Nghiệt Sinh cứ vậy bước đi theo con hai con chim.
Rất nhanh chỉ một chút sau, hắn nhìn thấy trước mặt một căn nhà tranh vách lá nhỏ không có cửa.
Nhìn từ ngoài vào, rất dễ nhìn thấy hình bóng một ông lão đang ngồi trên một cái ghế tựa.
Nghiệt Sinh từ từ đi đến, khi ở trước cửa, hắn mới nói nhỏ: “Ông lão.”
Ông lão trong nhà nghe thế ngẩng mặt lên nhìn.
Lúc này Nghiệt Sinh mới nhìn thấy rõ được hình dáng của lão, làn da ngăm màu mặn của nước biển, khuôn mặt tảo tần, mái tóc dài qua tai đã bạc hết, lão chỉ mặc mỗi một cái quần dài đã cũ màu nâu sẫm.
Lão khó khăn đứng dậy rồi hỏi: “Cháu là ai?”
Nghiệt Sinh thấy lão hiền từ, giọng nói ấm áp, nhưng hắn vẫn không thể vì thế mà không cẩn thận, đứa trẻ Ma Lon lúc trước nhìn cũng rất hiền lành, tinh nghịch, nhưng mà là nghịch với tính mạng của hắn.
“Ông lão, cho con hỏi có có thể đi qua cây cầu khỉ kia không ạ?” Nghiệt Sinh chân thành đáp.
Ông lão nghe vậy nhướng mày, ánh mắt có phần t·ang t·hương, lão trầm giọng nói với Nghiệt Sinh: “Bên dưới có Ma Da, đi qua phải đợi bảy ngày, nếu không sẽ bị Ma Da bắt đi thế mạng.”
Nghiệt Sinh nghe thế mới hỏi lại: “Dạ Ma Da là vì vậy ạ?”
“Ma Da là những hồn ma đ·ã c·hết trôi trên sông nước, bọn chúng sẽ luôn tìm người thế mạng để có thể được siêu thoát.”
“Vậy tại sao phải đợi bảy ngày ạ?”
“Quy tắc của dòng sông này là vậy, qua bảy ngày, những Ma Da sẽ không chọn con là mục tiêu nữa.”
Nghiệt Sinh gật đầu, trong lòng hiển nhiên vẫn bán tin bán ngờ, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn tin, ở đây không tin thì hắn chẳng còn lựa chọn nào cả.
“Ta có thể ở đây được không ạ?” Sau một hồi, Nghiệt Sinh quyết định nói.
Ông lão gật đầu đồng ý, nhưng lại nói thêm: “Ta chỉ có thể cho ngươi tá túc sáu ngày, một ngày còn lại, ngươi phải tự cố gắng.”
“Ông có thể giúp cháu thêm nốt một ngày không ạ?” Nghiệt Sinh chân thành nói.
“Không được, lần trước ta cũng chỉ có thể giúp người bạn bán ếch của mình được sáu ngày, cuối cùng vẫn là thất bại ở ngày cuối cùng, thế nên quyền hạn của ta hiện tại cũng chỉ là sáu ngày.”
Nghiệt Sinh không hiểu lắm mấy lời này, nhưng sáu ngày vẫn là hơn không.
Thế là sáu ngày này, Nghiệt Sinh ở lại cùng với Nghiệt Sinh.
Thời gian ở đây rất thoải mái và yên bình, mỗi ngày hắn đều được ông lão cho ăn những món đầy đủ, đa phần là từ thịt ếch, có cái khó chịu duy nhất là mỗi bữa ăn đều phải làm hết nửa lít rượu đế thì lão mới chịu nghỉ.
Mọi thứ cứ vậy nhẹ nhàng trôi qua.
Cũng trong sáu ngày này, hắn cảm nhận được linh hồn đang ngày càng phải chịu đựng sức nặng lớn hơn, nhưng cảm giác ấy rất nhanh không còn khi hắn tưới nước linh hồn từ cái hồ lô lên người.
Thứ nước này như thể tạo nên một màn bảo vệ.
Trong hồ lô còn rất nhiều lần, nhưng hắn chỉ cần tưới một lần liền có thể trụ vững được một tuần hơn, linh hồn cửa hắn, cực kỳ cực kỳ mạnh mẽ.
Cho đến ngày thứ bảy, Nghiệt Sinh đang đứng một thân một mình giữa đồng lau.
Bởi ông lão và cả căn nhà đều đã biến mất khi hắn vừa tỉnh dậy vào tờ mờ sáng.
Nghiệt Sinh ngồi xuống, lòng cầu mong rằng sẽ không xảy ra chuyện gì cho đến hết ngày hôm nay.
Nhưng mọi thứ luôn chẳng dễ dàng như vậy.
Nghiệt Sinh cảm nhận được phía sau lưng có tiếng bước đi.
Hắn quay đầu nhìn lại thì mắt có chút mở to hơn, khuôn mặt có phần hoảng hốt.
“Ngươi đã biến thành bộ dạng gì thế này?” Nghiệt Sinh hỏi đến.
Đối diện với hắn chẳng ai khác chính là Vũ Chạn.
Nhưng lão ta lúc này giống như thể linh hồn, cả thân thể lơ lửng, toàn thân xám xanh.
“Tại ngươi, tất cả tại ngươi.” Vũ Chạn lạnh lẽo nói, âm thanh không phát ra từ miệng mà là từ thân người của lão.
“Ngươi c·hết thì liên quan gì đến ta, mà ngươi thành cái bộ dạng gì thế này? Là trở thành một phần của thế giới này sao?” Nghiệt Sinh bình tĩnh nói.
Nghe câu đấy, Vũ Chạn càng thêm giận dữ, gã thét lên.
Âm thanh chói tai giống như âm vực tần số cao khiến cho Nghiệt Sinh phải ôm chặt hai bên tai đau đớn.
“Nếu không phải ngươi thì tại sao ta phải trở thành âm binh, tồn tại yếu nhất nơi này, ta đường đường là Hóa Nguyên cảnh, là Hóa Nguyên cảnh tung hoành một phương.”
Lão ta hét lên rồi lao vào chỗ Nghiệt Sinh.
Tốc độ của lão cực kỳ nhanh, chỉ thoáng cái đã trước mặt của Nghiệt Sinh.
Hắn hiển nhiên không đứng yên mà tung đấm về trước.
Nhưng lúc này nắm đấm và cả người của Nghiệt Sinh xuyên qua Vũ Chạn giống như là đấm vào không khí.
Vũ Chạn bay thành công qua sau lưng của Nghiệt Sinh rồi xoay người lại.
Hai tay của lão từ từ đặt lên cổ của Nghiệt Sinh.
“C·hết đi.”
Lão ta hét lên, muốn bẻ cổ Nghiệt Sinh mà khiến hắn c·hết.
Âm binh chính là những hồn ma c·hết oan ức, khả năng của nó một là nhập vào người khác, hai là một tay vặn cổ c·hết đối phương.
Nghiệt Sinh cổ lúc này bị vặn về một bên, nhưng hắn vẫn là cầm cự được.
Tu vi không còn nhưng sức lực của Nghiệt Sinh vẫn là rất mạnh, thân thể của hắn không cần nguyên lực cũng có thể đánh bại Khối Nguyên cảnh dễ dàng.
Vũ Chạn hét lên, gã cực kỳ không cam tâm, đã trở thành âm binh, tồn tại của nơi này nhưng vẫn không thể làm gì được Nghiệt Sinh.
Lão hối hận, cực kỳ hối hận, không hiểu bản thân tại sao lại không kết liễu Nghiệt Sinh, không hiểu tại sao lại mang hắn đến đây, không hiểu tại sao một Ngụy Hóa Nguyên cảnh lại không thể làm gì được một Động Nguyên cảnh, càng không hiểu tại sao mà ngay cả lúc này, y vẫn không thể g·iết được hắn.
Giận dữ, oán hận, thứ cảm xúc tạo nên sức mạnh của một oan hồn, hay cách gọi khác là âm bình.
Lúc này Vũ Chạn chuyển sang màu đỏ đen theo đúng nghĩa đen, cả thân của lão không ngừng bốc ra làn khói đen hận thù cùng mùi h·ôi t·hối như xác c·hết.
Lão ta càng lúc càng lớn hơn, rất nhanh đã cao hơn ba lần bình thường.
Nghiệt Sinh hiển nhiên không ngu mà đứng đó quan sát, hắn đã chạy thật nhanh từ lúc Vũ Chạn có biến dị, mà hướng đi hiển nhiên chính là về chỗ cây cầu khỉ.
Một phút sau, cây cầu đã gần như ở trước mặt, mà lúc này hắn cũng chưa thể qua cầu, thời gian vẫn chưa hết một ngày.
Vũ Chạn biến hóa xong thì bay đến.
Chỉ mất vài giây thì y đã đuổi kịp Nghiệt Sinh.
Không thể chạy tiếp, Nghiệt Sinh đứng lại rồi mới nói: “Ngươi c·hết thì đi tìm Ma Lon kia, đuổi theo ta làm gì? Cũng đâu phải ta g·iết ngươi.”
“Còn dám xảo biện.” Vũ Chạn hét lên, khí thế tăng vọt.
Lão ta trực tiếp bay thẳng vào lồng ngực của Nghiệt Sinh.
Nhưng đây là một sai lầm, Nghiệt Sinh không thể vận dụng Tinh Thần Biến, nhưng đó là khi ở bên ngoài nơi này, còn bên trong cơ thể hắn thì chưa chắc.
Ở trong khoảng không linh hồn, Vũ Chạn đang ở đó như một con quái vật.
Ở đó lão ta rất nhanh gặp được linh hồn của Nghiệt Sinh.
Linh hồn mang hình dáng y hệt bên ngoài, chỉ khác biệt là đang lỏa thể.
“C·hết đi, thằng tiểu tử mất dạy!”
Vũ Chạn đang quơ tay lên muốn t·ấn c·ông thì nét mặt của lão ta thay đổi rõ rệt, từ đang giận dữ lại chuyển thành ngạc nhiên và hoảng hốt.
Cánh tay của lão ta vậy mà biến mất.
“Muốn đấu linh hồn với ta, lão còn non lắm.” Linh hồn Nghiệt Sinh mở mắt, miệng cười hả hả.