Lúc này, linh hồn của Nghiệt Sinh biến hóa to lên, từ nhỏ hơn Vũ Chạn ba lần, lại trở thành lớn hơn Vũ Chạn hai mươi lần.
Giống như một con mèo nhỏ đang đứng cạnh con voi.
Nghiệt Sinh không nhân nhượng, một tay chưởng xuống, hắn muốn hạ Vũ Chạn càng nhanh càng tốt.
Vũ Chạn tức đến muốn điên, nhưng gã cuối cùng vẫn giữ được lý trí, bản thân liền cố hết sức thoát ra khỏi thể xác Nghiệt Sinh.
“Muốn chạy, không dễ thế đâu!” Nghiệt Sinh tung đòn thật nhanh.
Chín phần linh hồn của Vũ Chạn cứ thế b·ị đ·ánh tan tành, nhưng cuối cùng, một phần còn lại vẫn may mắn thoát được ra ngoài.
Vũ Chạn lúc này mờ mờ ảo ảo như một lớp sương mỏng, chẳng còn khả năng gây ra sát thương hay đe dọa gì.
Nghiệt Sinh cười mỉa mai, hắn cũng không chạm được vào gã nên tính quay lưng mặc kệ gã tự sinh tự diệt nơi này.
Bỗng Vũ Chạn ở sau lưng Nghiệt Sinh đưa hai tay lên.
Nghiệt Sinh cảm nhận thấy điều bất an quay đầu lại nhìn.
Vũ Chạn lúc này lại mở miệng cười ha hả như một lão điên: “Mày đã hại tao thê thảm thì đừng mong được sống yên, mày đừng có mừng, mày đừng có mừng, có mừng!!!”
Nghiệt Sinh nhướng mày rồi quan sát xung quanh một lượt, không hề có chuyện gì nhưng hắn cũng không thể chủ quan.
Thời gian đã trôi qua nửa ngày, chỉ cần hắn chịu được nửa ngày thì sẽ có thể đi qua cây cầu kia mà không sợ Ma Da gì cả.
Nghiệt Sinh không muốn ở lại, ai biết được Vũ Chạn sẽ làm ra việc gì, thế là hắn bước đi thật nhanh.
Nhưng đúng lúc này, một bóng đen xẹt qua.
Âm binh lại là thức ăn trong thực đơn chính của Linh Miêu.
Một con mèo đen khổng lồ đúng nghĩa với đôi mắt xanh không biết từ lúc nào đã ngậm lấy Vũ Chạn vào mồm rồi nhai nuốt theo đúng nghĩa đen.
Nghiệt Sinh lúc này mới thật hoảng, Vũ Chạn vậy mà tự biến bản thân thành thức ăn để g·iết hắn.
Linh miêu nhìn lấy Nghiệt Sinh, ánh mắt của nó hiện lên rõ ràng hai chữ “thèm muốn.”
Nghiệt Sinh nuốt nước miếng cái “ực” con linh miêu này, đã nhắm hắn làm mục tiêu.
“Mèo đại ca, ngươi tha cho ta được không.” Nghiệt Sinh vừa nói nhỏ vừa từng bước lùi về phía sau.
Nhưng điều đáng sợ là con mèo vậy mà có thể trả lời nó: “Ngươi… thành... quỷ nhập tràng.” Giọng nói của con mèo kèm theo tiếng “gừ gừ”.
Nghiệt Sinh không hiểu Quỷ Nhập Tràng là gì, nhưng chắc chắn sẽ không tốt đẹp, làm quỷ thì sao có thể tốt đẹp được? Hắn làm người còn chưa thành danh, làm trai còn chưa mất trinh:)
Hắn đang tính nói gì đó thì con Linh Miêu đã vọt lên, cái tay trước của nó vung lên đẩy Nghiệt Sinh một cái thật nhẹ nhàng.
Nhẹ nhàng ở đây là với con Linh Miêu, còn Nghiệt Sinh thì không:))
Hắn ngã nhào xuống đất, toàn thân đau đớn, xương trên người cũng đã gãy mất mấy cái.
Con Linh Miêu lúc này từ từ đi đến.
Lần này Nghiệt Sinh bị vả một cú thẳng mặt.
Chống trả ư? Hắn có, bàn tay của hắn đưa lên chống lại, nhưng cũng chỉ là làm cho có lệ.
Cú vả của con Linh Miêu khiến Nghiệt Sinh bay mất mấy cây răng, toàn thân lúc này như nát bét máu.
Nhưng hắn vẫn sống.
Con Linh Miêu không muốn g·iết hắn mà chỉ là đang vờ hắn.
Một đối thủ mạnh đáng sợ nhưng không khó chịu, một đối thủ mạnh lại muốn chơi đùa bạn thì vừa đáng sợ vừa khó chịu.
Năm phút sau, Nghiệt Sinh vẫn còn sống, hắn toàn thân chỉ còn màu đỏ của máu, xương trong người gãy vụn gần như toàn bộ.
Cũng may vẫn là thân thể đặc biệt phi thường của hắn vẫn chống chịu được.
Lại thêm một cú vả, Nghiệt Sinh bay thẳng về phía con sông.
Khoảnh khắc này hắn đợi đã lâu rồi.
Từ nãy đến giờ hắn vẫn cố gắng để giành sức để đợi thời khắc này.
“Haaaa…” Hắn hét lên rồi đột ngột bật dậy, đôi chân đã gãy xương vẫn cố gắng chạy đi, khi ngã xuống thì hắn lại bò như một con súc sinh.
Con Linh Miêu đã hình thành linh trí, nhìn về phía cây cầu khỉ, nó khó chịu, thế là nó liền lao đến chặn cây cầu, trên mặt của nó thể hiện rõ sự khoái trí, vui vẻ.
Nghiệt Sinh thấy cảnh này tất nhiên tuyệt vọng.
Nhưng đó không phải là con đường trốn chạy duy nhất, cứ bị vờn như một con mồi cho đến c·hết thì chi bằng thử một con đường khác.
Hắn không hướng đến cây cầu mà nhảy trực tiếp xuống dòng sông chảy xiết.
Trên bầu trời, con chim bìm bịp và con chim le le lại xuất hiện, hai chúng nó phối hợp phát ra một bản nhạc tiếc thương.
Con Linh Miêu thấy vậy cũng hụt hẫng đôi chút, nó rất nhanh rời khỏi nơi này, tìm con mồi khác.
Ở dưới dòng sông chảy xiết, Nghiệt Sinh cứ thế bị cuốn theo dòng sông, hắn muốn bơi nhưng bản thân đã không còn chút sức lực.
Vừa mới được vài giây, Nghiệt Sinh phát hiện cả thân trên và thân dưới của mình không biết từ lúc nào đã bị sáu con quái vật bu lấy, bọn chúng mang dáng dấp nhỏ như trẻ con, làn da xanh nhớt, trơn như rong riêu.
Bọn chúng đang đánh nhau để tranh giành lấy Nghiệt Sinh.
Vùng vẫy, hắn đã thử nhưng với cơ thể cho dù là bình thường cũng không đủ sức huống chi là một thân thể chẳng còn chỗ nào lành lặn khi bị Linh Miêu chơi đùa.
Thời gian trôi qua, số lượng Ma Da bao lấy Nghiệt Sinh đã đến hàng trăm con.
Bọn chúng điên cuồng giành giật nhau.
Cuối cùng, sau hơn nửa tiếng, một con Ma Da đã thành công tranh được.
Nó rất nhanh biến mất màu xanh nhớt, thay vào đó là màu da người, cuối cùng, nó hóa thành một luồng sáng rồi bay đi.
Bù lại, Nghiệt Sinh biến hóa trở thành một con Ma Da hòa vào những con Ma Da khác trong dòng sông.
Mọi thứ của thế giới lại cứ vậy hoạt động bình thường khi không có Nghiệt Sinh.
Liễu Thị cùng Thái Đồ ra sức đi tìm hắn, thậm chí là thông báo cho cả Trữ Dục.
Ba vị đại lão của Hoàng Chiến giới cùng ra tay nhưng lại chẳng tìm thấy một tâm hơi nào, đầu mối cuối cùng chính là lúc Nghiệt Sinh còn ở Chấp Chưởng đường.
Vì việc này, Trữ Dục một mình đi đến phân bộ này hỏi cho ra lẽ.
Nhưng cái kết, Thi Quách lại cứ một mực không biết.
Thế là Trữ Dục một tay đồ sát cả phân bộ, chỉ để lại hai người, một là Hân Nghiên, người quỳ xuống và được y xác nhận đúng là bạn của Nghiệt Sinh, hai chính là Thi Quách để t·ra t·ấn lấy thông tin.
Hành động này khiến cho Thánh giáo giận dữ đến phát điên, nhưng tiếc thay người làm ra chuyện này lại là Trữ Dục.
Thế là Trữ Dục bị phạt cấm túc một năm trong tông môn của mình, một h·ình p·hạt thật sự khiến cho người ta cảm thấy phát cười.
Mà môt năm chỉ là nói cho lệ, ba ngày sau Trữ Dục lại ra ngoài tìm kiếm Nghiệt Sinh.
Sau khi h·ành h·ạ, t·ra t·ấn và kết liễu bằng việc c·hặt đ·ầu luôn của Thi Quách, Trữ Dục cũng biết việc ba người ở Ám Hà đã t·ruy s·át Nghiệt Sinh.
Nhưng manh mối cũng chỉ đi đến đây, những tên Ám Hà ra tay đều đã bị g·iết hết.
Thái Đồ biết được việc này tức giận cùng cực, Tà giáo ra tay t·ấn c·ông Ám Hà.
Thánh giáo lại không thể nhúng tay toàn lực bởi sự ngăn chặn của Trữ Dục.
Ám Hà cứ thế đại nguyên tinh khí.
Lúc này hết cách, Thái Đồ, Trữ Dục và Liễu Thị đồng loạt thống nhất, một thông cáo được đưa nên toàn bộ Hoàng Chiến giới.
Ai tìm thấy Nghiệt Sinh sẽ được thưởng chức vị, tài nguyên, công pháp, mọi thứ quý giá nhất, hiển nhiên thông cáo này có để mặt của Nghiệt Sinh.
Tu tiên giả không khó để tái tạo lại mặt của một ai đó.