Một tiếng động nhẹ vang lên, khiến mọi người quay lại. Người phụ nữ trong nhóm, với ánh mắt sắc bén và v·ũ k·hí tinh xảo, đứng lên và bước ra ngoài. Cô ta nói với giọng nghiêm nghị:
“Chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí. Mỗi phút giây đều quan trọng. Nếu không hành động ngay, chúng ta sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ này.”
[Nhắc nhở xuất hiện:]
Giết quái có thể rơi ra bảo rương. Giết quái cũng có thể đạt được điểm số tùy theo độ mạnh yếu của yêu quái. Thu thập được 1 mảnh Ngọc Tứ Hồn sẽ được 200 điểm. Tổng số điểm sẽ được tổng kết theo độ hoàn thành của nhiệm vụ sau khi trở về Vĩnh Hằng Không Gian.
Màn sáng bảo vệ biến mất.
[Nhắc nhở:]
Nhiệm vụ bắt đầu. Chúc thí luyện giả nhiệm vụ thành công.
Thạch Dương hô lớn:
“Bây giờ nhiệm vụ đã bắt đầu. Chúng ta nên đi ra khỏi nơi này và tìm kiếm xem có con người xung quanh không. Hỏi thăm tung tích về mảnh Ngọc Tứ Hồn.”
“Được… chúng ta đi.” Mọi người đồng thanh trả lời, quyết tâm đã được thắt chặt trong lòng mỗi người.
“Bây giờ chúng ta cũng không biết phương hướng, cứ đi thẳng theo hướng này trước.”
Tiếng lá khô rào rạo dưới chân đoàn người hành quân dường như bị nuốt chửng bởi sự tĩnh mịch kỳ lạ của rừng đêm. Đoàn người, im lặng bước đi, chỉ thỉnh thoảng trao nhau những cái nhìn cảnh giác. Chỉ có hai người trong số họ mang theo v·ũ k·hí, đó là Thạch Dương và một cô gái lúc nãy. Chắc hẳn hai người đều là người từng vượt qua ít nhất một lần thí luyện giới.
Khuôn mặt mọi người bây giờ đượm vẻ lo lắng và mệt mỏi. Đã đi được nửa ngày nhưng vẫn chưa ra khỏi cánh rừng.
“Không biết bao lâu nữa mới ra khỏi nơi đây được,” một người thanh niên khác lẩm bẩm. “Chúng ta không biết khu rừng này có yêu quái hay bậc đại yêu nào hay không.”
Một người lớn tuổi đứng phía sau lên tiếng, giọng khàn khàn nhưng rõ ràng:
“Thôi im đi. Đừng nói xúi quẩy. Nếu có thể gặp được, có thể chúng ta không ai có thể chạy thoát. Hoảng loạn không giúp gì đâu.”
Một người chửi ầm lên: " mẹ kiếp, miệng ngươi miệng quạ hay gì ? nói tới liền tới "
Đột nhiên, một tiếng gầm ghê rợn xé toạc không gian, khiến tất cả sững lại. Âm thanh đó không giống bất cứ thứ gì họ từng nghe thấy — một sự kết hợp kỳ quái giữa tiếng rống của loài thú lớn và tiếng rít lạnh lùng của bóng tối. Trong giây lát, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng phát ra âm thanh, nơi bóng tối dày đặc hơn cả.
Từ trong màn đêm, mặt đất bỗng nhiên rung động dữ dội. Một con quái vật khổng lồ lao ra, đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục, hàm răng sắc nhọn sáng lên trong ánh trăng yếu ớt. Lông trên cơ thể nó đen nhánh, thô ráp như gai thép, và từng bước chân của nó làm mặt đất rung chuyển.
“Trời ơi! Cái gì vậy?” Người phụ nữ hét lên, lùi lại trong hoảng sợ.
Thạch Dương rút kiếm ra, tay run rẩy:
“Mọi người, lùi lại! Đừng tản ra!”
Thạch Dương hét lớn, nhưng sự sợ hãi đã khiến đám đông mất kiểm soát.
Tiếng la hét vang lên khi con quái vật nhảy bổ vào nhóm người dẫn đầu. Nó vung móng vuốt khổng lồ, xé toạc không khí và hạ gục ngay lập tức ba người đầu tiên. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả nền đất. Một người trong nhóm, không kịp phản ứng, bị con quái vật tóm lấy và ném văng vào một thân cây gần đó. Tiếng xương gãy rợn người vang lên trong đêm tối.
“Chạy đi!” Thạch Dương hét lên, cố gắng cầm cự với con quái vật. Người cô gái lúc nãy cầm v·ũ k·hí của mình cố lao vào t·ấn c·ông, nhưng chỉ làm xước nhẹ lớp da dày của nó. Con quái vật gầm lên giận dữ, quay lại quật ngã cô ta, tiếng la hét đau đớn của cô vang lên, hòa lẫn trong tiếng gầm rú đáng sợ của con quái vật.
Những người còn lại hoảng loạn bỏ chạy, không còn quan tâm đến đội hình hay hướng đi. Một số lao vào các bụi cây rậm rạp, cố gắng trốn thoát khỏi tầm mắt của con quái vật. Tiếng bước chân đạp lên cành khô, tiếng thở dốc nặng nhọc hòa lẫn với tiếng gầm của quái vật, tạo nên một bản giao hưởng đầy c·hết chóc.
Dương Thiên và Trạch Trư liếc nhìn nhau, mắt họ gặp nhau trong khoảnh khắc im lặng, rồi cả hai lao về một hướng, chạy trốn để giữ mạng sống. Mồ hôi đổ trên trán, chân họ như bị nặng thêm bởi nỗi sợ hãi, nhưng họ không dám dừng lại.
Người lớn tuổi hét lớn:
“Đừng chia ra! Nếu chia rẽ, tất cả sẽ c·hết!”
Nhưng tiếng gào thét của ông nhanh chóng bị lấn át bởi tiếng quái vật và tiếng hét kinh hoàng của những người khác. Một số người, trong nỗi hoảng loạn, đã rẽ vào những con đường riêng, hy vọng may mắn có thể cứu lấy mạng sống của mình. Một người đàn ông chạy được vài bước thì vấp phải một tảng đá, té ngã, lập tức bị con quái vật lao đến, hắn chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết.
Một phụ nữ trẻ, thở dốc và mặt đầy nước mắt, chạy đến một tán cây lớn và nép mình sau thân cây. Cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, cảm giác như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào. Từ nơi trú ẩn, cô có thể nhìn thấy con quái vật đang săn đuổi những người còn lại. Ánh mắt đỏ rực của nó quét qua khu rừng như một kẻ săn mồi đang tìm kiếm con mồi tiếp theo. Cô nín thở, không dám nhúc nhích, chỉ mong nó sẽ không phát hiện ra mình.
Một người đàn ông khác, trẻ tuổi và nhanh nhẹn, đã trèo lên một cây cao gần đó. Anh ta hy vọng rằng từ trên cao, anh có thể thoát khỏi sự truy đuổi của quái vật. Nhưng khi anh vừa leo đến một nhánh cây lớn, anh thấy nó đang tiến lại gần. Đôi mắt đỏ của con quái vật như nhìn thẳng vào anh, và một tiếng gầm vang lên khiến anh đông cứng trong nỗi sợ hãi. Một nhánh cây bị gãy dưới chân, anh ta suýt ngã xuống nhưng kịp bám vào một nhánh khác. Tuy nhiên, quái vật đã phát hiện ra sự hiện diện của anh, lao về phía cây với tốc độ kinh hoàng.
Ở một khu vực khác của rừng, ba người khác đã tập hợp lại, cố gắng bày mưu để phản công.
“Nếu chúng ta cứ chạy mãi, tất cả sẽ c·hết,” một người đàn ông nói, giọng run run nhưng đầy quyết tâm.
Họ dùng que gỗ và tảng đá xung quanh ném về phía con quái vật, nhưng chỉ khiến nó thêm giận dữ. Nó lao về phía họ, quật ngã cả ba người bằng một cú vung móng kinh hoàng. Một người bị móng vuốt của nó đâm xuyên qua ngực, máu bắn lên không trung, tạo ra một cảnh tượng kinh hoàng trong đêm tối.
Không gian rừng rậm ngập tràn sự hỗn loạn. Tiếng thét đau đớn của những người b·ị t·hương, tiếng chân chạy trốn, và tiếng gầm rống của con quái vật đan xen vào nhau, tạo nên một khung cảnh như địa ngục trần gian. Một số người sống sót đã chạy xa khỏi khu vực nguy hiểm, ẩn mình trong những bụi cây hoặc dưới tán lá rậm rạp. Họ không dám nhúc nhích, chỉ dám cầu nguyện rằng con quái vật sẽ không tìm thấy họ.
Thời gian trôi qua chậm chạp, từng phút giây kéo dài như vô tận. Nhưng cuối cùng, tiếng gầm rống cũng dần tan biến, thay vào đó là sự im lặng lạnh lẽo. Những người sống sót, rải rác khắp khu rừng, vẫn không dám cử động. Họ không biết con quái vật đã bỏ đi hay đang chờ đợi để t·ấn c·ông thêm lần nữa. Những đôi mắt hoảng loạn, những khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt và máu, giờ đây chỉ còn lại sự bàng hoàng, sự im lặng đáng sợ và cảm giác như c·ái c·hết có thể đến bất cứ lúc nào.
( kết thúc bản chương )