Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 146: Ngoại truyện - Nhật ký của Nam

Chương 146: Ngoại truyện - Nhật ký của Nam


Tôi tên là Trần Nhật Nam 1 học sinh lớp 10 sống tại Tp.HCM.

Gia đình tôi là 1 gia đình bình thường, cha và mẹ tôi là chủ 1 cửa tiệm tạp hóa tại gia còn tôi chỉ là 1 thằng trẩu lớp 10.

Tôi đã sống 1 cuộc sống như 1 thằng trẻ trâu cũng như là thằng côn đồ thường xuyên đánh nhau, đến mức mà việc mời phụ huynh diễn ra thường xuyên từ cấp 2 cho đến cấp 3 hiện tại.

Tôi thích xem manga cùng anime, đọc tiểu thuyết mạng và vô cùng mê chơi game, từng trốn học vài ngày liền chỉ để cày con game online yêu thích và rồi bị cha mẹ đánh cho lên bờ xuống ruộng mông đỏ như đít khỉ.

Dù vậy thành tích học tập của tôi như được ông bà độ mà vẫn giữ được thành tích trên trung bình, nhờ đó nên không rớt cấp 3 trong kì thi chuyển cấp.

Tuy vậy trong cấp 3 tôi vẫn là 1 đứa lưu manh không thích học tập, không người yêu và không có mục tiêu cho tương lai.

Chỉ là thế giới xung quanh đã thay đổi trước cả khi tôi kịp nhận ra chỉ trong 1 đêm.

Sau 1 đêm ngủ dậy thì thứ đầu tiên tôi cảm nhận được là 1 cảm giác nặng nề và xa xăm đang bao phủ xung quanh mình, nó chỉ xuất hiện trong 1 tích tắc và đã biến mất ngay lập tức.

Lúc đó tôi vẫn chưa nhận ra được gì mà vẫn tiếp tục cuộc sống bình thường của mình, nhưng chỉ vài ngày sau thì nó đã đến.

Trong thời gian thay đổi tiết học, đám bạn học của tôi đã tụ tập lại với nhau để xem 1 video gì đó trên mạng xã hội FB.

-"Ê Nam, lại đây tao cho mày coi cái này nè".

Thằng bạn xấu của tôi Phúc đưa tay vẫy tôi lại gần.

Đám con trai xung quanh thì đang si mê nhìn vào màn hình điện thoại của thằng Phúc, trong khi đám con gái thì gương mặt đầy sự ghen tị xen lẫn vẻ tự ti và tất cả bọn họ đều có chung 1 biểu cảm là...sợ hãi.

Dù không biết có chuyện gì nhưng đám bạn học cả nam lẫn nữ trong lớp đều đang tụ tập lại với nhau như vậy cũng khiến tôi tò mò, nên tôi đã đến gần để xem thằng nhóc đó muốn cho tôi xem cái gì.

-"Nè ! Mày từng thấy cô gái nào đẹp như vậy chưa" !?

Thằng Phúc nhe răng giơ điện thoại của nó ra cho tôi xem, và đó là lúc thế giới xung quanh tôi thay đổi.

Trong màn hình của nó là 1 đoạn video quay lén 1 thiếu nữ nhỏ nhắn có mái tóc màu tím ngắn, cô ta ăn mặc gần như k·hỏa t·hân và chỉ khoác 1 tấm áo kimono thường hay góp mặt trong các bộ manga, anime tôi hay xem.

Cô thiếu nữ rõ ràng là người Nhật Bản và ngôn ngữ mà cô ta nói là tiếng Nhật, nhưng đoạn sub phía dưới khiến cho tôi biết được điều cô ta đang nói.

Và chỉ bằng vài lời nói cùng dáng vẻ của mình cô ta đã khiến cho lũ đàn ông trong đoạn video tan chảy thành các bãi máu loãng.

Cuối cùng khi cô thiếu nữ đó quay đầu thì tôi mới thấy được rõ ràng dung mạo của cô ta, 1 dung mạo chim sa cá lặn xinh đẹp đến mức tựa như 1 nhân vật trong anime bước ra ngoài hiện thực.

Và điều đáng chú ý nhất chính là 2 cái sừng nhỏ trên trán cô ta chứng tỏ thân phận phi nhân loại của cô ta.

Ngay lập tức 1 cảm giác sợ hãi tột đột bao phủ toàn thân tôi, sống lưng tôi lạnh run trong khi toàn thân đang đổ mồ hôi ra như suối.

Tôi chỉ là 1 thằng học sinh bình thường sống trong 1 đất nước yên bình, và đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác sợ hãi từ thứ mà mình không biết.

Thần bí, yêu dị, phi nhân tính và vặn vẹo là cảm giác mà người thiếu nữ trong đoạn video đó mang lại.

Thứ đó không nên tồn tại trên đời, thứ đó hoàn toàn phi khoa học, phi thường thức và là thứ mà nhân loại không bao giờ có thể hiểu được chính là cảm nhận của tôi về người thiếu nữ mà sau này được biết với cái tên Shuten Doji.

Và chỉ vài ngày sau chính phủ Nhật Bản đã ban bố thông tin ra toàn thế giới.

Thần là có thật, yêu ma quỷ quái là có thật, phép thuật cũng có thật nốt và Nhật Bản đang trong tình trạng phong tỏa vì đám yêu quái đang tung hoành tại đó.

Nhật Bản cũng công bố danh tính của 1 tồn tại kì lạ được gọi là Servant và danh tính của tồn tại đó có tên Minamoto no Yorimitsu, người từng là đệ nhất sát quỷ nhân trong thời Heian của Nhật Bản cũng như là đứa con trời ban của thần.

-"Nam, con nghĩ sao về thông tin của chính phủ Nhật Bản vừa công bố gần đây" ?

Trong lúc ăn cơm, cha tôi bỗng dưng mở miệng hỏi tôi.

-"Con không biết" !!

Tôi cúi đầu ăn cơm và trả lời cha mình, cố gắng che dấu vẻ sợ hãi trên gương mặt khi câu hỏi của cha gợi lại ký ức về tồn tại quái dị của Shuten Doji.

Rõ ràng tôi vô cùng tệ khi che dấu cảm xúc của bản thân nên cha mẹ rất dễ dàng nhìn ra được vẻ sợ hãi của tôi, nên cha đã buôn chén đũa xuống mà đưa bàn tay chai sạn của ông vỗ lên đầu tôi và an ủi.

-"Con đừng lo, dù thế giới có thật sự thay đổi, thần linh và yêu quái là có thật đi nữa thì chỉ cần mình sống tốt, sống không thẹn với lương tâm thì không việc gì phải sợ cả".

-"Hơn nữa cha nhất định sẽ bảo vệ con và mẹ, dù yêu ma quỷ quái có xuất hiện thì cha sẽ cho nó biết mùi lợi hại".

Nói rồi cha bật cười lớn và mẹ ngồi cạnh ông cũng bật cười khúc khích, tuy tôi biết đây chỉ là lời nói nhằm trấn an tôi nhưng tôi lại bất ngờ cảm thấy yên tâm.

Sau đó trên các mạng xã hội cũng thay nhau đăng lên bộ dạng hiện tại của Nhật Bản.

Các cung đường trong thành phố vốn tấp nập dân bản xứ và du khách nay đã trở nên yên tĩnh đến lạ thường, thay vào đó là bóng dáng mờ ảo của những sinh vật quái dị được gọi là yêu quái dạo bước tự do, đe dọa bất cứ ai dám ra đường.

Còn tại các khu làng quê cùng thị trấn thì những tồn tại quái dị kia đã hiện hình rõ hơn, chỉ xem qua màn hình điện thoại và máy tính thôi tôi cũng đã không chịu nổi được đặc tính quái dị của chúng.

Kể từ khi đó thì hầu như toàn thế giới đều đã lâm vào hỗn loạn, tất cả hoạt động công cộng đều bị giảm xuống mức tối đa và học sinh bọn tôi còn không cần phải đến trường.

Nhưng đám bạn học của tôi thì không có đứa nào vui vẻ nổi kể cả tôi, vì cuộc sống hòa bình của chúng tôi đã chấm dứt mà thay vào đó là nỗi sợ về 1 tương lai vô định khi mà các thứ thần bí kia đã trở lại.

Nằm trên giường và chùm kín người mình lại trong lớp chăn dày, dù thời tiết của thành phố vô cùng oi bức và điều hòa trong phòng tôi không hề mở ra nhưng tôi vẫn cảm thấy thật lạnh lẽo.

Bởi vì màn hình máy tính của tôi đang chiếu lên những gì đã xảy ra tại ngoài khơi Nhật Bản, minh chứng cho sự bất lực của q·uân đ·ội loài người khi phải đối đầu với lũ quái vật kia.

Hải quân của Mỹ và Nhật đều đã bị hủy diệt hoàn toàn ngoài khơi bởi chính tay của 2 con quái vật thường xuyên xuất hiện trong các game mà tôi chơi, Daitengu và Umibōzu.

Khủng hoảng, bất an, lo lắng và sợ hãi đã hoàn toàn bao trùm khắp thế giới.

Trên mạng tôi thường xuyên nhìn thấy các bài báo từ khắp thế giới nói về những người không thể chấp nhận nổi thế giới quan hiện tại nên đã cố gắng t·ự s·át, có vài người đã thành công nhưng đa số đều đã thất bại.

Đối với điều này tôi chỉ có thể đánh giá là ngu ngốc, vì dù chưa thật sự nhìn thấy thứ gọi là thần kia nhưng hầu như trong mọi tôn giáo thì việc t·ự s·át chính là đại tội

Và trong khi toàn bộ thế giới đều đang lo lắng hãi hùng mà chú ý đến Nhật Bản thì chính phủ nước đó đã công bố 1 sự thật chấn động ra thế giới.

Tam quý tử của Nhật Bản đã hạ phàm.

3 vị thần Amaterasu, Tsukuyomi và Susanoo vô cùng nổi tiếng do thường xuyên góp mặt trong các bộ manga, anime và thậm chí là game, tiểu thuyết trên khắp thế giới trong các vai từ chính diện đến phản diện.

Và trong trang chính chủ của chính phủ Nhật Bản, hình ảnh của 3 đứa trẻ vô cùng đáng yêu được dán trên đó và thần danh của chúng được dán tại phía dưới.

Thật khó tin khi mà Tam quý tử nổi tiếng lại mang hình hài của trẻ con, nhưng các video đi kèm trên đó đã cho toàn thế giới biết được cái gì gọi là người không thể xem bề ngoài.

Đồng thời cũng công bố ra kẻ chủ mưu của mọi sự hỗn loạn đã xảy ra này.

Hắn là vị thần của lửa và núi tại Nhật Bản Hi-no-Kagutsuchi, hay còn được biết đến với cái tên Bát Kỳ Đại Xà - Orochi.

Và chỉ tầm 1 tuần sau 1 kênh kỳ lạ có tên BB-CHANNEL bỗng dưng xuất hiện trên mạng và hack vào toàn bộ máy tính, điện thoại cùng màn hình tivi trên toàn thế giới, cưỡng chế mọi người quan sát cuộc chiến như trong thần thoại giữa Susanoo và Orochi.

Tôi đã coi cuộc chiến đó trong khi ngồi ngoài trước hiên nhà và tôi vẫn nhớ như in cảm giác nặng nề vào lúc đó.

Trong tiểu thuyết mạng tôi đọc thường có câu [Thần ân như biển, thần uy như ngục] lúc trước tôi vẫn chỉ cho rằng đó là sự phóng đại của các tác giả.

Nhưng dư âm từ cuộc chiến giữa Orochi và Susanoo đã thật sự lan tỏa đến tận Việt Nam trong khi nó vốn diễn ra tại biển Hoa Đông lại chứng minh điều đó không chỉ là phóng đại.

Mưa, gió, bão, sấm chớp, hồng thủy liên tục tàn phá khắp toàn bộ các tỉnh ven biển, nếu không phải chính phủ đã cho tị nạn khẩn cấp thì có lẽ quốc gia chúng tôi đã chịu chung số phận với đám người dân của TQ kia.

Đi kèm với đó thứ cảm giác kì lạ vừa thần thánh lại vừa hung bạo được gọi là thần uy do Susanoo và Orochi tỏa ra đã làm cho không khí trở nên ngột ngạt hơn, nó đặc sệt và nặng nề đến mức khiến tôi gần như không thở nổi, mỗi lần hít thở đều tựa như đang bị nước tràn vào mũi và phổi mang lại sự khó chịu cùng cực.

Sau khi cuộc chiến kết thúc thì cũng là lúc mà Nữ thần Amaterasu hiện thân trước toàn thế giới.

Xinh đẹp, cao quý và đáng yêu là những gì tôi cảm nhận được khi thấy cô bé trong tivi, nhưng khi cô bé hòa mình vào vũ trụ để nâng Trái Đất đơn giản tựa như nâng 1 viên bi thì tôi mới biết được cái gì gọi là thần.

Chí thần chí thánh, cao thượng tột cùng, chi phối vạn tượng, thao túng vũ trụ và thay đổi nó dựa theo ý muốn của bản thân, đồng thời là tồn tại thuộc lĩnh vực mà nhân loại không cách nào chạm đến.

Nữ thần Amaterasu đã đưa ra lời thông báo cho người dân trên toàn thế giới để chúng tôi chuẩn bị tinh thần cho sự thay đổi sắp tới.

Và chỉ vài tuần sau nó đã đến, trong lúc tôi đang giúp đỡ dọn đồ cho cha mẹ thì tôi bỗng cảm nhận được 1 luồng năng lượng kì lạ đột ngột bộc phát trong người mình, khiến cho các thùng mì, thùng bánh và các món hàng khác xung quanh tôi bay loạn lên.

Đó là lần đầu tiên tôi trải qua trải nghiệm kì lạ như vậy nên tôi đã chơi đùa quên hết cả trời đất, chỉ bằng 1 ý nghĩ nhỏ thôi là tôi đã có thể điều khiển mọi thứ xung quanh và làm nó bay bổng lơ lững giữa không trung.

Tôi đã cảm thấy mình như là 1 vị thần toàn năng không gì không thể.

Và trong tiếng hét đầy sợ hãi của cha mẹ tôi đã nhấc bổng cả chiếc tủ lạnh lớn đựng kem lên và xoay vòng nó trên không, tôi xoay, xoay rồi xoay càng lúc càng nhanh.

Để rồi khi cảm giác mệt mỏi tột độ bỗng nhiên ập tới đã làm cho tôi choáng váng và chiếc tủ lạnh đó đã lao thẳng về phía mẹ.

Dù tôi có cố gắng cách nào đi nữa tôi vẫn không dừng lại nó được mà chỉ có thể bất lực nhìn cái tủ lạnh dần dần bay tới mẹ.

Vào lúc tuyệt vọng nhất đó cứu tinh của tôi đã xuất hiện.

Chỉ với 1 cái chỉ tay người đàn ông tầm 30 với gương mặt khó gần đã chặn lại cái tủ lạnh đó và cứu mẹ tôi trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Đó là lần đầu tiên cha tôi đánh tôi mạnh đến vậy và cũng là lần đầu tiên tôi ân hận vì bản tính quậy phá của mình.

Cha đã đánh tôi trong khi mẹ liên tục ngăn cản, còn người đàn ông kia lại chỉ đứng yên tại chỗ và hờ hững nhìn b·ạo l·ực gia đình diễn ra trước mặt mình.

Sau khi đã nhìn cha đánh tôi te tua bầm dập thì người đàn ông đó mới tiến lên cản lại đồng thời giới thiệu bản thân mình.

-"Tôi là Lê Kiệt, giáo viên môn [Ma Pháp Tác Chiến] của Học viện phép thuật Văn Lang. Rất vui được làm quen với gia đình".

Đó là lần gặp gỡ đầu tiên của tôi với người mà sau này đã trở thành thầy của tôi.

Chương 146: Ngoại truyện - Nhật ký của Nam