Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Intellio.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Intellio.


Ngay sau đó tiếng vỗ tại làm cả bọn phải tập trung sự chú ý lên trên. Lớp ổn định xong rồi thì thầy đi ra, thầy kẹp thanh kiếm vô nách trong lúc đang vỗ tay rồi nói.

Hành động của tôi trông khá trẻ con, nhưng không sao tôi lại thích điều đó. Những lúc này tôi mới cảm thấy mình và chiếc xe đạp như là một vậy, tôi cười rồi vẫy tay với nhóc đó như lời cảm ơn lại lời khen.

“Các em biết không, ở tại hầu hết các lục địa trên thế giới từ thuở xa xưa. Luôn ghi nhận lại về dấu vết của thiên ma, sinh vật này hầu hết đều tồn tại trong nhưng câu truyện dân gian, truyền thuyết từ thời xa xưa. Nhưng đến nay thật hay không thì vẫn không biết chắc được, trong cuộc thế chiến đầu tiên của thế giới đã có ghi nhận về sự xuất hiện của…”

Lớp trưởng sau đó tập trung mọi người lại, đứng ở vị trí ngẫu nhiên. Tôi đứng kế Aestro, ngay sau đó thì hai người khác tới đứng kế. Do đùa giỡn nên hai đứa nó cứ đập người vào tôi riết làm tôi mém ngã mấy lần.

Cũng đã gần một tuần rồi tôi mới có lại cảm giác thoải mái như này, lại được đạp thong thả như này trên chiếc xe đạp. Ngày hôm nay tôi đã cố dậy sớm hơn mọi hôm để có thể tận hưởng việc đạp xe dạo phố lúc sáng sớm.

“Tớ là số 6… Mà chi vậy?”

“Tiết tiếp theo là huấn luyện quân sự, nên cả lớp di chuyển đến khu huấn luyện của trường đó.”

"Luật đơn giản, tiết thực hành ngày hôm nay chủ yếu là để luyện tập thực chiến bằng Intellio. Không sử dụng Ma pháo và các kỹ thuật tổ hợp Ma năng khác. Mà cho dù các em có sử dụng đến mấy đòn quá mức buổi huấn luyện hôm nay, thì chiếc vòng trên cổ tay hai đứa cũng tự ngăn lại thôi." - Thầy giáo cầm chiếc còi của mình lên, sau khi đếm 3,2,1… Ông ta thổi mạnh vào nó một hơi.

Nghe lời tên đó, hắn cũng đi về phía cầu thang để lên lớp không quên nhìn lại chỗ tôi cười thêm một cái nữa. Cái thằng này… Đã lâu rồi mà tính nết nó vẫn y như cũ.

“Nè Fil, bữa tôi ghi sai địa chỉ. Xin lỗi ông nhiều nha, tại tôi mà ông đi sai đường để bị tai nạn.”

“Haha, ừ mà mình đi cũng tùy hứng lắm, có thì cũng là tới chơi nên cậu thắc mắc vậy cũng phải.”

“Bao nhiêu người ở đây để ý, vậy sao em lại không?” - Thầy nói với giọng nghiêm nghị hơn, gõ nhẹ cây kiếm gỗ vào đầu tôi.

Thầy càng nói càng hăng, cho đến một lúc mới ho mấy tiếng rồi bình tĩnh lại.

Sau cùng thì tôi lại chọn vũ khí mà tôi hay xài lúc đó nhất, một con dao. Ma năng tôi hóa hình thành một con dao, biến ra ngay giữa lòng bàn tay tôi. Cũng tự hỏi, nếu bây giờ mình vận nhiều Ma đi qua tay phải thanh kiếm đó chắc là sẽ xuất hiện nhỉ.

“Như tuần trước thầy đã bảo, thì tuần này mình sẽ thực hành chiến đấu bằng cách sử dụng kỹ thuật mà ai trong các em cũng phải nắm được. Đó là Intellio!…”

“Anh trai đỉnh quá!”

Người đi đường gần đó chú ý tôi khá là nhiều, tiếp tục đi thẳng tiếp đến công viên. Vừa chạy vào tôi đã sử dụng đà mình vốn có, rồi xài mấy cái kỹ thuật xe đạp mà tôi biết được. Cứ thế mà đạp trên cái tay vịn cầu thang, sau đó đạp tiếp chỉ bằng một bánh, rồi cùng chiếc xe xoay một cái trên không tiếp đất.

Thầy lấy cái danh sách ra, lướt đại một lượt rồi gọi ra một cái tên.”

Thằng nhóc gần đó đứng xem mà vỗ tay.

Tuy là tuần trước mình nghỉ, nhưng cái này thì chú Ben đã từng dạy cho mình từ lúc lâu rồi. Lần trước khi đấu với thiên ma, gọi ra được thanh kiếm ngon như vậy nên hình như mình còn không nghĩ đến chuyện đụng tới nó.

“Có gì hôm sau đi chung với mình lẫn thằng này.” - Vừa nói cậu ấy vỗ vai cậu bạn da ngăm kế bên, cậu ấy không nói gì mấy chỉ nhìn hai tụi tôi. - “Hai đứa tôi dẫn chú tới chỗ học thêm thầy Ju Hoan cho. Không thì ông đi với Aestro cũng được, ông cũng học ở đó mà đúng không?”

Tên thầy giáo thấy rất là lạ khi cậu học sinh kia cứ nhắm mắt ở đó mãi mà không làm gì. Lúc mà hắn nghĩ rằng.

“Ừ, thì? Ông có vấn đề gì sao, cá là ông không phải tới đây chỉ để nói mấy lời thiện ý này đâu nhỉ.”

Sau đó nó biến hóa thành một thanh kiếm khác nhỏ gọn hơn, rồi lại hóa thành một thanh kiếm to vừa phải sau lưng cậu ta. Tất cả được Fil chuyển qua lại cực mượt mà, đây không giống là điều một tên non nớt có thể làm được.

Tôi cười lại hơi ngại chút xíu, cũng không biết nói gì hơn. Nhưng trong lòng tôi khá vui vì nghe được điều đó, vậy là mình đã có được người bạn năm cấp 3 đầu tiên.

“Có gì đâu mà~ Số của tớ là số 4 nè còn cậu?” - Cậu ấy với nụ cười thoải mái, kẹp lấy tờ số của mình mà quơ lên xuống.

“Em làm gì đấy Fil? Mau bắt đầu sử dụng Intellio đi, hay lại cần thầy chỉ dẫn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cá nhân tôi thì ghét thằng Haou hơn là thằng anh nó, tính nó cũng khá trầm nó không quan tâm mấy đến tôi và tôi cũng vậy. Ít nhất thì năm đó mình tưởng đâu đã xong xuôi hết rồi, mà giờ nó vẫn vậy.

“Bắt đầu!”

Một phần lớn các bạn trong lớp bất mãn, nhưng cô đã nói vậy thì vẫn phải làm thôi. Tôi lên bốc lấy số của mình rồi ngồi theo đúng vị trí của mình, là bàn thứ hai từ dưới đếm lên.

Cậu ấy nhìn sang chỗ Aestro, cậu ta cũng cười mà đáp lại.

“Hỏi cho vui vậy thôi, mà thật ra là tôi có đụng chạm vô nó một xíu đấy, haha.”

Cậu ấy đáp lại.

“Bao Maskoka lên đây, hai đứa em sẽ đấu thực hành với nhau một lượt. Thằng nào làm tốt hơn sẽ có điểm, thầy sẽ hướng dẫn và can thiệp đúng lúc, ra chính diện đi.”

Hắn vỗ vai nhẹ nhàng mấy cái, vừa cười vừa nói thêm.

Với tốc độ vừa phải đối với tôi, chừng chưa đầy ba phút sau là tôi đã có mặt tại trường. Cất xe đạp vào nhà xe, cũng như không quên lấy vé xe từ chú bảo vệ. Tôi ung dung đi vào lớp học. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật không ngờ mình lại gặp lại thằng này ở đây… Nó cũng thi vào trường này luôn à? Cũng đúng khi mà nó sống cũng khá gần đây, nhưng mình lại không thích nhìn mặt nó cho lắm.

“Chắc chắn nó không phải tay mơ được… Là ai đã dạy nó nhỉ? Kỹ thuật chuyển dạng Intellio kia, nhìn khá giống từ trong quân đội ra. Nhà nó có người thuộc quân đội chăng?”

Cô ấy lại dẫn trở lại bài học, sau khi những gì tôi đã trải qua thì tôi chắc chắn mấy truyền thuyết đó không hẳn cứ vậy được thêu dệt lên. Chúng nó thật sự tồn tại, mà tụi nó thật ra là cái gì chứ?

Tôi cũng lười nói nữa, kiểu gì cũng không làm lại thầy. Bị phạt cũng đành chịu thôi, thầy sau đó chống cây kiếm xuống đất rồi nói tiếp.

***

“Thầy nói cũng nhiều rồi, bắt đầu từ anh kia lên đây cho tôi.”

Cậu ấy chỉnh lại kính của mình rồi nói.

”Thương à… Mình nên làm gì đây nhỉ.”

“Cái này chắc mấy em cũng đã từng được học sơ qua ở những năm cấp hai ở môn giáo d·ụ·c Ma năng rồi, nhưng lên cấp ba chủ yếu sẽ là thực chiến. Những bạn nào muốn thi vào quân đội sau này thì đây là môn quan trọng nhất, các bạn khác không có ý định thì dù sao đây vẫn là cần thiết để học. Tuy thời đại đã thay đổi nhưng dù gì vẫn có rất nhiều người không chấp nhận điều đó, tiếp tục sống theo cách thời đại cũ. Nên các em học thì cũng không thừa đâu, khi mà nó thể giúp các em ứng phó với dạng tội phạm như vậy. Nói vậy thôi chứ tới lúc thì xã hội rồi cũng sẽ lại thay đổi thôi, chắc chừng vài năm nữa môn học kiểu này sẽ không còn được trọng dụng nữa khi mà thời bình đã diễn ra quá lâu…”

Bây giờ cả Fil và Bao đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Ánh mắt hai bên chạm nhau, nhưng ánh mắt của Fil lại sắc hơn nó khiến Bao có phần lui lại.

“Mắc gì không biết.”

Thầy giáo đưa cho hai đứa tôi mỗi người một cặp vòng, với tụi tôi thì đã quá rõ công dụng của nó khi mà đã tiếp xúc với nó từ thời cấp hai. Đơn giản là khi đeo nó lên mà có ý định ra đòn chí mạng với đối phương, thì chiếc vòng sẽ sáng lên mà làm tê liệt hai tay lẫn một phần ma năng trong cơ thể.

“Thời khóa biểu đổi nên em không để ý.

Đoạn duy nhất mà tôi nghe trong suốt quá trình cô giảng bài đó là liên quan về đến thiên ma.

Do không kiểm tra thời khóa biểu mới, mà bây giờ tôi không hề đem đồng phục lẫn kiếm tập nữa. Nên là đành phải liều xách bộ dạng này xuống dưới phòng tập ngay.

Cậu bạn đeo mắt kính quay qua tôi và nói chuyện trước.

“Cậu làm vậy chi thế?”

“Chắc nó không biết cách sử dụng Intellio… Phải rèn thêm mới được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhẹ tay với tôi nha ông ơi.”

“Đâu có, đâu có, ý tao là vậy mà. Chào hỏi thân thiện xíu thôi, làm gì mà căng thế? Nhưng mà tuần trước sên xe bị đứt chắc vác về khổ lắm nhỉ.”

Nói xong, xung quanh cậu ta được bao quanh bởi một nguồn Ma năng. Nó bạo phát một cái, rồi tụ lại thành hình một cái thương nằm gọn trong lòng bàn tay của cậu ấy. Cậu ấy xoay vài cái rồi hai tay nắm chặt nó lại, vào tư thế.

“Em… Không biết hôm nay có tiết.”

Tên còn lại khều vai nó rồi bảo.

Thằng đó nó tên là Haou, tên còn lại là thằng anh hay em gì đó của nó tên là Hug. Nhớ lại, năm xưa hay anh em tụi nó thống trị cả cả lớp tiểu học của tôi. Và tôi đã có khoảng thời gian không mấy vui vẻ gì.

“Em?”

Mà ban nãy ý nó là sao nhỉ? Thôi cũng vô học mất rồi nên tôi không nghĩ ngợi thêm mà đi vào lớp. Vừa tới cửa lớp, nội bộ của lớp cũng khá là hỗn loạn. Mỗi người một chỗ làm việc riêng của mình.

Băng qua công viên, tôi tiếp tục đạp nhưng lần này là phải đi đến trường. Dù gì cũng sắp tới giờ vào học rồi, vô sớm cũng không mất gì. Thế là tôi bắt đầu tăng tốc mà đạp thẳng tới trường, công viên chỗ này chỉ cách trường chừng 2-3 cây gì thôi.

Sau cùng thanh kiếm to đó biến mất, Fil chuyển tư thế và trong lòng bàn tay cậu ta xuất hiện một con dao. Ma năng cậu ta thay đổi qua lại giữa các hình dáng mà không gây ra bất cứ dao động nào lớn.

Thầy chỉ thẳng ngón tay vào mặt tôi, tôi nhìn xung quanh rồi lại hỏi thầy lại cho chắc.

“Hả, sao mọi người đi hết trơn rồi?”

Tôi đi về trung tâm, mặt đối mặt với Bao. Cậu ấy chỉnh lại mắt kính của mình rồi nói với tôi.

Chỉ ngay sau dòng suy nghĩ đó, Ma năng của Fil bất ngờ đột biến mà bao trùm lấy hai bàn tay của cậu ta. Nó không hề có một chút biến động, hay bất ổn nào mà cứ thế xuất hiện ngay tại tay cậu ta.

Lên tới trước mặt thầy, thầy lấy cây kiếm gỗ chọt tôi mấy cái rồi hỏi.

Tiết học kế tiếp là lịch sử, thời khóa biểu đã đổi nên tôi không hề mang theo sách vì vậy tôi coi chung với Aestro. Hôm nay không có hứng nghe giảng cho mấy, ba cái này về nhà tôi có thể tự học được.

“Coi như để phạt em, thì trận đấu thực hành đầu tiên em sẽ đánh trước.”

“Đồng phục đâu sao không thay?”

Nhưng không phải là vì tôi dở sử dụng chúng, mà là cái nào tôi cũng sử dụng được cả. Hay là mình sử dụng tay không nhỉ? Mình nghĩ mình muốn một cái găng tay.

***

Đơn giản là gì mình có những kỷ niệm không mấy tốt đẹp với nó cho lắm, vì năm cấp 1 nó đã từng ăn h·i·ế·p mình. Miệng thì luôn nói những lời thiện ý, nhưng thực chất là nó đang chế nhạo tôi.

Dường như ổng tên là Bao, mấy hôm bữa ông cũng có nhắn tin xin lỗi mình ráo rít thì phải.

Bao bây giờ đổ mồ hôi hột, khi mà nhìn thấy cảnh vừa rồi. Cậu ta bây giờ nghĩ.

Chiều cao của hắn thì tất nhiên là cao hơn tôi nhiều, hắn nhìn xuống với ánh mắt có phần ác ý lẫn nụ cười làm tôi cảm thấy được sự khó chịu từ trong đó. Ngay lúc nó chuẩn bị nói gì thêm, tiếng trống trường vang lên.

Chương 9: Intellio.

Cả lớp chỉ thật sự trở nên ổn định lại ngay sau khi mà giáo viên đi vào. Sau khi hỏi thăm tôi mấy câu về việc tuần trước tôi bị xe tông, tuy thực ra đó là xạo cả. Thì chủ nhiệm quyết định sẽ đổi chỗ ngồi lại vị trí của các bạn trong lớp.

Tôi ngồi ở ghế thứ hai ở giữa bàn, vừa đặt mông xuống thì Aestro của đi tới ngồi cạnh.

Đơn giản ra thì đây là một kỹ thuật mà hóa Ma năng trong người, cụ thể hóa nó thành một dạng vũ khí mà bản thân cảm thấy hợp nhất. Càng thích hợp với bản thân thì nó càng mạnh, chỉ đơn giản vậy thôi nhưng mà tôi cũng từng có quãng thời gian chật vật với nó.

Như vầy đúng là tuyệt hơn thật, đúng là không ai bình thường lại muốn nằm ở trong đó lâu cả. Đạp xuống những bậc thềm dài một cách mượt mà, dường như tôi đã chạy quen với mấy địa hình này rồi.

Được nửa đường, thì lại có hai bóng người đi ra chắn trước mặt tôi.

“Cũng thật là khoa trương quá rồi.”

Thêm ba tiết nữa trôi qua, mệt quá nên nãy giờ tôi có nằm ngủ một tí từ tận giờ ra chơi tới giờ. Hiện tại là tiết bốn, mọi người đứng dậy mà đi ra khỏi lớp hết. Tôi không hiểu gì kéo áo Aestro lại mà hỏi.

“S-sẽ là một năm dài, mong được ông giúp đỡ nhiều. Cũng cảm ơn cậu nhiều vì đã giúp tôi.”

Tôi trả lời lại cậu ấy với giọng bất ngờ, sáp lại gần mà hỏi.

Thầy sau đó quát về phía tôi.

Tôi nhẹ nhàng phủi tay nó ra rồi trả lời.

Fil một phát đem ra tận bốn dạng hình vũ khí Intellio khác nhau, lớp ở dưới cũng không nói lên lời sau khi thấy được cảnh vừa rồi. Chỉ riêng Aestro vẫn cười tươi và cậu muốn xem những gì xảy ra kế tiếp.

“Trời ơi! Fil, tao không ngờ là mày cũng học ở đây luôn, bạn cũ của tui, mày đấy haha.” - Hắn vừa nói vừa vỗ vai tôi với nụ cười thân thiện.

Thầy giáo chỉ vừa nghĩ ở giây trước rằng cậu ta chỉ là học sinh còn non nớt, và nghĩ cậu Bao kia đã làm rất tốt rồi. Thì những gì Fil vừa thể hiện làm ông ta phải há hốc mồm, hắn nghĩ trong đầu.

“Vào học thôi Haou, đừng phí thời gian nữa.”

Không được… Như vậy thì quá phô trương, mình không muốn bị ghét vì làm màu. Hay là mình sử dụng thanh kiếm giống Aestro nhỉ? Một thanh Shirayasa giống cậu ấy, hoặc là một thanh cự kiếm nhưng nhỏ gọn hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mình không để ý đâu, do xui cả thôi, không sao mà.”

“Tụi mình ngồi chung với nhau rồi nè, cậu Fil~” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Do muốn ngồi chung với cậu đó.”

Nghĩ lại đến thiên ma ngoại vực, tôi lại nhớ đến những lời ngày hôm đó mà con thiên ma nói với tôi. Cái gì mà phản bội chứ, mình còn chả hiểu dụng ý của tụi nó, nhưng mà trông chúng nó khá ghét mình.

Chủ yếu là để giữ an toàn cho các học sinh trong việc luyện tập, tuy không phải là phương pháp hiệu quả nhất nhưng chắc là tốt nhất cho mấy buổi đấu tập như này. Sau khi đeo hai chiếc vòng lên tay, tôi đi về phía trung tâm, mặt đối mặt với Bao.

“Chứ còn ai lên đây.”

Tôi nhắm mắt mình lại, nhớ lại những gì chú Ben từng dạy tôi. Ngay trong đầu tôi lúc này, vô số vũ khí mà tôi từng được tập luyện qua hiện ra. Chỉ là không biết nên sử dụng cái nào, từ đó đến giờ chưa có một món vũ khí nào mà tôi cảm thấy là tương thích với mình cả.

“Ặc.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Intellio.