Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Đổi Trắng Thay Đen.
Lâm Từ Huy thấy vậy nhảy dựng lên, miệng cười toe toét.
Chỉ còn vài người quan trọng như trưởng thôn và Lâm Từ Huy, gã tiên nhân đứng trước mặt của Phạm Nghiệt Sinh hỏi: “Người chưa tu luyện không thể nào làm khối đá này rực lửa, ngươi đã tu luyện đến Quan Giới cảnh sao?”
Thấy thế, Lâm Từ Huy liền hỏi: “Có chuyện gì vậy thưa ngài?”
Lúc này Lâm Từ Huy mới vét hết trong người ra được hai hòn linh thạch nhỏ, thấy vậy nhưng đây chính là một nửa gia tài của Lâm gia, y vốn muốn để dành cho Lâm Phàm lên đường tu luyện.
Rất nhanh, cả hai mươi người xếp hàng lần lượt đưa tay vào khối đá.
Phạm Nghiệt Sinh đi theo Lâm Từ Huy đến bìa cánh rừng, ở đây đã có Lý Trình Sơn đang đợi sẵn.
“Dạ ông của con tên là Thái Đồ ạ.”
“Câm miệng.” Lý Trình Sơn quát sau đó nhìn về Phạm Nghiệt Sinh nói: “Chúc mừng, ngươi đã trúng tuyển.”
Phạm Nghiệt Sinh quyết định đeo bỏ sợi dây chuyền vào chung trong hành lý chứ không đeo trên người.
Khối đá vì thế mà phát ra ánh sáng đỏ rực lửa trước sự há hốc mồm của tất cả mọi người, Lâm Từ Huy với cái đầu kinh doanh của mình phản ứng rất nhanh, y siết chặt nắm đấm, vội nói: “Thưa tiên nhân, tên nhóc này không phải là người của thôn chúng ta.”
“Nói đi.”
Đến mấy lượt tiếp theo đều không có ai làm sáng được khối đá nữa, Lâm Từ Huy thấy thế càng thêm cười tươi.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Con chào tiên nhân ạ.”
Lâm Từ Huy không nói thêm gì nữa mà gật đầu đồng ý.
Lâm Phàm vui vẻ bước sang một bên.
“Dạ Quan Giới cảnh là gì ạ?” Phạm Nghiệt Sinh gãi đầu hỏi lại.
Về đến thôn làng, Lâm Từ Huy mới đi đến chỗ nghỉ ngơi của Lý Trình Sơn.
“Tốt lắm, ít nhất cũng phải nên như vậy mới không phí công ta đến đây.” Câu này của gã tiên nhân càng muốn làm Lâm Từ Huy mừng đến phát điên.
Thế giới tồn tại linh khí, linh khí tùy theo đặc điểm có thể chia thành năm nguyên tố cơ bản: mộc, phong, thủy, hỏa, thổ và một vài nguyên tố hiếm như lôi, ánh sáng… Khi lấy theo nguyên tố thì có thể gọi là nguyên khí.
Tất nhiên trong lòng y đang dùng hàng trăm lời chửi, mắng cái tên trước mặt, bây giờ ai dám nói tiên nhân cao thượng thì y sẽ khô máu liều mạng.
Vài lượt người đi qua nhưng khối đá vẫn chẳng có chuyển biến gì.
Lý Trình Sơn nghĩ đến thì không hề nhớ ra quen biết ai có cái tên này.
Lâm Từ Huy nghe thấy thế liền cung kính nói: “Tiên nhân có thể nào cho chúng ta thêm một người.”
Nguyên lực đi vào nhắm thẳng vào thực tâm của hắn, lúc này trên chán của Lý Trình Sơn đổ mồ hôi hột, ánh mắt có chút hoảng.
Lý Trình Sơn giả vờ trầm tư, một vài giây sau mới đáp: “Chuyện này thật khó, tông môn của ta quán triệt rất kỹ việc không thể đổi trắng thay đen, trừ khi…”
Người cuối cùng chính là Phạm Nghiệt Sinh, hắn từ từ bước đến, đôi môi nhạt màu như thiếu máu, hắn tất nhiên có chút sợ hãi không thể tránh khỏi.
“Trừ khi gì ạ? Xin tiên nhân cứ nói!”
Quan Giới cảnh chính là khi có thể quan sát Thực Tâm của mình, Động Giới cảnh là khi có thể chạm vào nó, Cảm Giới cảnh chính là khi cảm nhận và hiểu được sơ bộ nó, còn đến Vận Giới cảnh chính là có thể vận dụng nguyên lực của nó.
Chương 2: Đổi Trắng Thay Đen.
“Ông nội của ngươi tên gì?”
“Con cứ đi theo ta, đừng hỏi nhiều quá.”
Nói xong, Lý Trình Sơn từ trong áo của mình lấy ra một khối đá có màu trắng nâu như muối cục chưa qua tinh luyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thưa tiên nhân, lần này thôn làng của bọn con sẽ được tuyển chọn mấy người ạ?” Thôn trưởng vừa nói vừa run cầm cập, một lão già hơn bảy mươi tuổi lại phải xưng con với một tên chỉ mới qua khoảng bốn mươi.
“Vâng ạ.”
Tên tiên nhân chẳng thèm trả lời câu hỏi này, phải đến khi Lâm Từ Huy nhắc lại thì gã mới lười nhác đáp: “Lần này chỉ có một mà thôi, mà lại nếu như lấy phải thằng phế vật quá thì đây sẽ là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng.”
Mà Phạm Nghiệt Sinh hiện tại đã là Vận Giới cảnh chứ không phải Quan Giới cảnh như Lý Trình Sơn nghĩ, đây chính là thành quả mà ông nội của hắn dạy cho hắn từ khi vừa biết nói vài câu lắp bắp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Trình Sơn vừa nói xong thì đưa một tay đánh vào phần giữa ngực và bụng của Phạm Nghiệt Sinh, một tay thì giữ hắn lại để khỏi vùng vẫy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Từ Huy lúc này nhanh nhảu nói: “Ông nội của tên nhóc này đã rời đi mấy năm nay, mà bọn họ cũng không phải người thôn làng mà chỉ sống trong một cái miếu hoang gần kề thưa tiên nhân.”
Phạm Nghiệt Sinh hấp tấp thu dọn đồ đạc, chỉ hai phút sau mọi thứ đã hoàn thành, hắn chỉ có đúng hai bộ đồ rách rưới và sợi dây chuyền của ông nội.
Lâm Phàm một bên thở dài, mắt có chút buồn, y đi đến cạnh chỗ Phạm Nghiệt Sinh rồi nói: “Chúc mừng mày nha.”
Rất nhanh đã đến ngày xuất phát.
Đến lượt của Lâm Phàm, y đi đến đặt tay lên, khối đá như có lực hút lấy đi một thứ gì đótrong cơ thể, bỗng khối đá chuyển sang màu xanh dương nhạt.
Ở giai đoạn đầu sẽ có bốn tiểu cảnh giới mà người tu luyện phải vượt qua để có thể thực sự bước vào con đường tu tiên, Quan Giới cảnh, Động Giới cảnh, Cảm Giới cảnh, Vận Giới cảnh.
Lý Trình Sơn không nói gì mà nhìn thẳng vào mặt của Phạm Nghiệt Sinh, lúc này hắn đang ngất đi vì quá đau đớn.
Lý Trình Sơn lúc này thay đổi nét mặt, sự khó chịu và nếp nhăn tan đi hẳn, y nhanh chóng bỏ hai khối linh thạch vào trong áo.
Cú đánh chứa theo nguyên lực làm cho Phạm Nghiệt Sinh đau đớn hét lên, nhưng Lâm Từ Huy đã rất nhanh bịt miệng của hắn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người tu tiên chính là muốn đưa nguyên khí để nuôi dưỡng Thực Tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bác Lâm, sao chúng ta lại phải xuất phát vào buổi đêm ạ?” Phạm Nghiệt Sinh tò mò hỏi.
Lát sau, đám đông giải tán đi.
Bên trong con người có một thứ quyết định con đường tu luyện hết thảy, chính là “Thực Tâm” nó được liên kết mãnh liệt với cả linh hồn và thể xác từ khi con người được sinh ra.
Lát sau, gã đứng lên và yêu cầu những thí sinh tham gia khảo hạch đứng thành bốn hàng, tổng cộng chỉ có hơn hai mươi người, bởi lứa tuổi chỉ được từ mười cho đến mười bốn tuổi.
Lý Trình Sơn cau mày, y lại nói: “Không biết ư? Vậy ai là người chỉ ngươi cách cảm nhận sức mạnh trong cơ thể.”
Gã tiên nhân đứng lên rồi bắt đầu nói: “E hèm, ta là Lý Trình Sơn, là trưởng lão của Thái Tinh môn, hôm nay ta sẽ cho các ngươi một cơ hội chuyển biến cuộc đời, hai mươi người các ngươi sẽ lần lượt đặt tay lên viên đá trước mặt ta, còn lại ta sẽ tự biết đường tính toán.”
Phạm Nghiệt Sinh không dám nhìn thẳng, hắn thầm nghĩ sức mạnh trong cơ thể có thể là Thực Tâm trong người mà ông nội hắn từng chỉ bảo, vì thế hắn nhỏ giọng trả lời: “Là ông nội của con ạ.”
Phạm Nghiệt Sinh ngại ngùng đưa tay gãi đầu.
Lý Trình Sơn nhướng mày yêu cầu Phạm Nghiệt Sinh đi đến cái miếu đó tra xét, xác định không có gì bất thường gã mới thông báo hai ngày sau sẽ rời đi, tiếp đấy gã mới quay về thôn làng nghỉ ngơi, kết luận duy nhất chỉ là ông nội của Phạm Nghiệt Sinh là một tu tiên giả thấp hèn bị vứt bỏ hoặc một tán tu tầm thường.
“Trừ khi thêm một viên linh thạch như này nữa, ta sẽ giải quyết giúp ngươi mọi chuyện.”
“Ngoan lắm.”
Gã tiên nhân đó lập tức trừng mắt lên, điều này làm cho Lâm Từ Huy xanh hết mặt mày.
Sờ vào viên đá, Phạm Nghiệt Sinh cảm thấy nguyên lực của bản thân bị hút vào, thấy không đau đớn, hắn liền vận dụng nguyên lực đẩy nhanh hơn vào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.