Nghiệt Sinh mỉm cười trước thứ sức mạnh mới này, hắn dùng lực lượng cưỡng thu Tru Tiên kiếm của Phi Thương rồi đánh gã lùi về sau.
“Trả Tru Tiên kiếm cho ta…” Phi Thương rống giận.
Nhưng trái lại, Nghiệt Sinh lại không hề quan tâm, hắn cầm lấy Tru Tiên kiếm rồi từng bước hướng đến chiếc rương kho báu.
Tên canh giữ thế giới này thấy vậy liền muốn cản, nhưng khi cảm nhận được “gốc thần” trong nguyên lực cùng thần lực trên lòng bàn tay của Nghiệt Sinh làm cho nó chỉ dám đứng nhìn.
Phi Thương, Vũ Cơ, Lâm Phàm đều giận dữ cùng hoảng hốt, nhưng khi thấy lực lượng lúc nãy của Nghiệt Sinh không ai dám manh động tiến lên.
“Nghiệt Sinh…” Lâm Phàm hét lớn, đây chỉ là bản năng khi quá hoảng vội.
Nghiệt Sinh quay ra, dùng Tru Tiên kiếm chém ra một đường thương ý.
Thương ý được bọc thêm tu vi của Nghiệt Sinh như một đầu cuồng long b·ạo l·ực làm cho Lâm Phàm chật vật chóng đỡ.
Nếu không có Phi Thương cùng Vũ Cơ giúp một tay, Lâm Phàm sẽ không chỉ đơn giản là xuất hiện một tia máu trên miệng.
Nghiệt Sinh uy chấn liếc nhìn cả ba nói: “Tên của ta nói nhỏ thì là tên, nói lớn thì là chửi, đừng có mà tùy tiện đọc ra.”
Tiếp đấy hắn hướng đến hòm rương giữa sân, bàn tay của Nghiệt Sinh đặt lên chiếc hòm thì như một chiếc chìa khóa, mọi kết giới trên chiếc hòm đều bị hóa giải.
Chiếc rương mở ra, bên trong phát ra nhàn nhạt một luồng thần khí khiến cho Nghiệt Sinh phải đưa lòng bàn tay phải để trấn áp.
Hắn không hề huy động sức mạnh của biểu tượng chiếc rìu trên lòng bàn tay nhưng nó vẫn phát ra thần lực hùng mạnh cũng đủ thấy sức mạnh của nó kinh khủng như thế nào, chỉ tiếc nó chỉ có thể dùng ba lần, mà ba lần này theo Gióng nói rất quan trọng, nhất định không trong khoảnh khắc sống còn hắn sẽ không sử dụng.
Quay về chiếc rương, bên trong của nó chứa một thứ khiến cho Nghiệt Sinh cạn lời.
Hắn đưa chiếc rương lên nhìn thật kỹ nhưng cũng chỉ có duy nhất một món đồ này.
Thấy kì lạ, hắn quyết định đưa cả chiếc rương cùng món đồ bên trong vào nhẫn trữ vật.
“Nghiệt Sinh, rốt cuộc bên trong đó là gì?” Phi Thương cay mắt nói, gã chờ đợi đến lúc này cũng chỉ là muốn xem món đồ bên trong, nếu bây giờ cả món đồ cũng không biết là gì lại còn đánh mất thần vật, giáo phái nhất định xé xác gã ra từng mảnh.
Nghiệt Sinh lắc đầu thở dài nói: “Bên trong chỉ có một chiếc khố rách, các ngươi hiểu không, các bậc tiền nhân ý chỉ quan trọng nhất là thời gian chúng ta cố gắng, còn kho báu đã ở bên trong chúng ta.”
“Khố rách! Vậy ngươi đưa nó cho ta.” Phi Thương hiển nhiên không tin lời nhảm nhí của Nghiệt Sinh.
Nhưng Nghiệt Sinh lại lắc đầu tỏ vẻ lão đại trưởng thành: “Tham lam, đúng là bản chất khó trị nhất của con người, một cái khố rách mà các ngươi cũng muốn sao!”
Chỉ vừa dứt lời, hắn đã xông về phía trước mặt của ba người Vũ Cơ, Phi Thương và Lâm Phàm.
Tru Tiên kiếm cầm trên tay lại lần nữa phát ra thương ý.
Dùng kiếm tạo thương ý chứng tỏ cảnh giới thương chủ của Nghiệt Sinh đã vững chắc vô cùng, bây giờ cho dù là tay không, hắn vẫn có thể vận dụng thương ý dễ dàng, tất nhiên là không thể sánh bằng lúc dùng thương.
Vũ Cơ lập tức thi triển năng lực muốn hóa phàm của Nghiệt Sinh, nhưng kết giới bao bọc tất cả mọi người chứ không phải chỉ riêng Nghiệt Sinh.
Mà trong kết giới này, tu vi của Nghiệt Sinh lại không hoàn toàn hóa thành phàm nhân, hắn vẫn tầm chừng Hạt Nguyên cảnh.
Nhận ra điều này, Phi Thương hét lớn: “Thu hồi kết giới.”
Nhưng đã muộn, năng lực của Vũ Cơ không phải muốn nói thu là thu.
Nghiệt Sinh nhắm chừng trước ở chỗ của Phi Thương.
Tru Tiên kiếm ngay lập tức nhắm đến cổ của gã mà không hề có một chút chần chừ.
Phi Thương đưa tay lên túm lấy, nhưng không phải lưỡi kiếm đang chém tới mà là thân của Nghiệt Sinh, tiếp đó gã ném một lá bùa cho Vũ Cơ.
“Mau rời khỏi đây! Tên này chắc chắn có bí pháp kết liễu chúng ta.” Phi Thương hét lên, lời vừa dứt cũng là lúc cổ của gã lìa khỏi thân.
Vũ Cơ nghiến răng nghiến lợi nắm lấy tay của Lâm Phàm rồi thu hồi kết giới, linh lực vừa trở lại một chút, nàng liền cưỡng ép sử dụng lá bùa cho dù bản thân có gặp phản phệ.
Nghiệt Sinh có chút tiếc nuối, Phi Thương này ôm quá chặt làm hắn không thể g·iết luôn hai người kia.
Tinh Thần Biến được Nghiệt Sinh sử dụng, rất nhanh thần hồn của Phi Thương vỡ nát.
Thế giới cũng đang bắt đầu sụp đỗ dần, Nghiệt Sinh lúc này quay lại cùng với Đàm Dung và Nguyên Sinh.
“Ngươi thật khiến cho người ta kinh ngạc.” Nguyên Sinh tán dương một chút.
Đàm Dung cũng là gật đầu, ánh mắt nhìn sâu về Nghiệt Sinh, nhưng là một ánh mắt có chút phức tạp.
Đàm Dung và Nguyên Sinh được truyền tống ra trước.
Chỉ để lại Nghiệt Sinh và người canh gác.
“Mọi chuyện diễn biến không theo tình huống, nhưng ngài vẫn là người chiến thắng, từ nay ngài là Nhất Đẳng Độc Đế.”
Một luồng sáng khổng lồ bao quanh lấy Nghiệt Sinh, lúc này hắn cảm nhận được một loại sức mạnh đang muốn đi vào người hắn.
“Mời ngài lấy ra đế khí?” Tên canh gác quỳ xuống nói.
Nghiệt Sinh hiểu ý liền triệu hồi ra Long Ma Dương thương.
Sức mạnh khổng lồ càng giáng xuống, lúc này Nghiệt Sinh mơ hồ thấy được một hình ảnh, khi mà Hoàng Chiến giới vẫn còn là một đại lục khổng lồ.
Xác c·hết chất đống, máu chảy thành sông, tiếng u oán chồng chất như một địa ngục, ánh sáng đều là một màu xám xịt, mà ở trên đống xác c·hết là một hung thú cực kỳ quái dị cực kỳ tàn ác.
Nghiệt Sinh ôm đầu đau đớn, hình ảnh đó đi vào trong đầu hắn như thể muốn căn dặn đó là thứ mà hắn phải ngăn chặn.
Luồng sức mạnh đi vào trong người của Nghiệt Sinh, trên trán của hắn hình thành ấn chú hình vương miệng, khiến cho chúng sinh như muốn tế bái.
Long Ma Dương thương cũng đang chuyển hóa, thân thương dần biến về thành màu bạc trắng, khí tức của nó trở nên uy nghiêm, chấn giới.
Trong thực tâm của Nghiệt Sinh, xung quanh khối nguyên tố của hắn hình thành một vành đai màu bạc, vành đai chứa năng lượng của một vị đế thực thụ, nguồn năng lượng khiến cho chúng sinh nguyện quỳ xuống triều bái.
Mà sức mạnh của vành đai này về sau sẽ khiến cho biết bao nhiêu đại lão, cường giả phải ganh tỵ.
Ba ngày sau, Nghiệt Sinh được đưa ra đến bên ngoài.
Nhưng mà chỗ của hắn đứng lúc này đã tập trung rất nhiều người.
Nghiệt Sinh liếc nhìn từng người một, hết thảy có chín người, mà trong số đó lại có người khiến cho hắn không thể kiềm được cảm xúc, hai hàng nước mắt cứ vậy tuôn ra.
“Ông nội!” Nghiệt Sinh khóc nói rồi lao về Thái Đồ.
Tuy lúc này y không phải một phàm nhân trong trí nhớ của Nghiệt Sinh mà là một người tỏa ra sự uy nghiêm của người đứng đầu thế lực đỉnh cấp nhưng làm sao mà hắn lại không thể nhận ra được ông nội của mình, người đã nuôi nấng hắn từ khi hắn còn là một đứa trẻ vừa mới lọt lòng.
Thái Đồ đẩy Nghiệt Sinh vừa mới ôm mình ra, nghiêm túc nói: “Con đã chiến thắng thế giới đó!”
Nguyên Sinh và Đàm Dung được truyền tống ra ngoài trước, hiển nhiên hai người họ sẽ không giấu diếm những chuyện đã xảy ra bên trong cho tông môn của mình.
Thế là chín vị đại diện cho chín thế lực đỉnh cấp của Hoàng Chiến giới liền tập trung ngay chỗ này, chỗ mà Nghiệt Sinh sẽ xuất hiện.
---
P/s: khụ khụ, tác giả suy nhược vì công việc bên ngoài, có dự tính sẽ off truyện 1 tháng, cầu các đạo hữu thông cảm, khục khục.