Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 180: Thái Tuế

Chương 180: Thái Tuế


Cung điện lớn nhất và hùng vĩ nhất tại Thái Hoán Cực Dao Thiên là cung Thiên Tuế, vốn là tổng bộ của Thái Tuế Bộ thuộc 1 trong 8 cơ quan chính của Thiên Đình, chỉ là giờ đây nó đã trở thành tổng hành dinh của đám người Đạo Môn sau 1 đợt n·ội c·hiến bên trong nội bộ của Thái Tuế Bộ.

Thái Tuế Bộ chủ thần tên là Ân Giao vốn là con trai trưởng của Trụ Vương nhà Thương, sau khi được phong thần đã trở thành chủ của bộ Thái Tuế với tên gọi là Trị Niên Tuế Quân Thái Tuế Thần chuyên coi sóc những điều lành dữ trong cả năm.

Cậu vốn không hề quan tâm đến sự xung đột của 2 phe Ngọc Đế và Đạo Môn mà chỉ muốn thành thành thật thật thực hiện đúng chức trách của bản thân, ai ngờ phó quan của cậu là Giáp Tí Thái Tuế • Dương Nhâm vốn là đệ tử của Thanh Hư Đạo Đức chân quân lại bất ngờ làm phản.

Dương Nhâm đã thành công lôi kéo 8/10 thiên binh, thiên tướng cũng như 1 số vị thần khác thuộc Thái Tuế Bộ và tiếp đó đột ngột dẫn quân đánh úp, bắt giữ và giam cầm Thái Tuế Ân Giao trong nhà giam nằm phía dưới cung Thiên Tuế.

Bên trong nhà giam mờ tối của cung Thiên Tuế, 1 thiếu niên có thán hình gầy gò tuổi tầm tuổi với Atreus đang vừa ngồi ôm chân trên chiếc giường đơn sơ bên trong nhà giam vừa lẩm bẩm 1 mình.

Cậu thiếu niên đó chính là thần Thái Tuế Ân Giao, dù được biết đến như 1 hung thần nhưng cậu bé lại có 1 dung mạo khá là đáng yêu mà không hề có chút nào vẻ đáng sợ của vị hung thần mang tên Thái Tuế kia.

-"Tại sao các ngươi lại muốn nhảy vào cái hố lửa này chứ ? Dù cho lựa chọn phe nào thì phe còn lại cũng sẽ không để yên cho chúng ta, vậy thì tại sao không nhắm mắt làm ngơ và làm việc đúng với chức trách của mình" !?

-"Chưa kể dù cho Đạo Môn có thắng đi nữa thì các ngươi cũng đâu làm gì được Ngọc Đế, vị trí của ngài ấy vẫn là của ngài ấy, không ai có đủ tư cách ngồi lên vị trí đó được".

-"Đạo Đức Thiên Tôn không được, Nguyên Thủy Thiên Tôn không được, dù cho có là Nữ Oa, Phục Hy hoặc là Hoàng Đế đều không có tư cách ngồi lên vị trí đó".

Nói tới đây cậu thiếu niên Ân Giao không nhịn được mà thở dài đầy phiền muộn, rồi cậu bé ngã người xuống giường và gác tay lên trán lẩm bẩm.

-"Thôi thì đành đi ngủ 1 chút vậy, hy vọng sau khi mở mắt thì mọi chuyện đã kết thúc".

Tiếp đó Ân Giao không chút lo lắng mà nhắm chặt 2 mắt và ngủ thẳng cẳng, hoàn toàn không có 1 chút nào lo lắng cho tính mạng của bản thân.

Chỉ là những tiếng bước chân dồn dập truyền đến đã cản lại giấc ngủ của cậu bé.

Ân Giao mở choàng mắt rồi ngồi dậy nhìn về phía cánh cửa buồng giam, và 2 người đàn ông có bộ dạng hung ác đột ngột xuất hiện tại đó.

-"Hiển Đạo Thần • Phương Bật, Khai Lộ Thần • Phương Tướng !? Sao 2 ngươi lại tới đây" !?

Ân Giao nhíu mày nhìn 2 vị thần đã phản bội mình để theo phe Dương Nhâm này và khó hiểu mà hỏi.

"Thái Tuế Tinh Quân, chúng tôi đến giải cứu cho ngài đây" !

Phương Bật, Phương Tướng vừa trả lời vừa đưa tay mở khóa, chỉ là phía trước buồng giam đã hiện ra 1 lớp màn kết giới chặn lại cả 2.

-"Mẹ nó chứ ! Lại còn có kết giới nữa" !!

Phương Tướng cắn răng nghiến lợi nhìn cánh cửa, ngay vào lúc này 1 giọng nói ồm ồm vang lên.

-"Tránh ra 1 bên đi".

Trong ánh mắt kinh ngạc của Ân Giao, những bóng người trong suốt của những gã khổng lồ cao hơn 2m đang dần dần hiện ra ngay phía sau lưng Phương Bật, Phương Tướng.

Các người khổng lồ có 1 chiều cao đáng kinh ngạc khi mà họ cao đến 2m7, mặc trên người các bộ giáp động lực kim loại cực kỳ dày và nặng.

Nhưng kì lạ là khi họ di chuyển lại không hề phát ra lấy 1 chút âm thanh nào, bộ giáp vốn dĩ trong suốt hòa làm 1 với cành vật xung quanh cũng nhanh chóng được nhuộm lên 1 sắc đỏ đỏ rực như lửa, các món đồ trang trí bằng đồng, sắt và vàng treo lủng lẳng trên bộ giáp của họ cũng phản chiếu ánh mặt trời mà tỏa sáng rực rỡ.

Tiếp đó người khổng lồ mặc bộ giáp sang trọng hơn hẳn những người khác và cũng là người vừa nói chuyện đưa tay rút ra thanh kiếm bên hông ông ta, thanh kiếm vừa được rút ra có phần lưỡi được tạo nên bằng 1 thứ kim loại đỏ kì lạ với vô số hoa văn năng lượng đang chảy bên trong.

Ân Giao ngay lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm của thanh kiếm đó và bất chợt lùi về sau 1 bước, người khổng lồ cũng nắm lấy cơ hội này mà vung kiếm chém vào cánh cửa buồng giam cùng lớp kết.

Ngay khi v·a c·hạm với lớp kết giới thì lưỡi kiếm màu đỏ ngay lập tức chấn động với tần suất cực kì kinh khủng, lưỡi kiếm của nó tự động điều chỉnh để lách vào giữa các pha không gian rồi liên tục di chuyển qua lại giữa các pha và nhờ đó giúp cho lưỡi kiếm có thể dễ dàng cắt xuyên qua mọi thứ mà không chịu bất kỳ vật cản nào từ vật chất cho đến phi vật chất.

Sau khi cánh cửa đã bị cắt bỏ thì Phương Bật, Phương Tướng nhanh chóng tiến vào trong và cởi xích giải thoát cho Ân Giao, tiếp đó cả 3 người họ liền đuổi theo phía sau đám người khổng lồ và Phương Bật cũng nói rõ mọi việc cho Ân Giao.

Hóa ra 2 người họ không hề phản bội Ân Giao để theo phe của Dương Nhâm, họ cố tình làm vậy nhằm che dấu cho Nhật Du Thần • Ôn Lương chạy thoát để tìm người cầu cứu, và may mắn làm sao Ôn Lương đã gặp được đám người tự xưng là tộc nhân tộc Cửu Lê này đang trên đường thi hành nhiệm vụ nên họ cũng sẵn lòng giúp cứu Ân Giao ra khỏi ngục tối.

Nghe vậy Ân Giao ngẩng đầu nhìn gã chỉ huy đang bước đi phía trước nhất và nhỏ giọng nói.

-"Vị đại nhân đằng kia, chúng ta đang ở bên dưới cung Thiên Tuế đó. Nếu các ngài còn tiếp tục đi tới thì chúng ta sẽ bị đám người của Dương Nhâm phát hiện mất" !

Vị chỉ huy lập tức nghe vậy liền ra dấu cho những người khác ngừng lại, tiếp đó ông ta nói với Ân Giao.

-"Không cần lo lắng, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành nên sẽ rời đi ngay bây giờ".

-"Ngài định rời đi bằng cách nào !? Ngài có biết bên trên chúng ta có đến tận vài triệu thiên binh, thiên tướng đang đóng giữ hay không" !!

Ân Giao hốt hoảng hỏi, cậu không s·ợ c·hết nhưng cậu không hề muốn các thuộc hạ của cậu theo chân 30 gã khổng lồ này đâm đầu vào chỗ c·hết, cho nên ít nhất cậu cần biết cách mà đám cốt đột này định dùng để mà thoát đi cung Thiên Tuế của mình.

Người chỉ huy không trả lời Ân Giao mà chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm 1 lúc, tiếp đó ông ngẩng đầu và nói.

-"Tất cả đứng gần nhau lại, chúng ta sắp chuẩn bị dịch chuyển rồi".

Các chiến sĩ Cửu Lê khác nhanh chóng đưa tay nắm lên đám người Ân Giao vác lên vai, rồi đứng sát lại với nhau.

Cùng lúc 1 vòng sáng trắng hiện ra ngay dưới chân họ, ánh sáng càng lúc càng sáng và chẳng mấy chốc đã nuốt chửng cả đám người vào trong ánh sáng trắng chói lòa.

Khi mà Ân Giao mở mắt ra lại thì mới nhận ra họ đang đứng tại 1 quân doanh khổng lồ, vô số thiên binh, thiên tướng, tiên nhân cùng các chiến sĩ Cửu Lê khổng lồ liên tục di chuyển và vội vàng chuẩn bị chiến đấu.

Cậu còn thấy được thuộc hạ của mình là Ôn Lương đang dẫn dắt 60 vị Nguyên Thần Thái Tuế đang vẫy tay với cậu.

Tiếp sau đó Ân Giao quay đầu và nhìn thấy người chỉ huy lúc nãy đang đứng trò chuyện với 1 người mà cậu quen.

Người mà ông ta đang trò chuyện cùng là 1 người đàn ông trung niên tóc đỏ mặt xanh người mặc giáp trụ, toàn thân ông ta không ngừng tỏa ra những luồng khí màu tím đen là căn nguyên của vô số loại bệnh tật dưới trần gian.

-"Lữ Nhạc các hạ, xin mời ngài".

Nói rồi người chỉ huy đưa đến trước mặt Ôn Bộ chủ thần 1 cái remote nhỏ, Lữ Nhạc cũng đưa tay nhận lấy rồi nở 1 nụ cười và lớn tiếng nói.

-"Toàn quân công kích" !!

Tiếp đó ông ta không chút do dự mà bấm vào cái nút đỏ duy nhất trên cái remote, và ngay lập tức toàn bộ các quân doanh lớn của quân Đạo Môn tại Thái Hoán Cực Dao Thiên đồng loạt rung chuyển.

Những quả bom siêu nhỏ được các chiến binh Cửu Lê lắp đặt đã cùng lúc nổ tung, phát tán ra không khí hàng tỉ loại bệnh độc và virus c·hết người do chư thần Ôn Bộ cẩn thận điều chế.

Đám phản loạn do không kịp đề phòng nên ngay lập tức trúng chiêu, trước mặt đồng đội chúng thay phiên nhau đổ rạp xuống đất và ôm người hét thảm.

Kẻ thì ôm đầu kêu rên rồi đập đầu vào tường hoặc cây, tên thì ôm ngực lăn lộn đầy đau đớn, người thì lạnh đến cóng cả người trong khi 1 tên khác lại sốt cao đến kỳ lạ.

Đằng xa lại có những tên bắt đầu ho khan, chúng ho mãi ho mãi và ho đến hộc cả máu ra rồi tắt thở.

Lại xa hơn nữa thì có vô số kẻ đang cắm mặt xuống đất trong khi ôm chặt bụng của mình, máu và chất thải liên tục trào ra từ phía sau của chúng mà chúng không có cách nào kìm lại được, mùi h·ôi t·hối kinh tởm hòa lẫn với mùi máu tanh ô nhiễm cả 1 khu vực rộng lớn.

Và chẳng mất bao lâu thì hàng triệu thiên binh của phe Đạo Môn đã t·ử n·ạn ngay lập tức, chỉ có 1 bộ phận kịp dùng thuốc điều trị thì mới may mắn thoát khỏi.

Nhưng dù vậy thì các loại bệnh ma vẫn không hoàn toàn biến mất mà vẫn còn trôi nổi trên đỉnh đầu của bọn chúng và tạo nên những đám mây màu tím đen.

Nhân lúc này thì phe của Ngọc Đế dưới sự dẫn dắt của Lữ Nhạc và Ân Giao cũng xông lên t·ấn c·ông bọn chúng.

-"Đám binh sĩ tộc Cửu Lê đó là người của ngươi đúng không" ?

Gã đàn ông trung niên với các đặc trưng của loài rồng nói như vậy rồi chuyển tầm mắt về phía của Kratos, nhưng ông không hề đáp lại hắn mà chỉ yên lặng cầm chặt cây rìu Leviathan và cẩn thận đề phòng mọi cử động của kẻ trước mặt.

Thấy vậy gã đàn ông cưỡi trên con thú tên Quỳ Ngưu rồi chỉa thanh đại đạo trong tay vào thẳng mặt Kratos và nói.

-"Ta là Lôi Trạch Đại Thần, chủ nhân của vùng đất Hoa Tư nằm ở phía đông Tiên Giới".

-"Hãy báo tên của ngươi ra, vực ngoại thần linh".

Kratos lạnh lùng nhìn Lôi Trạch rồi trầm giọng báo ra tên của bản thân.

-"Kratos".

Chương 180: Thái Tuế