Thiên Chủ".
Ngay lập tức Yama đem sát khí và sát ý của bản thân không chút giữ lại mà toàn bộ phóng thích về phía cánh cổng.
Thần uy của Yama khiến cho toàn bộ Naraka cũng rung lắc dữ dội, thần ma trong Naraka đều gào thét đầy hoảng loạn trong khi bị thần uy của Yama ép nằm rạp trên đất.
Còn lũ tội nhân và yêu ma yếu ớt thì sớm đã nổ thành sương máu vì không chịu nổi áp lực mà Yama thả ra.
-"Ngươi tự xưng là Đa Bảo mà không phải Như Lai Phật Tổ sao ? Không phải ngươi đã tự phong mình là Phật Tổ, luôn tự gọi mình là Như Lai trước mặt người phàm sao" ?
Yama nheo mắt lại và mỉa mai hỏi Như Lai Phật Tổ trước mặt mình.
-"Nam mô, trước mặt Thiên Chủ thì bần tăng cũng không dám xưng hô như vậy".
Như Lai Phật Tổ cười nhẹ đáp lại và hoàn toàn không quan tâm đến sự mỉa mai ẩn trong lời nói của Yama.
-"Bần tăng không có ý định xung đột với Tu Di Sơn nên không biết Thiên Chủ có thể trao trả lại đệ tử cho bần tăng được không" ?
Nghe vậy sắc mặt của Yama càng lạnh thêm, rồi anh ta lạnh lùng hỏi ngược lại hắn.
-"Nếu ta nói không thì sao" ?
Tuy vẫn mang nụ cười phúc hậu nhưng đôi mắt của Như Lai Phật Tổ đã chứa đầy sát ý, bằng 1 giọng nói hiền từ hắn ta nói ra 1 câu mà chư Phật sẽ không bao giờ nói ra.
-"Nếu vậy thì bần tăng sẽ tự đoạt về đệ tử vậy, còn Thiên Chủ thì thỉnh đi c·hết đi".
Nói rồi Như Lai Phật Tổ vươn tay chạm vào cánh cổng.
Bánh xe Lục Đạo cũng phóng thẳng lên bầu trời u ám của Naraka và mở ra 1 cổng không gian siêu lớn.
Ngay sau đó 1 bàn tay to lớn khổng lồ che phủ hàng triệu Km lao ra khỏi cánh cồng và ép về phía Yama.
Không gian xung quanh cũng liên tục rạn nứt do không chịu nổi sức mạnh của bàn tay mà nhanh chóng vỡ nát.
Chỉ là ngay khi nó sắp chạm phải Yama thì bàn tay đó bỗng dừng lại đột ngột cách đầu của Yama tầm vài Cm mà không cách nào tiến thêm.
Lý do cho việc đó là đã có người ra tay cản lại bàn tay của Như Lai Phật Tổ.
Bên cạnh Yama chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát thật sự không biết xuất hiện từ lúc nào, đang vươn cao ngón tay mềm mại của mình qu khỏi đầu và chặn lại bàn tay khổng lồ của Như Lai Phật Tổ.
Nếu so kích cỡ thì Địa Tạng Vương Bồ Tát chỉ như 1 con kiến thậm chí là vi khuẩn khi so với bàn tay khổng lồ của Như Lai Phật Tổ kia, nhưng chỉ có hắn mới biết được trong cái cơ thể nhỏ bé của Địa Tạng Vương Bồ Tát rốt cuộc ẩn chứa thứ sức mạnh đáng sợ đến mức nào.
Dù cho đã dùng tất cả sức lực cộng với sự gia trì từ cả Đạo Thuật và Phật Thuật thì hắn cũng không cách nào ép bàn tay của mình xuống thêm được nữa, trong khi đó thì Địa Tạng Vương Bồ Tát lại vẫn ung dung tự tại tựa như không tốn chút sức lực nào.
Nhờ vào tín ngưỡng từ nhân loại nên từ 1 tên đệ tử của Thông Thiên Giáo Chủ, Đa Bảo đã 1 bước lên trời trở thành Phật Tổ ngang vai ngang vế với 2 vị sư bá năm xưa của mình.
Dù có khai chiến thì Đa Bảo vẫn có đủ tự tin không thua cho Thái Thượng và Nguyên Thủy, và hắn cũng không hề sợ hãi nếu như vào 1 ngày đẹp trời nào đó Phật Môn Tu Di Sơn đột nhiên tiến đến hỏi tội vì hắn vô cùng tự tin vào thực lực của bản thân.
Chưa kể chư Phật và Bồ Tát còn lại của Phật Môn chắc chắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn nếu như thật sự khai chiến, vì biết đâu bọn chúng có thể lấy giả tráo thật thì sao.
Chỉ là lần chạm trán nho nhỏ tại Naraka này đã phần nào đánh tan lòng tin của Như Lai Phật Tổ.
Ngay khi biết bản thân đã quá tự tin vào thực lực của bản thân thì Như Lai Phật Tổ không chút do dự rút lui.
Bàn tay khổng lồ của hắn nhanh chóng thu về trong cửa và cánh cửa cũng phụt 1 cái biến mất tăm, chỉ để lại Kim Kiều Giác ngẩn ngơ nhìn sư phụ mình bỏ mình mà chạy ngay trước mặt.
Yama thu hồi vẻ mặt lạnh lùng của bản thân rồi nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát trước mặt và cúi đầu cảm tạ.
-"Thiện tai".
Địa Tạng Vương Bồ Tát gật đầu và chắp tay cúi chào Yama 1 cái liền xoay người rời đi.
Con thú Đế Thính của Kim Kiều Giác cũng lén lút nhìn chủ nhân cũ của mình 1 cái rồi lắc đuôi vui vẻ lon ton chạy theo dưới chân của Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Sau đó Yama không chút nào dừng lại mà tiến hành 1 loạt quá trình từ tra tội, xét xử rồi đến tuyên án chỉ trong vòng chưa đầy 5 phút, đem Kim Kiều Giác đánh vào tầng cuối của Bát Nhiệt Địa Ngục là A Tỳ/Vô Gián Địa Ngục.