“Ôi mẹ ơi! Đông kinh con bà nó hồn.” Tiến Đô vừa thở vừa nói.
“Nghiệt Sinh, ngươi rốt cuộc đã đắc tội với thế lực nào? Số lượng này nếu ngươi nói ngươi là kẻ thù của cả Hoàng Chiến giới thì ta vẫn tin.”
Nghiệt Sinh ngu ngơ, hắn thật nghiêm túc suy nghĩ, nhưng bản thân đắc tội Ám Hà thì đã đổ tội cho Tiến Đô, đắc tội Đức Thánh Trời Mẹ thì đã có Hải Niên gánh vác.
Chấp Chưởng đường thì sẽ không phô trương như thế.
Hắn thật mẹ nó trong sạch!!!
“Ta cũng không biết bọn chúng đuổi theo ta là để làm gì?” Nghiệt Sinh bất lực trả lời.
“Nhưng ta thì biết.”
Nghiệt Sinh, Hải Niên, Tiến Đô nhìn lên trời, nơi có âm thanh phát ra.
Ở trên đó, một lão trung niên với khuôn mặt toàn sẹo xuất hiện, tu vi cầm chừng là Tụ Nguyên cảnh.
“Nghiệt Sinh, y là Tụ Nguyên cảnh sao?” Tiến Đô hoảng loạn hỏi.
Mà Nghiệt Sinh cũng chỉ có thể gật đầu xác nhận.
“Chạy chứ đợi mẹ gì nữa!” Hải Niên hét lên rồi nhanh chân vọt đi.
Nghiệt Sinh và Tiến Đô cũng đi theo.
Tên Tụ Nguyên cảnh trên trời đang tập hợp nguyên lực cẩn thận, hắn sợ làm Nghiệt Sinh b·ị t·hương thì sẽ mất cả chì lẫn chài.
Nhưng chưa kịp ra tay thì đã có một Tụ Nguyên cảnh khác nhanh chóng bay đến.
“Tên mặt sẹo, Nghiệt Sinh là của ta.”
Cả hai lao vào đánh nhau.
Nghiệt Sinh, Tiến Đô và Hải Niên cũng vì thế tranh thủ được thời gian chạy trốn.
Nhưng bọn chúng đi đến đâu thì sẽ lại có người khác rượt theo.
Năm ngày tiếp theo, cả ba đang ngâm mình ở dưới một con sông rồi nấp sau một bụi cây lớn.
Bọn hắn đã ngâm mình ở đây được hơn một ngày.
Đừng hỏi vì sao bọn hắn phải chịu khổ như thế.
Một ngày này chính là thiên đường của cả ba.
Tin đồn Nghiệt Sinh xuất hiện đã vang chấn cả Hoàng Chiến giới, người người vì cái tin này mà trở nên r·úng đ·ộng, cũng vì thế mà số lượng người đuổi theo bọn hắn là ngày càng lớn.
Mà việc Hải Niên và Tiến Đô đi theo Nghiệt Sinh càng làm mọi chuyện thêm tồi tệ, việc cả hai là kẻ bị Ám Hà và Dị giáo treo thưởng bỗng bị một vài tên lão làng nhắc lại.
Thế là tình cảnh trở thành, Nghiệt Sinh là kho báu, hai tên còn lại chính là khuyến mãi tặng kèm.
Mà cả ba cũng bắt đầu có chút nghi ngại, rằng những người đuổi theo đều không muốn làm bọn hắn b·ị t·hương, cảm giác vô cùng khác so với khi xưa mà Tiến Đô và Hải Niên b·ị t·ruy s·át.
Cuối cùng cả ba kết luận là kẻ thù của bọn hắn muốn bọn hắn còn sống để h·ành h·ạ, điều này mới là đáng sợ.
Lúc này từ trên cao, lại là một khí tức mạnh mẽ khác đi đến.
Cả ba người Nghiệt Sinh không ai nói câu nào nhưng vẫn vô cùng hiểu ý nhau mà lặn xuôi theo dòng sông.
Ở trên cao, một nữ nhân trung niên nhìn thấy cảnh này vô cùng tức tối.
Thật ra những kẻ mạnh muốn bắt Nghiệt Sinh rất dễ, chỉ là sợ làm Nghiệt Sinh b·ị t·hương thì không những không được gì mà còn bị ảnh hưởng.
Mà những người muốn bắt Nghiệt Sinh chỉ là từ Tụ Nguyên cảnh trở xuống, Hóa Nguyên cảnh sẽ không vì chút đồ này mà lại mất công đi tìm như vậy.
Lão nữ nhân cứ thế bám theo dòng sông.
Lúc này từ trên tay của bà ta là một tấm lưới màu vàng, giống như một tay đánh cá.
Lão ta đưa tấm lưới ụp xuống, rất nhanh Nghiệt Sinh, Hải Niên và Tiến Đô đều bị tấm lưới trùm lấy.
Cả ba như con cá bị tóm lấy.
Bà ta thấy thế thu tấm lưới lên, miệng cười như xuân sanh trở lại.
Nhưng lúc này một lão khác lại bay đến, một chưởng đánh vào tấm lưới khiến tấm lưới rách một lỗ, bọn người Nghiệt Sinh liền theo cái lỗ rớt xuống đất.
Lần nào cũng vậy, đến lúc bọn chúng sắp b·ị b·ắt thì lại bị người khác đến tranh giành, rồi lại phải chạy trốn.
“Nếu không phải người tìm ngươi là Thánh giáo, thì chúng ta cứ nộp mình đi, ta chán cảnh này lắm rồi.” Tiến Đô bật khóc nức nở.
Bọn hắn hiển nhiên vừa chạy trốn cũng vừa thu được thông tin, rằng người ra giá cao cho việc tìm Nghiệt Sinh chính là đến từ Thánh giáo.
Nghiệt Sinh nghe vậy thì liền thà c·hết không muốn b·ị b·ắt đi, hắn cũng không ngờ rằng chỉ vì đối đầu Chấp Chưởng đường liền bị truy với cái giá cao như thế, hắn cũng có suy đoán là do bản thân lần trước đã nhìn thấy Thánh nữ của Thánh giáo nên liền bị như vậy.
Nhưng mặc kệ nguyên nhân là vì, hắn nhất định không thể rơi vào Thánh giáo, như vậy chỉ có đường c·hết.
Cả ba cùng nhau lại lên đường chạy.
Nhưng lần này, mọi chuyện có chút khác.
Ba thanh kiếm lớn màu xanh dương to bằng cả thân người hướng xuống cắm vào mặt đất trước chỗ của bọn hắn định đi.
Từ thanh kiếm, một sợi nguyên lực dày trói hết cả ba bọn chúng lại.
Người ra tay là một Tụ Nguyên cảnh trẻ tuổi, sau lưng vẫn còn đến sáu thanh kiếm khác.
Những Tụ Nguyên cảnh lao vào đánh nhau.
Nghiệt Sinh ba người thì cố gắng thoát khỏi thanh kiếm.
Nhưng ba mươi phút sau, bọn chúng từ bỏ ý định này.
Tiến Đô hướng mặt lên trời rồi lại nhìn xuống đất, y thở dài một hơi bất lực: “Ta bỏ cuộc rồi, chạy trốn một năm này, ngay cả ngủ cũng mơ thấy đang chạy.”
Hải Niên cũng trầm mặt xuống, miệng không nói gì.
Nghiệt Sinh cũng bất lực, trên bầu trời đang có hơn mười Tụ Nguyên cảnh đang đánh nhau, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến kỷ lục này, mấy lần trước nhiều nhất cũng chỉ là bốn người.
Cuối cùng, hắn cũng chọn bỏ cuộc, trốn khỏi mười Tụ Nguyên cảnh, đây là không thể nào, chi bằng cứ để giành sức lực để kiếm đường lui khi b·ị b·ắt đi.
Hơn mười tên Tụ Nguyên cảnh trên kia đánh nhau tan tành, cuối cùng một tên lão làng nhất đứng ra nói: “Ta cảm thấy chúng ta đánh nhau như thế này thực vô ích, chi bằng cùng dâng nộp Nghiệt Sinh kia lên, cả mười hai người chúng ta vừa lấy được tài nguyên vừa lấy được quan hệ, các ngươi có cảm thấy như vậy.”
Ý kiến này vậy mà nhận được sự chấp thuận của hơn một nửa, những kẻ khác cho dù muốn độc chiếm cũng không đủ khả năng, cuối cùng sau hơn một tiếng đàm phán, tất cả đều đồng ý phân chia con mồi Nghiệt Sinh.
Còn về Nghiệt Sinh ba người bọn hắn ư?
Bọn chúng đang bày ra bộ mặt thoải mái không thể nào hơn.
Không cần chạy trốn, không cần lo trước lo sau, lúc này là lúc bọn hắn cảm thấy yên bình nhất trong một năm nay.
Bọn người Tụ Nguyên cảnh thấy thế thì tưởng rằng bọn hắn đã điên rồi, nhưng điên này thì cũng chả sao, chỉ cần bắt Nghiệt Sinh dâng lên, tài nguyên dù đã chia ra mười một lần thì vẫn là một con số lớn.
Bỗng lúc này, một giọng nói nữ nhân vang lên, ánh sáng ban ngày lại bỗng chớp nha chớp nhoáng như một bóng đèn đang có vấn đề về dây tóc.
“Kẻ nào dám đụng vào anh của ta.”
Giọng nói tuy đã rất lâu không nghe thấy nhưng vẫn hết sức quen thuộc trong đầu của Nghiệt Sinh.
Người em gái mà hắn thu nhận được từ khi vừa mới bước lên con đường tu tiên ở Đảo Phương Nam, người mà hắn yêu thương chẳng khác gì người thân ruột thịt.
Tiểu Tiểu rất nhanh xuất hiện, nàng bay đi trên không trung, cả người khoác trên mình một bộ giao lĩnh đen tuyền.
Phía sau nàng không ai khác chính là Liễu Thị.
Nghiệt Sinh rưng rưng nước mắt, cuối cùng hắn cũng đã gặp lại hai người thân thiết nhất trong cuộc đời của mình.
Hắn chỉ là rưng rưng thì Tiểu Tiểu đã trực tiếp òa khóc, khí thế cùng màu sắc lãnh đạm lúc mới xuất hiện biến mất, nàng ta trực tiếp phi nhanh xuống chỗ Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh vừa xúc động nhưng cũng vừa xấu hổ, lại một lần nữa hắn gặp lại hai người ở tình cảnh thê thảm như thế này.