“Nghiệt Sinh, ngươi lấy được những gì từ trong đó, mau mang ra đây.” Tông chủ Hạo Thiên tông, Hạo Nam lên tiếng.
Thái Đồ lúc này đưa Nghiệt Sinh về phía sau rồi đáp: “Hạo Thiên tông các ngươi là muốn c·ướp hay sao?”
“Muốn c·ướp! Thánh giáo chúng ta không bao giờ làm vậy? Chỉ là nó nên thuộc về chúng ta để đón đầu nghiệt kiếp!” Tông chủ Nhất Nguyên tông nói.
Rất nhanh, Thánh giáo và Tịnh giáo hợp thành một phe gây nên áp lực với Tà giáo.
Nhưng cũng lúc này, biến động xảy đến, một luồng khí tức tà ác khiến cho tất cả đại lão ở đây phải lạnh sóng lưng.
Một lão giả hiện lên chạy đến: “Tông chủ, một yêu thần xuất hiện, tu vi vượt xa Hóa Nguyên cảnh, đang t·ấn c·ông chúng ta ở rìa phía tây, hơn vạn người đ·ã c·hết, các tông môn dưới trướng yêu thú chỉ như rơm rác.”
Chín vị đỉnh cấp đại lão nghe được tin này đều r·úng đ·ộng, yêu thần này được miêu tả mang hình dáng như một con mãng xà khổng lồ với vảy tỏa sắc tím, đi đến nơi nào đều khiến nơi đó trở thành bình địa.
Tình hình căng thẳng, chẳng còn ai màn đến Nghiệt Sinh.
Một cuộc họp giữa ba đại giáo phái lại hình thành.
Còn Nghiệt Sinh thì quay về được Vô Thường môn gặp lại Tiểu Tiểu và Liễu Thị.
Gặp lại nhau, Tiểu Tiểu luôn bá·m s·át Nghiệt Sinh không buông, biết được thực lực của Nghiệt Sinh bây giờ, chuyện của Tiểu Tiểu, Liễu Thị cũng kể rõ.
Hóa ra chị em song sinh của Tiểu Tiểu chính là thánh nữ của Thánh giáo, người mà Nghiệt Sinh từng gặp.
Vì mà chị của Tiểu Tiểu mang nguyên căn ánh sáng, còn Tiểu Tiểu là nguyên căn bóng tối.
Thánh giáo đã cho hai người luyện một môn công pháp từ nhỏ rồi lựa chọn ánh sáng bằng cách lấy hết tinh hoa của Tiểu Tiểu truyền về cho người chị đó.
Bản thân nàng thì may mắn được một người thân thích cứu rồi mang về Đảo Phương Nam.
Nghiệt Sinh nghe được thì mặt đỏ như quan vũ, sát khí tỏa ra bao kín cả một phòng.
Hắn muốn trả thù nhưng lúc này lại xảy ra chuyện, yêu thần mãng xà đã tàn phá hết một phần mười Đại lục mà theo tin báo thì con yêu thần xuất hiện từ Đảo Phương Tây và toàn bộ hòn đảo cùng Dị giáo đã biến thành bình địa.
Lần đầu tiên trong đời, chín thế lực đỉnh cấp đoàn kết như vậy, họ phân công đều lực lượng vây đánh và có kế hoạch rất cụ thể.
Đây là t·ai n·ạn cho cả Hoàng Chiến giới chứ không phải là t·ai n·ạn của riêng ai.
Nhưng mặc kệ như thế nào, yêu thần mãng xà vẫn bình an vô sự, thậm chí nó còn chẳng có chút bận tâm nào với những đòn t·ấn c·ông này.
Mười ngày lại trôi qua, Hoàng Chiến giới đã bị quấy phá hơn một phần năm lãnh thổ.
Không còn đường nào, một cuộc tổng vận động toàn Hoàng Chiến giới diễn ra.
“Hởi mọi tu tiên giả Hoàng Chiến giới, nghiệt kiếp đã đến, yêu thần mãng xà sức mạnh bá chủ, hiện tại chính là lúc chúng ta phải đoàn kết.” Hạo Nam thay mặt tuyên bố.
Cứ thế mười ngày sau, một trăm vạn tu tiên giả trên toàn Hoàng Chiến giới tập trung tại thánh địa Thánh giáo, tất cả hừng hực khí thế.
Nổi trội nhất chính là chín vị tông chủ cùng các bậc trưởng lão của chín thế lực đỉnh cấp, bên cạnh đó các lão tổ cũng xuất quan.
Tổng cộng cũng phải có đến một trăm Hóa Nguyên cảnh.
Còn về phần thế hệ mới, có thể kể đến Nghiệt Sinh, Nguyên Sinh, Đàm Dung, Tiểu Tiểu, Liên Ngọc và cả Thánh nữ của Thánh giáo, Tịnh Y.
Nhìn thấy Tịnh Y, Tiểu Tiểu có tâm trạng cực kỳ phức tạp, riêng Nghiệt Sinh thực sự muốn xông lên g·iết vị thánh nữ này.
“Nghiệt Sinh, anh giữ bình tĩnh.” Liên Ngọc khuyên ngăn, nàng cũng đã biết chuyện.
Nghiệt Sinh đáp: “Yên tâm, anh tự biết chuyện gì mới là đại cục.”
“Xuất phát…” Hạo Nam tuyên bố, toàn thể tu tiên giả cứ thế đi đến yêu thần mãng xà.
Chỉ mất hai ngày, mãng xà đã xuất hiện trong tầm mắt, vảy của nó sắc tím chói lóa, kích thước phải như một đầu rồng trưởng thành, đầu như một con hưu dị biến.
“Tấn công.” Hạo Nam hét lên, lực lượng Thánh giáo trở thành mũi nhọn đầu tiên, tất cả cùng nhau tạo nên một pháp trận khổng lồ tên Thánh Khư trận.
Tà giáo và Tịnh giáo cũng tương tự với lần lượt là Tà Sát La trận và Tịnh Âm Y trận.
Tịnh Âm Y trận tạo nên một cái chuông khổng lồ giáng xuống bao trùm lên yêu thần mãng xà.
Tà Sát La trận hóa thành hơn vạn món v·ũ k·hí khác nhau điên cuồng đâm xuống nửa thân dưới yêu thần mãng xà.
Thánh Khư trận thì giáng xuống một chùm sáng khổng lồ ở nửa thân sau.
Ba đại trận vây công khiến cho con yêu thần lần đầu tiêng rống lên đau đớn.
Nhưng chỉ một giây sau, nó thoát được khỏi Tịnh Âm Y trận đưa đầu lên rống một cái trước Tịnh giáo tạo nên một luồng sung kích cực mạnh, một nửa người của Tịnh giáo cứ thế tan thành mây khói.
Phá được đại trận khống chế, nó là tạo nên tình huống tương tự với cả Thánh giáo và Tà giáo.
Cứ thế chỉ bằng ba đòn, một nửa lực lượng của Hoàng Chiến giới tan thành cát bụi.
Mà ở trong số n·gười c·hết đó, lại có Trữ Dục, sư phụ của Nghiệt Sinh.
“Không…” Hắn đau đớn gào lên khi không còn cảm nhận được khí tức của Trữ Dục.
Mất hết bình tĩnh, Nghiệt Sinh lao về phía trước con mãng xà.
Tiểu Tiểu và Liên Ngọc vươn người muốn chạy theo nhưng đã bị Liễu Thị chặn lại.
Nghiệt Sinh đứng trước đầu mãng xà lại khiến cho nó nhìn hắn với ánh mắt kì lạ.
“Anh trai…” Con mãng xà lần đầu mở cái giọng khàn đặc nói.
Nhưng lúc này, Nghiệt Sinh đã bị sát khí bao trùm, hắn đưa Khai Thiên phủ trong lòng bàn tay khai triển chém xuống.
Luồng sức mạnh khổng lồ của Nghiệt Sinh khiến cho bầu trời bị chẻ làm đôi, một đường búa chém xuống khiến cho không gian đều bị tách rời, mà con mãng xà dưới lưỡi búa cũng chém phún máu xanh tạo nên một cơn mưa nhỏ.
“Vẫn chưa đâu…” Nghiệt Sinh thét lên rồi lần nữa vung xuống Khai Thiên, lần này hắn nhắm vào giữa đầu.
Con mãng xà đau đớn rống lên, mọi người nhìn thấy cảnh này đều ngạc nhiên trước sức mạnh của Nghiệt Sinh nhưng đều cảm thấy may mắn vì tìm được hy vọng.
“Chịu c·hết đi!” Khai Thiên lần nữa giáng xuống.
Bụi bay mù mịt, hình bóng con mãng xà khổng lồ biến mất, nhưng đây không phải là niềm vui.
Con mãng xà biến bản thân trở thành dạng nhân hóa, cơ bắp lực lưỡng, tóc dài xơ rối, trông như một người rừng.
Nó hướng mắt lên Nghiệt Sinh đang thở dốc, ánh mắt lóe lên hào quang.
Mười phút sau, mọi thứ trước mắt của Nghiệt Sinh tối sầm lại, hắn rơi từ cao xuống đất rồi ngất xỉu.
Đến khi tỉnh lại, bàn tay của hắn chìm trong một dòng sông.
“Không, không phải sông.” Hắn bật người dậy, hốt hoảng kinh hoàng, đây là một dòng sông máu.
Đáy sông chính là xác c·hết của ba trăm vạn tu tiên giả.
Nghiệt Sinh nước mắt không tự chủ được tuông rơi, cảm xúc như rơi xuống vực thẳm.
Đau thương dâng lên tột cùng, hình bóng từng người thân thuộc lướt qua trên khuôn mặt của hắn.
Hắn chỉ mới vừa gặp lại Thái Đồ, Tiểu Tiểu, Liên Ngọc, Liễu Thị và Trữ Dục.
Nhưng đến khi gặp lại, tất cả đều đ·ã c·hết.
Tim của Nghiệt Sinh đập mạnh như một hồi chuông rồi lại đứng yên c·hết lặng, hắn ngã xuống chìm mình xuống bể máu.
Lúc này trong đầu của hắn xuất hiện một mảnh kí ức xa xưa, trên lưng của hắn hai cặp cánh mọc ra.
“Hủy diệt thế giới, hủy diệt thế giới, c·ướp đoạt thần tọa.”
Một luồng ý niệm đi lên trong đầu của Nghiệt Sinh, như thể đây là nhiệm vụ mà hắn phải là từ lúc sinh ra.
Mười phút sau, Nghiệt Sinh nhớ lại tiềm thức của mình, hắn hóa ra cũng là một đầu yêu thần.
Hai đầu yêu thần dưới trướng Lý Thông được giữ lại Đảo Phương Tây.
Vì để có thể ở lại Hoàng Chiến, hai đầu yêu thần phải từ bỏ hết sức mạnh rồi ngủ say thêm hàng tỷ năm.
Nghiệt Sinh là do một vị trưởng lão của Dị giáo biết được sự việc mang hắn đi rồi hy sinh tính mạng phong bế tiềm thức sau đó cố gắng đặt hắn ở Đảo Phương Nam.
Lấy được về hình dạng, Nghiệt Sinh hóa thành bán yêu, sức mạnh của hắn khủng bố không kém gì yêu thần Mãng Xà.
Rất nhanh cả hai chạm mặt nhau, Mãng Xà đang cố gắng đi vào lõi của Hoàng Chiến giới để c·ướp đoạt Thần Tọa.
Thấy Nghiệt Sinh đến với hình dạng bán yêu, nó mừng rỡ: “Anh trai…”
Nhưng Nghiệt Sinh lại vung xuống, bầu trời biến thiên xoay vòng cuồn cuộn như tận thế sau lưng của hắn.
Mãng Xà thấy vậy thì không niệm tình gì nữa, mặt đất xoay chuyển lớp lớp.
Mặt đất do Mãng Xà trấn giữ, bầu trời lại thuộc về Nghiệt Sinh.
Cả hai lao vào chiến trận, đất và trời va đập vào nhau, toàn bộ diệt thế, như quay về thời kỳ hỗn độn.
Hai mươi phút sau, Nghiệt Sinh đứng hiên ngang giữa trời và đất, ánh mắt hắn lạnh như băng, không còn chút cảm xúc, trên tay của hắn chính là đầu của một con Mãng Xà.
Sự việc này khiến một tồn tại tức giận.
“Ngươi dám…” Chỉ hai thanh âm hạ xuống đã làm cho Nghiệt Sinh bị trấn áp thê thảm, toàn thân đẫm máu, khí huyết suy yếu cùng cực.
Nhưng hắn vẫn chưa c·hết.
“Ta dám.” Nghiệt Sinh hiên ngang nói, đôi cánh của hắn chẻ đôi bầu trời tạo nên một lỗ hỏng không gian.
Hắn lập tức đi vào bên trong, tiến đến một thế giới mới.
Vạn năm sau, một Bất Tử Diệt đế khai sinh.
Truyện hết, cảm ơn mọi người đã đọc ạ, cảm ơn bạn Chu Bình, Thẩm Thiên Cơ…
Bộ truyện kết vội, mong các bạn sẽ ủng hộ tác phẩm tiếp theo của mình.