Thế giới bắt đầu từ đâu?
Vũ trụ rộng lớn đến nhường nào?
Nếu một ngày nào đó bạn biết rằng bản thân chỉ là một vi khuẩn đang sống trong thân thể của một sinh vật khác thì bạn sẽ có cảm nhận thế nào?
Năm 1990, thời điểm mà Trái Đất đã yên bình hơn rất nhiều khi mà c·hiến t·ranh trên thế giới đã chấm dứt.
Lúc này cũng là lúc mà con người muốn khám phá khoa học cũng là lúc những bộ quần jean, áo sơ mi lên thời.
Nhưng cũng chính là lúc này, ở một đất nước hình chữ S với hai quần đảo lớn ngoài biển Đông, những vị thần linh vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết thức giấc.
Trái đất thay đổi?
Không, toàn bộ vũ trụ bắt đầu biến hóa, theo đuổi khoa học để tạo ra những phương thức trị bệnh, sáng tạo máy móc để giảm bớt sức lao động?
Những điều trên sẽ tàn lụi trước một thứ gọi là tu tiên, thứ có thể dẹp qua toàn bộ bệnh tật và đi đến trường sinh. Những tòa nhà chọc trời chẳng có giá trị bằng một thanh kiếm nhỏ có chứa linh khí, bê tông cốt thép rồi sẽ chẳng thể nào vững chãi bằng những khúc gỗ được sinh ra trong thời kỳ này, những bộ quần áo thời trang bằng vải tổng hợp sẽ chẳng bao giờ sang trọng bằng những bộ áo dài, giao lĩnh từ tơ tằm hay vỏ cây, da thú chế biến thành.
Thế giới tu tiên pha trộn những tinh hoa văn hóa của thế giới hiện đại, lúc này dù cho nói chuyện xưng “ta – ngươi” hay “tao – mày” cũng chỉ là tùy theo quen miệng của mỗi người.
Hàng tỷ năm cứ thế trôi qua.
Đảo Phương Nam, Hoàng Chiến giới, trước một căn miếu mục nát đang có tiếng khóc “oa oa” của một đứa trẻ sơ sinh.
Từ trong ngôi miếu, một lão giả từ từ bước ra, ánh mắt có chút kinh ngạc cùng giật mình, lão không thể hiểu được tại sao lại có một đứa bé xuất hiện trước nơi ẩn náu này mà lão không hề phát giác ra?
Lão quan sát một lâu, phát hiện không có gì kì lạ mới từ từ dùng một tay ôm đứa bé lên, ở trong cái nôi bằng tre còn để lại trên một tấm da thú, bên trong để lại vài dòng chữ:
“Nghiệt kiếp hiện
Tại sinh thành.”
Đứa trẻ trên tay cũng không còn khóc nữa, nhưng điều đó vẫn chưa đủ để thay đổi suy nghĩ của lão già này, bản năng c·hết chóc trên đôi mắt hiển hiện.
Một tay của lão giơ lên cao, đang muốn hướng đến chỗ của đứa trẻ thì bỗng đứa trẻ ấy lại cười tươi rồi đưa hai tay lên như muốn chụp lấy.
Bàn tay của lão dừng lại trước nụ cười thơ ngây đấy, lão chần chừ vài giây rồi lại thở ra một hơi dài.
“Ắt đây là kiếp số của chính ta.” Lão nói rồi mang đứa trẻ vào ngôi miếu.
Bước vào trong mới thấy được sự đổ nát của nơi này, không hề có bụi đất, nhưng sự cũ kỹ của nó qua thời gian được thể hiện rõ, ở trên bàn thờ là một bức tượng của một thiếu niên mang theo khuôn mặt anh tuấn phi phàm, sau lưng bức tượng chính được bày biện thêm một con ngựa sắt màu đen khí thế và một bụi tre với màu đỏ lửa dưới gốc.
Lão giả đưa đứa bé xuống rồi lẩm nhẩm mấy câu trên tấm da thú.
Nghiệt kiếp đến, sinh ra để dẫn đường.
Lão ngẫm vài giây rồi lại nói tiếp: “Thì liền gọi là Nghiệt Sinh đi.”
Thời gian cứ thế trôi qua vài năm.
Cách ngôi miếu không xa có một thôn làng nhỏ.
“Phạm Nghiệt Sinh, còn không mau đứng lại!” Một đám dân làng với năm người đang cố gắng đuổi theo một đứa trẻ chỉ mới tầm khoảng mười hai tuổi.
“Con chỉ xin một ít thôi mà, với con cũng lấy phần xứng đáng của con thôi.” Phạm Nghiệt Sinh quay đầu vừa cười vừa nói, tốc độ của hắn rất nhanh, phút chốc đã giữ được khoảng cách với đám người đuổi theo.
“Đứa bé đó tại sao ngày càng khỏe lên thế?”
“Mặc kệ nó đi, hoàn cảnh của nó cũng không thể trách được, với lại thực sự nó giúp ích rất nhiều.”
Phạm Nghiệt Sinh quay về ngôi miếu của mình, đám người vừa đuổi theo hắn lúc nãy chính là dân làng của thôn bên cạnh, hắn và bọn họ đi săn cùng nhau trên một cánh rừng nhỏ. Đừng nhìn hắn nhỏ bé, thể chất của hắn mạnh gấp hai lần người trưởng thành bình thường.
Và lần nào cảnh rượt đuổi này cũng sẽ xảy ra khi mà hắn đến lúc chia phần lại muốn lấy phần nhiều một loại thảo dược mang tên Hồi Thảo.
Loại cây này có giá trị khá đắt đỏ, ít nhất là so với hoàn cảnh hiện tại ở đây, Phạm Nghiệt Sinh lấy nó chỉ vì đây có thể pha thành trà mà ông nội của hắn rất thích uống.
Lần cuối cùng hắn gặp ông nội của mình là hai năm trước.
Lúc đấy ông nội của hắn bảo rằng muốn uống trà Hồi Thảo nên bảo hắn lên rừng tìm kiếm, ai dè đến lúc quay lại thì ông nội đã biến mất cho đến tận bây giờ.
“Ông nội à, người đang ở đâu vậy?” Phạm Nghiệt Sinh mắt rưng rưng rồi nói trước một bao lớn Hồi Thảo đã được phơi khô, cái bao đã cao bằng một nửa hắn.
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng nói.
“Nghiệt Sinh à, mày có ở bên trong không?”
Phạm Nghiệt Sinh nghe giọng liền biết là ai, hắn vội lau sạch nước mắt rồi chạy ra ngoài.
“Lâm Phàm, mày tìm tao có chuyện gì thế?”
Người đứng trước mặt của Phạm Nghiệt Sinh cũng chạc tuổi hắn, nhưng ngoại hình lại hoàn toàn đối lập khi trên người của y là một bộ đồ giao lĩnh tơ tằm mang màu xanh ngọc bắt mắt, mái tóc được búi về sau gọn gàng, làn da trắng hồng, y nếu mà xõa tóc ra thì nói là con gái cũng sẽ có người tin. Thứ điểm nhấn khác trên người của y là một con mắt đen tuyền như một hố đen vô tận.
Phạm Nghiệt Sinh thì trái ngược hoàn toàn, bộ đồ nâu cũ với hàng chục vết chắp vá, tóc mái chéo ba bảy, ngắn năm phân bởi theo hắn như vậy là tiện nhất, làn da nâu sẫm do phơi nắng, mặt mũi lem luốc, đôi mắt nâu bình thường.
“Hai ngày sau, sẽ có tiên nhân đến thôn của mình để tuyển chọn đệ tử, mày nhất định phải tham gia, tao cảm giác đây sẽ là cơ hội đổi đời của mày.” Lâm Phàm gấp gáp nói.
Từ khi mới bảy tuổi, cả hai đã trở thành bạn bè tốt với nhau, phụ thân của Lâm Phàm cũng không hề vì thân phận thấp hèn của Phạm Nghiệt Sinh mà nghiêm cấm cả hai làm bạn.
Phạm Nghiệt Sinh hiển nhiên biết được tu tiên là gì?
Ở thế giới này, tu tiên chính là con đường mà ai nấy đều hằng mơ ước, nhưng đây cũng chính là toàn bộ những gì mà hắn biết được, dù sao cả cái thôn này cũng chưa bao giờ xuất hiện qua tiên nhân.
Phạm Nghiệt Sinh gật đầu đồng ý, hắn cũng muốn thử sức xem thế nào.
Lâm Phàm quay trở về, y ném một túi bạc vào trong miếu rồi mới vội chạy đi.
Phạm Nghiệt Sinh cầm lấy túi bạc rồi nhìn về hướng của Lâm Phàm, ánh mắt có chút khó chịu khi phải nhận lấy sự chu cấp của người khác.
Cất túi bạc đi, Phạm Nghiệt Sinh nhìn về bức tượng bên trên, hắn ở đây mười mấy năm nhưng cũng không biết bức tượng này rốt cuộc là vị thần phương nào.
Ngay cả ông nội cùng người dân làng nơi này cũng không hề biết nguồn gốc của nó, chỉ biết nó đã sừng sững ở đây ngay cả trước khi nơi này có người sinh sống gần quanh.
Phạm Nghiệt Sinh đến bức tượng rồi nhấc lên, từ phía dưới hắn lấy một sợi dây chuyền với mặt ngọc xanh bảo trong suốt, ở bên trong mặt ngọc có một hạt đen nhỏ.
Đây là món đồ trước khi ông nội rời đi để lại, hắn luôn giấu ở đây bởi sợ nếu đeo theo người có thể làm mất.
Hắn nhìn ngắm sợi dây thật lâu rồi nói: “Nếu ông nội không quay về, ta sẽ tự mình đi tìm ông nội.”
Rất nhanh hai ngày lại trôi qua, Phạm Nghiệt Sinh cùng với thôn làng đã đợi trước từ cổng làng để chào đón tiên nhân.
Tiên Phàm cách biệt như trời và đất, sự cách biệt đấy kinh khủng đến mức mà có nhiều người bảo rằng sinh mệnh phàm nhân đối với tiên nhân chỉ bằng một con kiến.
Một canh giờ sau, một bóng dáng đi đến, người này mang theo một thanh kiếm dài đeo sau lưng, khoác trên người áo giao lĩnh màu trắng ngà, khuôn mặt có điểm nhấn duy nhất là cái cằm ngọn hoắc.
Tuy nhiên khí thế và thần thái cao ngạo khiến cho đám người dân làng vội quỳ xuống, tiếng hô vang “Bái kiến tiên nhân” chồng chéo, lộn xộn.
Phạm Nghiệt Sinh hiển nhiên cũng trong nhóm người này, lần đầu nhìn thấy tiên nhân khiến cho hắn nảy sinh ra mộng ước rằng một ngày nào đó bản thân cũng có thể trở thành tiên nhân lợi hại, như vậy hắn sẽ có thể lo cho ông nội hưởng phước sau này.
Rất nhanh dân làng cùng tên tiên nhân đấy đi đến một bãi đất trống, nơi này đã được quét dọn sạch sẽ không có lấy một chiếc lá rơi.
Tiên nhân được đưa đến ngồi ở chỗ có lọng che màu vàng lớn, hai bên của gã là hai người đang đứng, một là thôn trưởng nơi này, Từ Bắc Mạt, người thứ hai chính là phú hộ giàu nhất đồng thời cũng chính là cha của Lâm Phàm, Lâm Từ Huy.
Tên tiên nhân được chiêu đãi những món ăn tráng miệng ngon nhất của thôn làng có được, nào là bánh phu thê được làm từ chuối nào là những trái nhãn lồng thanh ngọt đã được tách vỏ kỹ càng…
Phạm Nghiệt Sinh nhìn vào trên bàn mà không thể tự chủ nuốt liên tục mấy ngụm nước bọt, dường như sự thèm ăn đã lấn át tâm trí tu tiên của cậu nhóc chưa lớn này.