Trên tay của lão phát ra một nguồn năng lượng màu vàng đi vào quả trứng.
Lát sau, quả trứng như có sức sống hơn hẳn, thậm chí là run lên đôi chút.
“Chỉ cần đợi thêm hơn một vài năm nữa, nó sẽ nở ra.”
Nghiệt Sinh gật đầu rồi thu quả trứng vào nhẫn trữ vật.
“Phần quà cuối cùng, ta sẽ giúp tu vi của ngươi tăng mạnh đến bình cảnh.”
Nghiệt Sinh lúc này mới chần chừ nói: “Ta còn có một yêu cầu, mong lão có thể giúp cho.”
“Là yêu cầu gì?”
“Ta có hai người bạn đã bị biến thành thây ma, ông có thể giúp ta biến họ trở về bình thường.”
“Bọn chúng đã ở đây mười năm hơn, e là khó lòng, sinh khí trên người vẫn còn, nhưng tử khí đã quá nhiều.”
Nghiệt Sinh nghe vậy nhìn về ông lão với ánh mắt cầu xin, hắn rõ ràng nghe được khó lòng chứ không phải là không có khả năng.
Một giây sau, ông lão thở dài ra rồi mới nói: “Nhưng ngươi sẽ không được ta cho phần thưởng tu vi, đây không phải là cưỡng ép gia tăng mà tu vi ta giúp ngươi tăng lên sẽ mạnh hơn rất nhiều so với ngươi tự tu luyện, ngươi có chắc chứ?”
“Ta chắc chắn, bọn họ đều là bạn của ta.” Nghiệt Sinh kiên quyết, hắn tuy vô sỉ nhưng sẽ không phải là kẻ khốn, đối với bạn bè hay những người mà hắn thân thương, đừng nói một chút tu vi, tính mạng hắn cũng có thể bỏ.
Ông lão đồng ý rồi phất tay một cái.
Không gian xoay chuyển chóng mặt trong tầm mắt của Nghiệt Sinh.
“Đừng kể về sự hiện diện của ta ra bên ngoài, hãy nhớ kỹ điều đó!”
Chỉ thoáng chốc sau, hắn đã quay trở lại mặt đất, nơi cách cấm địa chỉ có vài trăm mét, mà kế bên chính là Hải Niên và Tiến Đô, cả hai đã khôi phục hình người, mặt ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì.
Nghiệt Sinh mỉm cười, rồi đi đến nói chuyện với cả hai.
Ở bên trong cấm địa, ông lão lại ngồi một mình ngắm dòng sông chảy xiết.
Hai con chim bìm bịp, le le bay vòng quanh đầu của lão rồi nói: “Ngươi tạo sao lại giúp hắn? Cứu hai người kia chắc chắn khiến ngươi tổn hại rất nặng.”
“Hắn muốn cứu bạn hắn, giống như ta muốn cứu bạn ta.”
Hai con chim nghe thế bay lên trời cao, một bản khúc t·ang t·hương lại được hai con chim tấu lên.
Quay trở lại chỗ của Nghiệt Sinh, hắn đang bày ra bộ mặt chân thật, chất phác.
“Các ngươi đều đã hóa thành thây ma mười năm, ta vốn đã có thể thoát ra được nhưng vì cứu hai người các ngươi mà ta phải ở đó tranh đấu, mỗi ngày phải g·iết hàng ngàn thây ma, đấu với các thứ ma quỷ, ta còn bị Ma Lon đánh nát mắt cá chân, bị Ông Ba Bị đuổi đến bán sống bán c·hết, mà các ngươi biết lão bắt chúng ta đến nơi này không, lão khốn đó tên là Vũ Chạn, một Hóa Nguyên cảnh đại lão, ta phải đấu với cả lão đấy…”
Một tiếng sau, Nghiệt Sinh vẫn đang giải bày tất cả sau khi cải biên đôi chút, mà Hải Niên và Tiến Đô thật không cắt ngang, bởi bọn chúng trong khoảng thời gian biến thành thây ma có cảm giác vô cùng đau đớn, khắc khổ.
Mười năm ấy diễn ra vô cùng chân thật, mà bọn chúng tuy không có ý thức nhưng cũng cảm nhận được những nỗi đau ấy.
Xong xuôi bài diễn văn của Nghiệt Sinh thì cả ba quyết định cùng nhau lên đường.
Bọn chúng không biết nơi này là nơi nào nên chỉ có thể chọn một hướng rồi đi bừa.
Cũng may trời không phụ lòng, chỉ mất hai ngày, bọn chúng đã tìm được một tòa thành nhỏ.
Những tòa thành lúc này xuất hiện chỉ có đúng một mục đích, không phải để phàm nhân sinh sống mà là để mở giao thương.
Bất cứ thế lực nào hay bất cứ người nào cũng phải cần buôn bán.
Ví dụ như một thế lực sẽ có nhiều thứ này, nhưng lại ít thứ kia.
Nghiệt Sinh và Hải Niên, Tiến Đô tiến đến tòa thành rồi đi vào bên trong, mắt bọn chúng sáng rực lên, đã mười năm rồi bọn chúng mới có cảm giác nhộn nhịp thế này.
“Các ngươi chắc là sẽ không có ai truy đuổi chúng ta chứ?” Tiến Đô lo lắng nói.
Hải Niên lúc này đáp: “Sẽ không, đã mười năm rồi, chẳng lẽ vẫn có người nhớ đến chúng ta hay sao?”
“Vẫn không biết là chúng ta cùng tên với thằng chó nào?” Tiến Đô gào lên hận ý.
Nghiệt Sinh nuốt nước bọt, trong lòng thầm trả lời thằng chó đó đây nè.
Cả ba giữ tâm thế bình thản hòa vào dòng người rồi nhìn ngắm những thương nhân bận rộn với cái miệng mua bán, những khách hàng ăn uống linh đình, cũng có những chổ ca hát giải trí.
“Lâu lắm rồi ta mới thấy được thoải mái như này!” Tiến Đô cảm thán.
Hải Niên gật gù, không nói gì nhưng cảm giác yên bình như vậy đã rất lâu rồi y chưa tìm thấy.
Còn Nghiệt Sinh thì vẫn chạy đến chỗ này, chạy đến chỗ kia, thấy cái gì hay hay thì hắn sẽ mua.
Linh thạch trong nhẫn trữ vật của hắn vẫn còn khá nhiều nên nói về tài vật thì vẫn tạm chấp nhận được.
Nhưng không hiểu sao, ánh mắt của mọi người nhìn về Nghiệt Sinh ngày càng nhiều.
Cứ chút chút, lại có một người đứng hình nhìn về khuôn mặt của hắn.
Hải Niên và Tiến Đô mặt lạnh ngắt, bởi cái cảm giác này thực sự quá quen thuộc.
Nghiệt Sinh thì vẫn chẳng thấy lạ, hắn chỉ cho rằng bản thân có cái mặt quá thu hút người mà thôi.
Hải Niên và Tiến Đô, một người trái, một người phải áp sát vào Nghiệt Sinh rồi sau đó thì thầm nói.
“Nghiệt Sinh, ngươi có gây thù với thế lực nào không?” Tiến Đô nghiêm trọng nói.
Nghiệt Sinh cười hà hà đáp: “Có!”
Hải Niên nghe thế hốt hoảng: “Có mà ngươi còn cười! Là thế lực nào? Có lớn lắm không?”
“Chính là toàn bộ phụ nữ của Hoàng Chiến giới này, cứ mỗi lần ta đi đến đâu thì lại khiến những người phụ nữ ở đấy thổn thức.” Nghiệt Sinh thở dài đáp, trông y hệt như thật.
Nhưng sự cà rỡn của hắn không thể kéo dài được nữa, cả con phố như dừng lại, toàn bộ ánh mắt đổ dồn trên thân thể của Nghiệt Sinh.
Hải Niên và Tiến Đô rùng mình, cái ánh nhìn này rất quen thuộc, từ khi qua Đại Lục, cũng chỉ vì ánh nhìn này mà bọn chúng suốt ngày bị rượt chém.
Bỗng một người nam nhân đi đến, y cao to vạm vỡ, làn da đen bắt nắng, cái mặt hầm hố khiến cho người ta nhìn nhận đây là một người cực kỳ dữ tợn.
Y bước đến gần, giọng trầm hỏi: “Ngươi có phải tên là Nghiệt Sinh?”
Nghiệt Sinh nghe vậy liền có suy nghĩ phức tạp, hắn từ khi nào mà nổi tiếng như thế?
Chẳng lẽ khoảng thời gian mười một năm ở bên trong Ma Da cấm địa, thế giới bên ngoài thay đổi, mọi người thay vì tu tiên đã chuyển sang thích soái ca, và ai đó đã lấy hình ảnh của hắn ra ngoài ban phát nên hắn liền nổi tiếng cả giới?
Tuy phi lý nhưng lại vô cùng vô lý:)))
Chưa suy nghĩ được gì thì Hải Niên và Tiến Đô đã kéo lấy tay của hắn, bật hết sức mà chạy đi.
“Chạy nhanh.”
Thấy thế, đám người trong cả con phố bỏ hết đồ của mình, có người còn bỏ cả hài tử đang bế trên tay, tức tốc đuổi theo Nghiệt Sinh bọn người.
“Chính là hắn, là Nhiệt Sinh, quả trứng vàng của Hoàng Chiến giới.”
“Mau, mau đuổi theo…”
“Bắt được hắn, liền có thể sống ấm no cả đời này.”
Cứ thế cả một đoàn người đuổi theo, số lượng của đoàn ngày càng đông dần, thoáng chốc đã đến con số một vạn.
Nhưng cũng may số lượng nhiều khiến cho cả đoàn chậm lại.
Giống như để nhiều con cua vào một xô lớn, con cua này sẽ kéo con cua khác đang muốn trèo lên.
Nghiệt Sinh và Hải Niên, Tiến Đô nhảy vào khu rừng, băng qua đầm lầy, cuối cùng cũng cắt đuôi được đám người đó.
Đôi lời của tác giả: Chương này cũng giống như một bước ngoặt lớn của bộ truyện, qua 145 chương (có thể xem như quyển 1) tính cách và năng lực của Phạm Nghiệt Sinh đã được định hình rõ nét theo ý của mình.
Tình tiết về sau sẽ đẩy nhanh và kịch tính, Nghiệt Sinh sẽ phải tranh đấu khóc liệt hơn, chiến trận nhiều hơn, và cả chịu khổ khổ khổ nhiều nhiều nhiều hơn:))))
Mình biết bộ truyện của mình vẫn chưa thực sự hay và còn rất nhiều vấn đề, nhưng mong các bạn sẽ ủng hộ và đóng góp cho mình để mình có thể phát triển ạ.
Một lần nữa, CHÂN THÀNH CẢM ƠN TẤT CẢ CÁC BẠN ĐỌC!!! MONG CÁC BẠN SẼ MÃI ỦNG HỘ MÌNH VÀ NGHIỆT SINH!!!