Với sự tăng cường từ các mảnh Ngọc Tứ Hồn, Dương Thiên không chỉ có thể đỡ đòn tốt hơn mà còn di chuyển nhanh nhẹn hơn, đánh trả mạnh mẽ hơn. Lũ Ma Vĩ Thú dường như không thể địch lại với tốc độ và sức mạnh của hắn. Một trận chiến quyết liệt, nhưng Dương Thiên biết rõ rằng chỉ cần hạ gục hết bọn chúng, hắn sẽ tiếp tục tiến lên trên con đường mạnh mẽ của mình.
Sau một hồi vật lộn, lũ quái vật đều bị hạ gục. Dương Thiên thở dốc, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. Hắn lấy Hấp Huyết Bình ra, đưa đến gần các xác quái vật. Dòng huyết dịch đỏ sẫm chảy vào bình, ánh sáng trong bình ngày càng rực rỡ hơn. Dương Thiên nheo mắt, cảm nhận rõ ràng sức mạnh tiềm tàng từ huyết dịch được chuyển hóa, bổ trợ cho cơ thể và hồi phục thể lực của hắn.
"Chỉ mới bắt đầu mà đã khốc liệt thế này," Dương Thiên lẩm bẩm, nhưng không chút do dự, hắn tiếp tục bước về phía trước.
Trong suốt ngày hôm đó, Dương Thiên liên tục bị q·uấy r·ối bởi các đợt t·ấn c·ông không ngừng của lũ quái vật. Chúng xuất hiện từ mọi hướng, với đủ kích thước và hình dạng khác nhau. Có con thì nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn như gió, có con thì khổng lồ với sức mạnh khủng kh·iếp, mỗi cú đập của chúng làm đất đá văng tung tóe.
"Lại nữa sao?" Dương Thiên gầm lên, ánh mắt ánh lên tia giận dữ. "Chẳng lẽ cả khu rừng này đều muốn lấy mạng ta?"
Hắn vừa chiến đấu vừa di chuyển, không có lấy một phút nghỉ ngơi thực sự. Đôi chân linh hoạt của hắn liên tục di chuyển, né tránh từng cú vồ, từng chiếc đuôi quật của lũ quái vật. Bất cứ khi nào có cơ hội, hắn lại kéo dây cung, thả ra những mũi tên mạnh mẽ, mỗi mũi đều nhắm thẳng vào điểm yếu chí mạng.
"C·hết tiệt, bọn chúng đông quá!" Dương Thiên thốt lên khi một đợt quái vật mới lao tới. Nhưng lần này, hắn không chỉ dựa vào cung. Tay trái hắn rút Hấp Huyết Bình ra, kích hoạt khả năng tích trữ huyết dịch từ những trận chiến trước. Một luồng sức mạnh dâng lên, giúp hắn tăng cường sức mạnh cơ bắp và tốc độ ra đòn.
Dương Thiên lao vào giữa bầy quái vật như một cơn lốc. Với một nhánh gỗ nhọn nhặt được, hắn đâm xuyên qua điểm yếu của chúng, rồi nhanh chóng lùi lại, bắn tiếp một loạt mũi tên từ Thiên Xạ Cung. Những mũi tên phát sáng trong đêm tối, xuyên thủng từng lớp giáp dày và kết liễu kẻ thù.
Mỗi khi g·iết c·hết một quái vật, một dòng nhắc nhở vang lên trong tâm trí hắn:
"Giết c·hết quái vật Nhất Giai cấp 2: +10 điểm."
Khi hạ gục thủ lĩnh bầy quái, dòng nhắc nhở khác xuất hiện:
"Giết c·hết thủ lĩnh: +100 điểm. Thu hoạch mảnh Ngọc Tứ Hồn: 1. +200 điểm."
Dù thấy những dòng nhắc nhở liên tục cà màn hình, nhưng Dương Thiên không để tâm. Hắn tiếp tục chiến đấu. Chỉ cần một sai lầm, hắn sẽ c·hết ở đây, bị lũ quái xé xác.
Những chiếc bảo rương nhỏ đôi khi xuất hiện bên cạnh xác quái vật, chứa đựng các vật phẩm quý giá. Dương Thiên nhanh chóng ném chúng vào không gian trữ vật mà không kịp mở ra, bởi trận chiến vẫn đang tiếp diễn không ngừng.
Khi mặt trời khuất bóng, Dương Thiên vẫn không được nghỉ ngơi. Lũ quái vật dường như biết tận dụng bóng tối để gia tăng ưu thế. Chúng ngày càng hung hãn và tổ chức hơn, khiến hắn phải cẩn trọng từng bước đi. Trong đêm tối, ánh sáng đỏ rực từ Hấp Huyết Bình trở thành ngọn đèn dẫn đường, đồng thời là nguồn sức mạnh để hắn tiếp tục chiến đấu.
Một con quái vật khổng lồ, có lẽ là thủ lĩnh của bầy đàn, xuất hiện. Hình dạng của nó giống như một con sư tử, nhưng kích thước lớn gấp đôi, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn đuốc và bờm lửa bập bùng cháy. Tiếng gầm của nó làm chấn động cả khu rừng, khiến những con quái vật khác lập tức ngừng lại, nhường đường cho thủ lĩnh. Mỗi bước chân của nó vang lên như tiếng sấm, tạo ra những cơn chấn động mạnh mẽ khiến cây cối xung quanh rung lên bần bật.
"Con này lớn thật, chắc chắn sẽ là một trận chiến khó khăn," Dương Thiên cười lạnh, siết chặt Thiên Xạ Cung trong tay. Ánh mắt sắc bén không rời con quái vật. Hắn không vội vã t·ấn c·ông mà chờ đợi thời cơ.
Con quái vật gầm lên một lần nữa rồi lao về phía hắn với tốc độ kinh hoàng. Móng vuốt sắc bén vung lên, tạo thành những vết cắt sâu vào không khí, mỗi cú vung đều mang theo sức mạnh có thể xé toạc mọi thứ trên đường đi. Dương Thiên phản ứng nhanh như chớp, ngay lập tức nhảy lùi, tránh được cú vồ từ móng vuốt của con quái vật.
Hắn nhanh chóng rút mũi tên từ ống tên, kéo căng dây cung, nhắm thẳng vào mắt con quái vật. Mũi tên bay đi như một tia chớp, nhưng con quái vật nghiêng đầu né được. Nó lập tức lao về phía Dương Thiên, cú đuôi lửa bốc lên, nhằm thẳng vào người hắn. Dương Thiên chỉ kịp lộn nhào sang một bên, nhưng vẫn bị một phần sức nóng từ đuôi lửa làm bỏng rát bả vai.
"C·hết tiệt!" Dương Thiên cắn răng, vết bỏng rát đau đớn nhưng không làm hắn chùn bước. Hắn cảm nhận dòng năng lượng từ Hấp Huyết Bình lan tỏa trong cơ thể, làm v·ết t·hương từ từ lành lại.
Hắn lại lao vào trận chiến. Lần này, không chỉ dùng cung, mà hắn cũng chiến đấu tay không. Dương Thiên nắm chặt nhánh cây to làm v·ũ k·hí, t·ấn c·ông vào cổ con quái vật. Mỗi cú đánh như một cú đấm vào tảng đá, nhưng lớp da dày của nó khiến những cú đánh chỉ để lại vết xước mờ nhạt.
Con quái vật gầm lên, quay lại t·ấn c·ông. Dương Thiên không né tránh mà lao thẳng vào, sử dụng tốc độ và sức mạnh kết hợp để đánh trực diện. Hắn đâm nhánh cây vào mắt con quái vật, tạo ra một v·ết t·hương sâu, nhưng không đủ để hạ gục nó ngay lập tức.
Những cú vồ, những đòn t·ấn c·ông của con quái vật tiếp tục không ngừng. Mỗi khi con quái vật lao đến, Dương Thiên lại nhanh chóng di chuyển, né tránh mọi đòn t·ấn c·ông. Hắn sử dụng Hấp Huyết Bình, giải phóng năng lượng huyết dịch, làm cơ thể hắn mạnh mẽ hơn, tốc độ ra đòn nhanh hơn. Hắn liền bắn tiếp một loạt mũi tên từ Thiên Xạ Cung, nhắm chính xác vào những điểm yếu của con quái vật.
Cuộc chiến kéo dài hơn một giờ. Dương Thiên lùi lại một bước, hít sâu, chuẩn bị cho cú t·ấn c·ông cuối cùng. Hắn phóng thẳng vào con quái vật, lấy hết sức mạnh từ cơ thể, đâm mạnh nhánh cây vào cổ nó. Con quái vật gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên sự điên cuồng, nhưng cuối cùng nó gục xuống, thân thể to lớn đổ sập, tạo ra t·iếng n·ổ lớn vang vọng khắp khu rừng, đất đá văng tung tóe.
[Nhắc nhở: Giết quái vật nhất giai cấp 8 +200 điểm]
[Nhắc nhở: Thu hoạch mảnh ngọc tứ hồn: Mảnh 2 +400 điểm]
Khi tất cả đã lắng xuống, Dương Thiên ngồi phịch xuống một tảng đá gần đó, hơi thở nặng nhọc. Hắn nhìn lại Hấp Huyết Bình, giờ đây đã đầy năng lượng tinh thuần sau một ngày dài chiến đấu. Cảm giác tiến bộ rõ rệt trong kỹ năng chiến đấu của mình khiến hắn tự tin hơn, khác hẳn so với 7 ngày trước, khi hắn còn phải chạy trốn để bảo toàn mạng sống. Cơ thể hắn giờ đây mạnh mẽ và bền bỉ hơn sau mỗi trận chiến sinh tử.
Ánh sáng đỏ rực từ Hấp Huyết Bình chiếu sáng khung cảnh xung quanh, còn bên cạnh là những bảo rương nhỏ chứa vật phẩm quý giá và các mảnh ngọc tứ hồn mà hắn thu thập được. Dương Thiên nhanh chóng cất tất cả vào không gian trữ vật, không để lại dấu vết nào. Hắn nở một nụ cười nhẹ, mỉm cười với thành quả đạt được và chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo.