Vĩnh Hằng Không Gian
Unknown
Chương 7 : đêm tối bị tập kích
“Ngọc tứ hồn không chỉ là một vật phẩm. Nó là một thử thách đối với bản chất con người. Nếu không có ý chí đủ mạnh, nó sẽ hủy hoại, ô nhiễm bất kỳ ai chạm vào.
Không gian quanh đống lửa như đông đặc lại bởi những lời của trưởng làng. Mọi người đều im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm, như thể mỗi người đang chìm vào những suy nghĩ và nỗi sợ hãi riêng.
Lời nói của trưởng làng khiến Dương Thiên càng thêm nặng lòng. Hắn hiểu rằng nhiệm vụ của mình không chỉ là đối mặt với yêu quái mà còn phải tìm ra cách xử lý một thứ nguy hiểm đến mức có thể nhấn chìm cả thế giới trong hỗn loạn.
Trạch Trư, ngồi bên cạnh, khẽ nhếch môi cười:
"Nghe như kiểu chúng ta đang tự nguyện nhận lấy một gánh nặng không ai muốn nhỉ? Nhưng thôi, đã bước vào rồi thì chẳng còn đường lùi."
Hắn quay sang nhìn Dương Thiên, ánh mắt trở nên nghiêm túc:
"Huynh có kế hoạch gì chưa? Hay vẫn chỉ là bước đi từng bước, xem mọi chuyện diễn ra thế nào?"
Dương Thiên cười nhạt, ánh mắt hướng về ngọn lửa đang dần lụi tàn.
"Chúng ta cần thời gian. Trước mắt, phải làm rõ những gì đang chờ đợi ở phía trước. Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, không thể chỉ dựa vào sức mạnh mà còn cần hiểu biết và đồng minh."
Lúc này, một vài người dân làng bắt đầu đứng lên rời khỏi đống lửa, ánh mắt đầy mệt mỏi. Không khí đêm khuya trở lại với sự yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió khẽ rít qua những cánh đồng và bóng trăng nhạt chiếu lên khu làng nhỏ bé, yếu ớt như một ngọn nến trước cơn bão.
Sau khi câu chuyện kết thúc, dân làng lần lượt đứng lên rời khỏi đống lửa. Những ánh mắt nặng trĩu lo âu, những bước chân chậm rãi của họ như thể mang cả nỗi đau và sợ hãi đè nặng qua nhiều thế hệ.
Dương Thiên ngồi lại một chút bên đống lửa đang dần tàn. Ánh sáng yếu ớt phản chiếu lên khuôn mặt hắn, trầm tư. Những gì trưởng làng nói đã giúp hắn hiểu rõ hơn về tầm quan trọng và nguy hiểm của Ngọc Tứ Hồn, cũng như sự tàn bạo của thế giới này.
Trạch Trư ngồi bên cạnh, tay nghịch một cành cây khô, phá vỡ sự im lặng:
"Huynh nghĩ sao? Mảnh ngọc đó có đáng để chúng ta liều mạng không? Nghe qua thì chỉ toàn thấy rắc rối và nguy hiểm."
Dương Thiên khẽ nhếch môi cười nhạt. "Rắc rối hay không, đây cũng là nhiệm vụ. Chúng ta không có lựa chọn.".
Hắn nhìn ngọn lửa sắp tắt, đôi mắt ánh lên sự kiên định. "Nếu Ngọc Tứ Hồn thực sự là một thử thách, thì chúng ta sẽ vượt qua. Không phải vì bản thân, mà vì những người không có khả năng tự bảo vệ như dân làng này. Mảnh ngọc ấy có thể mang lại nguy hiểm, nhưng cũng có thể là chìa khóa để kết thúc mọi đau khổ."
Cả hai đứng dậy, quay về căn nhà nhỏ ở rìa làng. Trên đường, ánh trăng bạc phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng mờ ảo, như che giấu những nguy hiểm đang rình rập trong bóng tối.
Khi nằm trên chiếc giường gỗ thô sơ, Dương Thiên nhắm mắt lại, nhưng tâm trí hắn vẫn không ngừng suy nghĩ.
Tờ mờ sáng, ánh trăng nhạt nhòa len lỏi qua những tán cây rậm rạp, phủ lên ngôi làng nhỏ nằm sâu trong rừng một lớp ánh sáng yếu ớt. Trong một căn nhà gỗ đơn sơ, Dương Thiên và Trạch Trư đang ngủ say trên hai chiếc giường cũ kỹ, mỗi người đắp một tấm chăn mỏng. Tiếng côn trùng kêu râm ran hòa quyện cùng làn gió lạnh, tạo nên sự yên bình hiếm hoi giữa vùng đất đầy nguy hiểm.
Bỗng nhiên, một tiếng gầm rống dữ dội vang lên từ phía xa, xé toang sự tĩnh lặng.
Dương Thiên bật dậy, đôi mắt sắc lạnh quét khắp căn phòng. "Chuyện gì vậy?" anh khẽ hỏi, giọng đầy cảnh giác.
Trạch Trư cũng đã tỉnh, lồm cồm ngồi dậy, nét mặt vẫn còn chút mơ màng. "Nghe giống tiếng gầm… quái vật?" anh nói, giọng khàn vì vừa mới tỉnh giấc.
Cả hai không chần chừ, vội khoác thêm áo, lao ra khỏi nhà.
Bên ngoài, ánh lửa bừng lên rực sáng từ phía tây ngôi làng. Khung cảnh hỗn loạn hiện ra: dân làng hốt hoảng chạy trốn, một số người vội vàng cầm lấy cuốc xẻng hay bất cứ thứ gì trong tầm tay, cố bảo vệ gia đình mình.
Giữa ánh sáng nhấp nháy từ ngọn lửa, một con yêu quái khổng lồ lù lù xuất hiện. Nó cao hơn ba mét, thân hình đồ sộ với làn da đen xì tựa thép, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa đầy sát khí. Mỗi bước chân của nó làm mặt đất rung chuyển, còn móng vuốt sắc bén xé toạc những căn nhà gỗ thành từng mảnh vụn.
Tiếng hét thất thanh vang lên khắp nơi. Một phụ nữ trẻ ôm chặt đứa con nhỏ vào lòng, gương mặt tái nhợt vì sợ hãi, khóc nấc: "Ai đó làm ơn cứu chúng tôi!" Ở một góc khác, một ông lão run rẩy chống gậy, ánh mắt tuyệt vọng nhìn quanh nhưng không biết phải làm gì.
Con quái vật rít lên một âm thanh ghê rợn, giọng nói khàn khàn nhưng tràn đầy sát ý:
“Giao ra mảnh ngọc! Các ngươi nghĩ có thể trốn khỏi ta sao?”
Nghe thấy điều đó, dân làng càng thêm kinh hoàng. Một cụ già đứng giữa đám đông, tay chỉ về phía ngôi nhà bị phá hủy, hét lớn:
“Chạy đi! Nó đến vì mảnh ngọc mà những lữ khách trước kia đã để lại! Ai cũng không được giữ nó, hãy bỏ lại tất cả!”
Lời nói của ông lão khiến Dương Thiên chững lại. Anh khẽ nhíu mày, lòng thoáng dậy lên sự nghi hoặc: “ mảnh Ngọc đã từng ở đây? Sao lại có thể trùng hợp như vậy?”
Tuy nhiên, đây không phải lúc để suy nghĩ lâu. Nhìn dân làng hoảng loạn, những tiếng kêu khóc vang lên không ngừng, anh biết mình cần phải hành động ngay lập tức.
Dương Thiên và Trạch Trư lao đến giúp đỡ một cụ già bị ngã. Họ vội vã kéo bà vào một góc an toàn, ánh mắt Dương Thiên không rời khỏi con quái vật đang ngày càng tiến gần hơn, bóng dáng khổng lồ của nó phủ trùm lên ngôi làng nhỏ bé.
"Dương Thiên, chúng ta phải làm gì đó ngay!" Trạch Trư hét lớn, giọng nói pha lẫn sự lo lắng và quyết tâm. Họ nhìn quanh, trong tay chỉ có những cây gậy gỗ và vài dụng cụ nông nghiệp, chẳng thứ gì đủ sức làm v·ũ k·hí chống lại một con yêu quái khổng lồ.
Trạch Trư đột ngột cầm lấy một cây gậy lớn, đôi tay siết chặt đến trắng bệch. "Tôi sẽ câu giờ, cậu đưa mọi người đi trước!"
"Không được! Trạch Trư, chúng ta phải cùng nhau đối mặt với nó!" Dương Thiên gắt lên, nhưng chưa kịp ngăn cản, Trạch Trư đã lao ra phía trước.
"Ê, đồ quái vật! Ở đây này!" Trạch Trư hét lớn, giọng khản đặc nhưng vẫn vang vọng giữa tiếng ồn ào. Anh vung cây gậy trong tay, đập mạnh xuống đất để thu hút sự chú ý của con quái vật.
"Trạch Trư! Đừng làm thế!" Một người dân hét lên trong hoảng hốt, nhưng Trạch Trư không hề do dự.
Con quái vật gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu chuyển hướng sang Trạch Trư. Nó vung móng vuốt khổng lồ, quật mạnh một cú chí mạng. Trạch Trư bị hất văng ra xa, cơ thể đập mạnh xuống nền đất. Máu từ khóe miệng anh chảy ra, loang lổ trên nền đất lạnh.
"Trạch Trư!" Dương Thiên hét lớn, chạy vụt đến bên cạnh người bạn. Anh quỳ xuống, cố gắng nâng Trạch Trư dậy, nhưng thân thể anh bạn đã mềm nhũn.
Trạch Trư thở dốc, đôi môi run rẩy, từng lời nói ra như dao cứa vào lòng Dương Thiên. "Dương... Thiên... cứu... mọi người... Đừng để chúng... c·hết..."
Rồi đôi mắt Trạch Trư từ từ khép lại, hơi thở cuối cùng tan biến trong màn đêm lạnh lẽo.
Nỗi đau xé lòng và cơn giận dữ bùng cháy trong tim Dương Thiên. Anh đứng dậy, ánh mắt như ngọn lửa bừng bừng, dán chặt vào con quái vật. "Ngươi sẽ phải trả giá!" Anh hét lớn, giọng nói vang lên như một lời thề.
Người dân xung quanh, dù sợ hãi, cũng không thể đứng yên trước cảnh tượng này. Một thanh niên trẻ, tay cầm chiếc cuốc đã cùn, bước lên, hét lớn: "Chúng ta phải chiến đấu! Nếu không tất cả sẽ c·hết!"