Viêm Bích Chi Long
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Tìm hiểu.
Thanh kiếm đó cũng xuất hiện ngay tầm tay tôi, bản thân đang khá là vui khi có thể gọi nó ra như vậy thêm lần nữa như vậy là có thể giúp ích với mình khá nhiều trong tương lai đây. Thì giây sau, cảm nhận được cân nặng của cả thanh kiếm.
Cả cánh tay bừng lên một ngọn lửa y hệt khi đó, ban đầu có mang theo một màu vàng cam. Sau đó một ngọn lửa đỏ toả lên từ trung tâm ngọn lửa, bao trùm lên phần lửa ban đầu rồi phát sáng khắp căn phòng.
“Rồi cái thằng tông cháu đâu?”
Gần như là cái gì cũng có, ông còn bảo đói hay muốn cái gì cứ gọi vào cái điện thoại bàn đặt kế bên giường bệnh đây, cái gì cũng có. Không biết là ông có nhiều mối quan hệ xã hội đến nhường nào nhỉ, do là nhà khảo cổ nổi tiếng chăng?
Vấn đề quan trọng là, làm gì có thằng nào tông mình chứ. Nếu mà mình nói thẳng ra chú ấy có tin mình là mình bị mấy con sinh vật truyền thuyết đấm cho gần c·h·ế·t không nhỉ, nhưng lỡ đâm lao là phải theo lao… Cứ kiểu này chú ấy có lẽ sẽ phải tìm một thứ không tồn tại mất.
Lập tức phản ứng với lời mẹ, tôi dùng hết sức bình sinh của mình đẩy thanh kiếm đó xuống giường rồi giả vờ nằm ra ở dưới đất.
“Hình như bữa tôi viết lộn địa chỉ học thêm thầy Ju Hoan cho ông rồi, ngã ba Visanta chứ không phải Visanto nha.” - Bao gửi.
Thấy mẹ đóng cửa lại, nhìn chằm vào đó để chắc mẹ không mở ra để nó gì thêm mấy giây sau. Tôi mới thở phào nhẹ nhõm, dường như ai cũng bảo mình giống ổng nhỉ.
Lùi về tầm cỡ mấy ngày trước, khi mà Fil vẫn còn nằm ở trong bệnh viện.
Lần này mở mắt ra thì không còn là trần nhà bệnh viện nữa, mà là góc nhỏ căn phòng thân thuộc của tôi. Tôi nhìn vào cánh tay phải của mình mà lại nhớ lại vào đêm hôm đó, cái cảm giác khi mà khúc xương đó lao thẳng vào lòng bàn tay của tôi còn đau hơn cả khi bị con thiên ma đấm liên tục vào người.
Bản thân tôi khá là biết rõ chú ấy, gặp mấy vấn đề kiểu này chú ấy luôn là người đứng ra đầu tiên để lấy lại quyền lợi cho tôi lẫn các thành viên trong gia đình. Nên là theo tính chú Ben thì mấy việc này sẽ không được bỏ qua dễ vậy đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cái này là?” - Max đặt tách trà xuống hỏi.
Ổng có nói vậy đi nữa thì từ tối hôm đó, sau khi tỉnh lại. Tuy vẫn cảm thấy cơ thể không ổn lắm, nhưng không ngờ là nó lại bị nặng đến vậy. Lạ thay là sau khi dùng cả ngày hôm qua để ngủ, thì giờ đây tôi cảm thấy mình khỏe như trâu.
Kiểu như vừa đau về cả thể xác lẫn tinh thần, như cả cơ thể bị một ngọn lửa ngàn độ đốt cháy vậy. Tuy nó khá ngắn ngủi nếu so với lúc con thiên ma đấm trực diện vào cả cơ thể.
“À... Ừ đúng rồi, cháu bị xe tông.”
Trong lúc tôi vẫn tiếp tục lắng xem bản tin buổi sáng, bỗng chốc cửa phòng tôi bị mở sầm ra. Từ bên ngoài tôi đã có thể nghe thấy một tiếng khóc to tướng, cũng như rất quen thuộc.
Khá là lỗ khi mà chỉ để vung mấy đường kiếm như vậy, mà phải tốn đi một lượng Ma nhiều đến vậy. Nó không hợp so với những gì mình được dạy bởi chú Ben cho lắm, suy cho cùng đó là cách duy nhất vào lúc đó.
“...”
“Vậy là nó giấu ta cái gì đó rồi, cái đó để sau vậy. Nó có xấu không?”
Do không hứng thú lắm về mấy chủ đề thể thao, nên tôi đổi sang kênh khác. Liên tục như vậy nhưng vẫn không tìm thấy được kênh nào có vẻ hay mà bản thân muốn xem, bệnh viện xịn như này mà tivi lại không có mạng là thế nào nhỉ.
Nằm trong bệnh viện cũng đã được hai ngày rồi, những gì tôi có thể làm ở trong đây chỉ là nhìn cái trần nhà. Đôi khi thì nghịch lấy cái Tivi có sẵn ở bên trong phòng bệnh.
“Thôi cứ nghỉ ngơi đi, mới gãy mất khúc xương mà vẫn có thể năng động đến vậy ư. Chắc do con mang Gen của hắn…”
Chương 8: Tìm hiểu.
Ông nội cũng bảo rằng khúc xương ở trong nhà tự nhiên bay đi mất tiêu, trùng hợp cùng hôm đó mình cũng bị một khúc xương bay vô và thay thế cả hai phần xương quay và xương trụ. Nếu như ông từng nói, vậy bây giờ tay của mình mang lấy khúc xương của thiên ma ư? Thật mỉa mai khi mà có lẽ nó là nguyên nhân khác giúp mình sống sót đêm hôm đó.
“Xấu hay không sau này mới biết được~ Theo nhìn nhận của tôi thì hiện tại cơ thể nó lại ổn.”
Thằng này là nguyên nhân mà mình xém c·h·ế·t ư…
***
Bỏ mấy chuyện đó qua một bên, thì không ngờ ông có thể đưa mình vào cái phòng cao cấp của bệnh viện như thế này. Không khí trong phòng thơm tho, tiện nghi đầy đủ, nội thất gọn gàng.
Tôi dần ngưng tỏa Ma ra từ lòng bàn tay, thanh kiếm trở nên nặng lại như lúc trước. Sau đó chừng một thời gian khi mà tôi ngừng đẩy Ma đi về phía khúc xương nữa, thanh kiếm trong sự ngạc nhiên của tôi như thế mà biến mất.
“D-dạ không có sao đâu, dù gì chỉ là tai nạn nhỏ thôi mà, cháu cũng khỏe re nữa chú không cần làm quá như vậy đâu. Cũng là tại cháu sơ ý mà ra, haha…”
Cái giỏ trái cây của chú ấy hội tụ tầm cỡ vài ba quả táo, và một ít chuối. Còn lại trong số đó là snack, chocolate, nước tăng lực và vô số đồ ngẫu nhiên khác. Thôi thì dù gì cũng là ý tốt, nghĩ cho kĩ thì mình có thể sống được đêm đó cũng một phần là nhờ chú.
Cảm nhận thật kỹ thì bây giờ cứ lâu lâu là nó lại rò rỉ ra một nguồn Ma khác, nó rỉ ra một lượng nhỏ và dường như không có tác hại gì với tôi. Nó song song đi cùng với Ma năng của chính tôi, và được cơ thể tôi hấp thụ nó.
Sau cùng tôi dừng lại ở đài tin tức quốc gia, cái âm thanh quen thuộc trước khi bắt đầu bản tin bắt đầu chạy. Nhìn vào góc phải màn hình, đồng hồ hiển thị chỉ mới có cỡ năm giờ rưỡi thôi. Ngày hôm nay còn rất chi là dài nhất là khi phải nằm ở đây, tôi đặt remote sang một bên rồi chăm chú nghe bản tin, dù gì cũng chẳng có gì làm.
“Mà tôi không thích rượu lắm đâu. Có chocolate thì tôi ăn.”
Hóa ra đây là cách mà nó hoạt động, giờ nhiêu đây chắc cũng là đủ rồi. Mình cũng nhờ mấy bạn trong lớp gửi bài trong tuần này qua cho mình chép rồi, cả ngày hôm nay phải ngồi chép bài của hơn 20 tiết uể oải quá.
“Viện trưởng à, cảm ơn ông nhiều.” - Max nói với giọng điềm đạm trong khi uống lấy tách trà từ trên bàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Max vừa cầm lên xem, vừa cầm vào ông đã thấy bất ngờ với những gì mình thấy. Sau khi xem hết từng tờ X Quang của một, ông đặt lại trên bàn cười một cách điểm đạm.
***
“Haha, có gì đâu mà gấp. Đêm còn dài hay là ở lại đây chúng ta ôn lại chuyện xưa một tí."
Tôi mở điện thoại của mình ra để lấy bài mà chép, thì thấy có hai tin nhắn gửi đến tôi lần lượt là.
Nhẹ đi đáng kể gấp 5-6 lần, vậy là phỏng đoán của tôi đã đúng. Khi đó lúc mà cây kiếm trở nên nặng hơn, là vì tôi không thể cung cấp đủ lượng Ma cho nó nữa. Vậy là nếu tôi không cho nó ăn, tôi sẽ không cầm nổi nó với sức bình thường của mình.
“Manchester Uvited thua mấy con mòng biển 1-3? Một thời huy hoàng nay còn đâu.”
Hai chú cháu bọn tôi sau đó trò truyện cả buổi sáng hôm đó, cho đến khi chú ấy rời đi.
Nghĩ lại mà cảm thấy thật buồn nôn, hóa ra cái đầu mà hắn dẫm bẹp dí khi đó lại là của mẹ hắn ta…
“Phát hiện hai thi thể được xác định là của ông Z* và bà Y* trong tình trạng hết sức dã man khi mà tại hiện trường một trong số hai thi thể được xác định ở tình trạng đầu lìa khỏi xác. Chiếc đầu được tìm thấy ở bên ngoài nhà trong tình trạng bị dẫm bẹp nát, hiện tại nghi phạm hàng đầu của vụ án được cho là con trai của hai ông bà là anh M* hiện đang không rõ tung tích. Vụ án sẽ được làm rõ thêm trong thời gian tới, sau đây là hình ảnh của nghi phạm, nếu người dân phát hiện hãy liên lạc với lực lượng chức năng thông qua số…”
“Mà nãy chú phản ứng thái quá vậy cho vui thôi, chứ trông nhóc vẫn khỏe re nhỉ, chả khác gì cái tên đó. Chú ở lại đây chơi thêm chút xíu nữa rồi lại trở về quân khu, nghe tin nhóc bị tông là chú hoãn lịch trình lại chạy từ tận thủ đô về đây đó. Nếu không vì tính chất công việc thì hôm qua chú đã tới thăm mày rồi.” - Chú ấy bốc thêm hai bịch chocolate, sau đó khui nốt lon tăng lực rồi uống. (đọc tại Qidian-VP.com)
“FIl! Cháu tôi! Sao mà cháu lại ra nông nỗi này đây, cháu bị xe tông thật à?!”
Do khúc xương chăng? Nó là hiện thân của khúc xương. Tôi sử dụng lối suy nghĩ sáng tạo của mình mà giả định ra vô số trường hợp, điều làm tôi thấy lạ là. Lần đầu tiên khi triệu hồi nó ra, tôi có thể cầm nó vung một cách nhẹ nhàng.
“Thằng nào sống mà lỗi thế? Như vầy là không được, cháu bị tông ở ngã ba Visanto đúng không? Mấy cái thằng này chú quyết truy nó ra cho bằng được.”
“Cháu sống hiền quá đấy Fil, chắc vì vậy mà ngày xưa cháu mới bị bắt nạt đó. Nói chung cứ để chú giải quyết cho, chú mua giỏ trái cây cho mày ăn cho đỡ buồn nè. Tuy chú chả biết người bệnh có ăn được không, mà đã là người nhà Maggiero rồi chắc ba cái đó chả vấn đề gì đâu, ăn lẹ mấy cái này kẻo má cháu thấy lại mắng chú.” - Nói xong chú ấy xé bịch chocolate ra ăn đầu tiên.
Tôi làm rơi nó xuống sàn nhà gây ra một tiếng động lớn làm rung chất cả căn phòng, từ bên ngoài nghe được tiếng của mẹ nói vào.
Liệu có thể triệu hồi ra thanh kiếm lớn đó một lần nữa không nhỉ? Không nghĩ nhiều tôi lập tức thực hiện luôn, đè cánh tay trái lên tay phải để bổ trợ cho dòng chảy đi nhanh hơn bằng cách tác động từ trong lẫn ngoài nó.
“Ây da! Đau quá, con nằm ngủ vô tình lăn xuống đất.”
Do cảm thấy quá rảnh rỗi, nên tôi lấy cái điều khiển bật cái tivi với màn hình siêu rộng trước mặt ra. Vừa mở lên ập vào mắt tôi là vô số tin tức thể thao, điển hình là một dòng lớn.
“Vậy là được rồi, chắc ta cũng không nên hỏi thêm gì nó. Bây giờ tôi cũng trở lại phòng bệnh để xem nó sao rồi đây." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bác sĩ bảo với tôi rằng bản thân không c·hết đã là một điều may mắn rồi, cũng đúng khi mà tôi biết được mình bị gãy mấy khúc xương sườn, cũng như dập lấy mấy phần n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.
“Hahaha, giữa chúng ta mà ông khách sáo quá đấy Max à. Ông mà cần thì lúc nào chỗ tôi lúc nào cũng có phòng đặc biệt cho ông mà. Được phục vụ cho Max đây không phải là vinh hạnh sao? Nhân tiện tôi muốn cho ông xem một thứ.”
Sau đó tỏa ra một lượng Ma bao quanh lòng bàn tay, ngay sau đó thanh kiếm bám lấy lượng Ma đó và hấp thụ nó dần đi. Lúc này tôi đã có thể cầm thanh kiếm một cách nhẹ nhàng, tựa như đang cầm một thanh kiếm bằng gỗ vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tài khoản gửi tiếp thêm một tin nữa.
“Haha… Cảm ơn chú nhiều ạ.”
“Con làm cái gì trong đó đấy Fil?”
Cửa phòng mở ra, chưa để mẹ nói tôi đã vờ diễn trước.
“Té giường mà có thể lớn như vậy sao? Có sao không đấy.”
Nghĩ cũng lạ khi mà từ lão bác sĩ, chú Ben, ông nội và mẹ đều không tỏ ra bất cứ gì kỳ lạ hay ngạc nhiên. Khi mà mình có thể hồi phục nhanh như thế, chắc do mình đẹp trai.
Sau cùng ông Max tự móc ra trong túi mình mấy cục chocolate rồi tự ăn, tất nhiên là ông vẫn muốn vài húp để cho lịch sự.
“Thằng cháu ông làm tôi tò mò lắm đấy, Ma năng trong người đó dao động rất là đặc biệt cũng như là thứ đó.” - Tên viện trưởng nói, sau đó ngồi xuống đối diện với ông Max.
Dù vậy bây giờ mình cũng không muốn ở trong chỗ này mãi, tôi chỉ muốn được lái xe đạp chạy vài vòng phố ngay bây giờ thôi.
Làm gì bây giờ nhỉ, chắc mình nên nói đại là nó tông xong rồi nó chạy đi đâu mất.
“X quang của đứa cháu ông, xem một lúc ông sẽ thấy nhiều thứ thú vị đấy.”
Lâu quá rồi, thật sự không nhớ cái gì hết. Nhưng mà thật may vì mẹ không thấy cái thanh kiếm to đùng này, tôi kéo nó ra, gồng hết sức bằng cả hai tay rồi đặt lên đùi. Cuối cùng cũng có thể nhìn nó kỹ càng, rốt cuộc mình gọi nó ra bằng cách nào đây nhỉ.
Nói vậy có thể hơi nói quá, nhưng thật sự cảm thấy bây giờ cơ thể đều ổn cả rồi. Mới đi học tuần đầu, không ngờ đã gặp phải mấy chuyện khó đỡ như vậy, mong là được xuất viện sớm chứ như này thì chép bài mệt đây…
Chú ấy vừa nói, vừa lắc cái giường làm cho tôi gần như không kịp phản ứng gì để trả lời chú ấy. Nhìn khuôn mặt của chú ấy giờ trông khá là bựa, tôi giữ chặt tay chú lại để mong chú ấy bớt lắc giường đi rồi nói.
Viện trưởng đi lại bàn làm việc của ông ta, lấy từ trên đó một tệp tài liệu. Ông ta mở ra mà để trước mặt Max.
“Cái gì?”
“Bản tin quốc gia của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Viento xin được tổng hợp các tin tức nổi bật có trong những ngày qua. Vào buổi tối ngày 3 tháng 9 vừa đây, ghi nhận một vụ án mạng xảy ra tại tỉnh Deersfield, tại căn hộ số 44 ngã ba đường Visanto, thuộc con phố Tiesto…”
Màn hình tivi lập tức hiển thị lên hình ảnh của tên đó, bất ngờ thay tôi lập tức nhận ra hắn. Hắn chính là cái tên hóa thành con thiên ma đó.
“Chắc là không sao đâu nhỉ…? Chắc vậy.” - Bản thân tôi chốt luôn vấn đề, không suy nghĩ về nó nữa.
Nghe tới đây tôi suy nghĩ, chả phải đấy là cái con xóm mà hôm vừa rồi tôi dính phải với bọn thiên ma sao? Tôi tiếp tục lắng nghe lấy tin tức.
Nhưng đến khi gần cuối thì nó chợt trở nên nặng đi và tôi không tài nào nhích nó đi nổi nữa. Để kiểm tra giả thuyết của bản thân, tôi nắm chặt phần cán kiếm.
Thịt ở quanh chỗ này lại chắc hơn, cũng như là tay tôi còn khỏe hơn nhiều so với lúc trước. Nhưng tất cả chỉ dừng lại đối với tay phải thôi, những gì mà nó đem lại với cơ thể tôi trong tương lai nữa vẫn còn là một điều chưa chắc được.
Gần như mọi kỹ năng chiến đấu của mình đều là nhờ một tay chú Ben dạy cho, tuy rõ ràng là mình được huấn luyện để đánh nhau với con người. Thiên ma vẫn là một cái gì đó… Không muốn nói tới.
Kể từ khi cái khúc xương đó lao thẳng vào tay tôi, thì phần cẳng tay của bản thân cũng không còn cảm giác giống như trước nữa. Điều đó cũng không hẳn là tệ, khi mà giờ đây mỗi lần vận Ma đi về chỗ này thì dòng chảy trong đó đều được tăng cường lên hẳn.
Bản thân từ nhỏ đã có thể cảm nhận rõ mấy phần năng lượng này rồi, nhìn ra cũng khá dễ. Bây giờ thứ làm tôi tò mò hơn hẳn đó chính là, nếu bây giờ một lần nữa tôi tập trung tất cả lượng Ma vào trong cẳng tay phải một lần nữa.
Lão viện trưởng lần này lấy từ dưới bàn lên một chai rượu, trong khá là đắt tiền. Rót ra hai ly cho lão với ông Max.
“Ê chú Fil.”
“Cháu không biết nữa, lúc cháu tỉnh lại thì cháu thấy xe đã đi mất rồi.”
“Hơi nhức xíu thôi, chắc do con mơ bị xe tông trúng đó, giờ con dậy ngay!” - Tôi ngồi lên biểu thị mình vẫn khỏe re.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.