“Vãi cả lò! Vĩnh Hằng Không Gian kêu chúng ta tự cầu phúc luôn kìa! Vậy nhiệm vụ này không biết độ khó cấp bậc gì nữa?”
Một người đàn ông trong đám thí luyện giả bất ngờ hét lên, giọng đầy sợ hãi.
Lời nói của hắn như một ngọn lửa thiêu đốt không khí, làm bùng lên nỗi sợ hãi trong lòng mọi người. Tất cả xung quanh im lặng trong vài giây, rồi những tiếng thì thầm bắt đầu lan tỏa.
“Ai mà gặp phải đại yêu thì coi như xong đời...”
“Chúng ta không chỉ phải sống sót mà còn phải đi tìm những mảnh ngọc này? Thật điên rồ!”
Dương Thiên lặng lẽ quan sát, cảm nhận rõ ràng sự tuyệt vọng đang bủa vây những người xung quanh. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng anh.
Bảng nhiệm vụ lại hiện lên trước mặt, lần này là thông tin cá nhân của anh:
[Thí luyện giả: Dương Thiên]
[Tên: Dương Thiên]
Cấp độ: 1
Sức mạnh: 10
Nhanh nhẹn: 12
Thể lực: 11
Tinh thần: 13
Kỹ năng: Chưa kích hoạt
v·ũ k·hí : không
[Nhiệm vụ: Sống sót và thu thập 5 mảnh Ngọc Tứ Hồn trong vòng 15 ngày]
Chi tiết nhiệm vụ:
Thời gian còn lại: 15 ngày.
Mô tả nhiệm vụ:
Ngươi sẽ đối mặt với những yêu quái và sinh vật nguy hiểm trong hành trình của mình. Sử dụng trí tuệ và sự sáng suốt của ngươi để vượt qua thử thách và thu thập các mảnh Ngọc Tứ Hồn đang lưu lạc khắp nơi. Mỗi mảnh Ngọc Shikon có thể thay đổi vận mệnh của ngươi.
[Lưu ý: Nếu ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ hoặc thất bại, c·ái c·hết sẽ là điều chờ đợi ngươi. Nên nhớ, kẻ thất bại không xứng đáng được bồi dưỡng.]
Dương Thiên đọc đi đọc lại từng chữ. Cảm giác như từng từ in sâu vào tâm trí anh. "Sống sót và thu thập 5 mảnh Ngọc Tứ Hồn trong vòng 15 ngày..." Chỉ nghĩ đến việc phải đối mặt với yêu quái đã đủ làm anh cảm thấy áp lực.
“C·hết tiệt... mình phải làm gì đây?” – Dương Thiên thầm nghĩ.
Dương Thiên cảm thấy như một tảng đá khổng lồ đè nặng trên ngực mình. Anh nhìn quanh, những thí luyện giả khác cũng đang chìm trong trạng thái lo lắng và hoang mang. Không khí bao trùm đầy sự tuyệt vọng, nhưng anh biết rằng nếu không nhanh chóng hành động, cơ hội sống sót sẽ càng mong manh.
Một lần nữa, giọng nói của Trạch Trư vang lên, phá tan sự im lặng. "Dương Thiên, ngươi không thể một mình đối mặt với nhiệm vụ này. Ta không chắc mình có thể giúp được nhiều, nhưng chúng ta cần hợp tác để có cơ hội sống sót."
Dương Thiên nhìn Trạch Trư. Hắn ta không phải kiểu người đáng tin cậy ngay lập tức, nhưng lời nói đó lại hợp lý đến lạ thường. Anh gật đầu. "Được, nhưng chúng ta cần lập kế hoạch cụ thể. Chỉ dựa vào số lượng cũng không đủ để vượt qua nguy hiểm ở đây."
Lúc này, cô gái trẻ lúc trước lên tiếng. Cô có mái tóc đen dài và ánh mắt cương nghị, nhưng sâu bên trong là một nỗi sợ hãi không thể che giấu. "Tôi đồng ý. Ở đây không ai biết rõ về thế giới này, nhưng nếu tất cả đều đi một mình, khả năng cao sẽ bị lũ yêu quái xé xác. Tôi tên là Nguyệt Anh, rất vui được hợp tác với các ngươi."
Một nhóm nhỏ nhanh chóng hình thành, bao gồm Dương Thiên, Trạch Trư, Nguyệt Anh và hai người khác – một nam và một nữ có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng mang theo ánh mắt sắc bén.
“Trước tiên, chúng ta cần tìm hiểu khu vực xung quanh,” Dương Thiên nói, cố gắng tỏ ra bình tĩnh để dẫn dắt. “Nếu có màn sáng bảo vệ trong phạm vi mười trượng, khả năng cao là đây là điểm an toàn tạm thời. Nhưng chúng ta không thể ở mãi đây được, nhiệm vụ yêu cầu hành động."
Bỗng nhiên, một người đứng ra và lên tiếng với giọng nghiêm túc:
“Mọi người chắc chắn đã nhận được nhiệm vụ của mình, đúng không? Tôi là Thạch Dương, đã từng tham gia các nhiệm vụ trong thế giới trước. Đây là lần thứ hai tôi đến với thí luyện này.”
Dương Thiên không thể không ngạc nhiên, ngẩng đầu lên và nhìn về phía Thạch Dương, người đang tiếp tục nói:
“Như các bạn thấy, nhiệm vụ của chúng ta là thu thập các mảnh Ngọc Tứ Hồn trước khi hết thời gian. Mỗi mảnh ngọc không chỉ là một phần trong nhiệm vụ, mà còn là chìa khóa quyết định sự sống còn của chúng ta. Ngọc này có thể đem lại sức mạnh khổng lồ, nhưng nếu không cẩn thận…”
Dương Thiên cảm thấy một chút lo lắng, nhưng vẫn cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh. Anh biết Thạch Dương là một người từng trải, những lời anh ta nói không thể là chuyện vu vơ.
Thạch Dương tiếp tục: “Hiện tại, chúng ta cần phải hợp tác chặt chẽ để có thể hoàn thành nhiệm vụ này.”
Thạch Dương lại nhấn mạnh: “Tôi có thể nói cho mọi người biết rằng mỗi lần thí luyện giới mở ra đều vô cùng nguy hiểm, với độ khó cao ngất ngưởng.”
Thạch Dương lại tiếp tục, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người: “Lần trước, thí luyện giới của tôi diễn ra tại Bí Cảnh. Lần đó, hiểm nguy chực chờ khắp nơi. Cả nhóm chúng tôi có hơn trăm người tham gia, nhưng các bạn có biết, cuối cùng, chỉ còn lại bao nhiêu người sống sót không?”
Một người trong nhóm, với giọng run rẩy, cất tiếng hỏi: “Bao nhiêu…?”
Thạch Dương trả lời, giọng lạnh lùng: “Lần đó chỉ còn tôi và hai người nữa sống sót.”
Cả nhóm đồng loạt hít một hơi thật sâu, không khỏi cảm thấy một luồng khí lạnh lan tỏa khắp cơ thể.
Một người trong nhóm hô lên, giọng đầy hoang mang:
“Sao có thể ít như vậy chứ? Tỷ lệ sống sót sao lại thấp như vậy? Chẳng lẽ mỗi lần thí luyện đều có độ khó cao đến mức này sao?”
Nghe vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh toát. Mặt ai nấy đều tái nhợt, không khỏi lo lắng.
Thạch Dương lại lên tiếng, giọng kiên quyết:
“Đúng vậy, mỗi lần thí luyện đều có độ khó vô cùng cao. Tôi nghe nói rằng trong Vĩnh Hằng Không Gian, chỉ có kẻ mạnh mới đáng được bồi dưỡng. Kẻ yếu sẽ bị loại bỏ trong mỗi lần thí luyện.”
Thạch Dương tiếp tục, ánh mắt dừng lại, nhìn thẳng vào mọi người:
“Vì vậy, tôi cần mọi người cùng nhau hợp tác để vượt qua nhiệm vụ lần này. Mọi người đồng ý chứ?”
“Đồng ý!” Cả nhóm đồng loạt hô lên.
Dương Thiên cũng không ngoại lệ, hô lên một tiếng quyết tâm.
Đúng lúc đó, bảng nhiệm vụ trước mặt mọi người lại tiếp tục thay đổi, một phần mới hiện lên trước mắt tất cả những người tham gia:
[Nhiệm vụ nhắc nhở:]
Mỗi thí luyện giả có thể hợp tác, nhưng hãy nhớ: Chỉ có thể giúp đỡ nhau trong một phạm vi nhất định. Không thể trao tặng mảnh Ngọc mình có được cho người khác.
Số mảnh Ngọc Shikon thu thập được sẽ quyết định phần thưởng cuối cùng.
[Nhiệm vụ nhắc nhở:]
Thí luyện giả có thể hợp tác, nhưng cũng có thể phản bội, c·ướp đoạt, miễn là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Thí luyện giả nên bảo vệ xung quanh, đừng quá tin tưởng vào bất kỳ ai.
Dương Thiên khẽ nhíu mày. Câu cuối cùng trên bảng nhiệm vụ khiến anh phải suy nghĩ thêm. “Chỉ có thể giúp đỡ nhau trong phạm vi nhất định…” Đó là một điều lạ lùng. Có vẻ như những người tham gia nhiệm vụ này không thể hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau.
Dương Thiên liếc nhìn xung quanh, ánh mắt cảnh giác, quan sát tất cả mọi người. Đôi mắt anh dừng lại trên từng gương mặt, như thể muốn tìm ra điều gì đó, một dấu hiệu nào đó cho thấy sự thật. Ai là bạn, ai là kẻ thù? Trong thí luyện thế này, sự phản bội có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Một tiếng động nhẹ vang lên, khiến mọi người quay lại. Người phụ nữ trong nhóm, người có ánh mắt sắc bén và v·ũ k·hí tinh xảo, đứng im lặng từ nãy giờ, cuối cùng cũng có động tĩnh. Mái tóc dài của cô ta khẽ lay động trong không khí, và đôi mắt sắc như dao của cô ta đảo qua từng người, không bỏ sót ai.