Vĩnh Hằng Không Gian
Unknown
Chương 6: sự tích của ngọc tứ hồn
Trưởng làng gật đầu, nói tiếp:
“Đúng vậy. Có thể ở đây có nhiều người không biết đến Ngọc Tứ Hồn, nay ta sẽ kể nguồn gốc của nó, cũng như vì sao lũ yêu quái lại khao khát có được nó.”
Trưởng làng bắt đầu kể với vẻ mặt nghiêm nghị:
“Ngọc Tứ Hồn, một bảo vật cổ xưa, chứa đựng sức mạnh vượt xa mọi hiểu biết của chúng ta. Người ta nói rằng nó được tạo ra từ linh hồn của một nữ pháp sư và hàng ngàn yêu quái. Sức mạnh của nó lớn đến mức có thể ban cho bất kỳ ai sức mạnh vô song, nhưng cũng chính nó là nguồn gốc của tai họa.”
Ông dừng lại, ánh mắt thoáng qua vẻ u tối.
“Nhiều năm trước, Ngọc Tứ Hồn đã bị phá vỡ thành nhiều mảnh. Các mảnh ngọc nhỏ tản mác khắp nơi, bị các yêu quái săn đuổi. Với mỗi mảnh ngọc mà chúng chiếm được, chúng trở nên mạnh mẽ hơn, tàn bạo hơn. Bọn chúng muốn chiếm được nhiều mảnh hơn nữa, để bản thân trở nên mạnh mẽ.”
Người đàn ông lớn tuổi quay sang Dương Thiên, ánh mắt đượm buồn nhưng vẫn ánh lên sự cứng cỏi của một người đã chứng kiến nhiều mất mát. Ông đáp, giọng trầm thấp:
"Những yêu quái này không chỉ mạnh về thể chất mà còn sở hữu những năng lực đáng sợ. Một số có thể điều khiển lửa, nước, hoặc bóng tối. Có những con yêu quái lớn như núi, chỉ cần một cú đập tay cũng có thể phá hủy cả ngôi làng. Chúng ta, những con người bình thường, không có cách nào đối đầu với chúng."
Không khí quanh đống lửa như đông lại, chỉ còn tiếng lửa cháy lách tách. Những ánh mắt dõi về phía trưởng làng, như thể tìm kiếm một tia hy vọng giữa bóng tối của tuyệt vọng.
Người phụ nữ trẻ lúc trước khẽ cất tiếng, giọng như nghẹn lại:
"Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể sống chui lủi, chờ đến khi bị g·iết sao? Không có cách nào để thoát khỏi cảnh này ư?"
Trưởng làng lắc đầu, khuôn mặt ông trông già đi nhiều so với tuổi thực. "Chúng ta đã sống trong cảnh này qua nhiều thế hệ. Chỉ có những người mang sức mạnh phi thường, hoặc những kẻ đủ liều lĩnh và mưu trí, mới có thể đối đầu với yêu quái. Nhưng họ ở đâu? Chúng ta chưa từng gặp ai như vậy cả."
Lời nói ấy khiến dân làng càng thêm ảm đạm. Nhiều người cụp mắt, lặng lẽ nhìn xuống mặt đất như thể sự bất lực đã trở thành một phần của cuộc sống.
Dương Thiên im lặng quan sát tất cả, lòng hắn dâng lên cảm giác khó tả. Hắn biết rằng nhiệm vụ này không chỉ là về việc tìm kiếm Ngọc Tứ Hồn mà còn có cả số phận của những con người ở thế giới này. Nếu hắn thất bại, chẳng những không thể hoàn thành nhiệm vụ, mà những người dân vô tội như thế này cũng sẽ tiếp tục sống trong sợ hãi.
Sau một lúc, Dương Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định. Hắn nói, giọng không lớn nhưng đủ để mọi người nghe rõ:
"Ta không hứa sẽ giải quyết được mọi chuyện, nhưng nếu có thể, ta sẽ cố gắng tìm ra một cách. Có lẽ vẫn còn hy vọng."
Những lời của hắn khiến mọi người nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên lẫn nghi ngại. Người đàn ông trẻ tuổi lúc nãy nhíu mày, hỏi lại:
"Ngươi? Một người lạ mặt như ngươi có thể làm được gì? Chẳng phải ngươi cũng là người chạy trốn khỏi yêu quái sao?"
Dương Thiên mỉm cười nhạt, ánh mắt thoáng chút bí ẩn. "Đúng vậy, ta không phủ nhận mình đã phải chạy trốn. Nhưng đôi khi, chính những kẻ từng trốn chạy lại biết cách đối mặt với nguy hiểm tốt nhất."
Câu trả lời của hắn khiến không khí dịu đi đôi chút. Một vài người bắt đầu bàn tán nhỏ, còn trưởng làng chỉ im lặng, ánh mắt nhìn sâu vào Dương Thiên như đang đánh giá người thanh niên trước mặt.
Bên cạnh hắn, Trạch Trư lặng lẽ mỉm cười. Gã biết rằng, bất chấp vẻ ngoài khiêm tốn, Dương Thiên là người không bao giờ nói những lời vô nghĩa. Trạch Trư cất tiếng phụ họa:
"Đúng đó! Hai chúng ta tuy không phải là anh hùng gì, nhưng nếu có cơ hội, sẽ không ngại thử sức. Dẫu sao, chúng ta đâu còn gì để mất."
Những lời của họ, tuy không phải lời hứa chắc chắn, nhưng lại như một tia sáng nhỏ thắp lên hy vọng giữa bóng tối tuyệt vọng của ngôi làng.
trưởng làng lại nói tiếp :
“Có nhiều loại yêu quái. Một số nhỏ yếu, chỉ giống như thú hoang trong rừng. Nhưng có những kẻ mạnh mẽ vượt xa con người, chúng ta không có cách nào chống lại. Và những kẻ mạnh nhất luôn săn lùng Ngọc tứ hồn.”tuy vẫn có thể gặp những yêu quái nhỏ yếu may mắn nắm giữ được những mảnh ngọc . nhưng một khi đã sử dụng thì cho dù nó là giống loài nhỏ yếu đi chăng nữa đi thì với sức mạnh của những mảng vỡ của ngọc tứ hồn mang lại thì cũng không phải chúng ta có thể đối kháng được.
Một phụ nữ trẻ lên tiếng, ánh mắt đỏ hoe:
“Mới tuần trước, một yêu quái đã xuất hiện. Nó cao lớn, mình đầy lông lá, đôi mắt đỏ rực như máu. Chúng tôi đã mất đi ba người đàn ông khi cố gắng đuổi nó đi. Nếu không có sự giúp đỡ của một nhóm lữ khách đi ngang qua, cả làng đã không còn ai sống sót.”
Lời kể khiến không khí càng thêm nặng nề. Dân làng xung quanh cúi đầu, một số người thậm chí rơm rớm nước mắt khi nhớ lại những mất mát của mình.
Dương Thiên hiểu rằng dân làng này không chỉ sợ hãi, mà họ đã quen với nỗi sợ đó. Hắn khẽ thở dài, tự nhủ: “Để hoàn thành nhiệm vụ, mình phải đối mặt với những yêu quái này. Nhưng trước hết, phải hiểu rõ chúng và tìm cách chuẩn bị.
Một đứa trẻ nhỏ, có lẽ không quá mười tuổi, bỗng nhiên bước tới và hỏi:
“Nếu Ngọc tứ hồn có thể ban sức mạnh, tại sao không có ai tốt lành sử dụng nó để bảo vệ mọi người?”
Câu hỏi khiến mọi người sững lại. Trưởng làng chỉ biết lắc đầu, giọng ông trầm buồn:
“Đứa trẻ ngây thơ... Sức mạnh của Ngọc tứ hồn không phải ai cũng có thể kiểm soát. Những ai sở hữu nó đều bị lòng tham và bóng tối nuốt chửng. Thay vì cứu rỗi, họ chỉ mang lại thêm đau khổ.chỉ có một số người ( pháp sư ) có khả năng nắm giữ thanh tẩy và kiểm soát nó. nhưng đây chỉ là số ít người mới có khả năng này mà thui. ta cũng chưa từng gặp người có khả năng như vậy " nói đến đây ông lão chỉ biết thở dài .
Những lời nói đó giống như một lời cảnh báo. Dương Thiên cảm nhận được sự thật ẩn sau từng câu chữ.
“Ngọc tứ hồn không chỉ là một vật phẩm. Nó là một thử thách đối với bản chất con người. Nếu không có ý chí đủ mạnh, nó sẽ hủy hoại, ô nhiễm bất kỳ ai chạm vào.
Không gian quanh đống lửa như đông đặc lại bởi những lời của trưởng làng. Mọi người đều im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm, như thể mỗi người đang chìm vào những suy nghĩ và nỗi sợ hãi riêng.
Dương Thiên khẽ nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo chút tò mò:
"Trưởng làng, nếu Ngọc Tứ Hồn nguy hiểm như vậy, liệu có cách nào để phá hủy hoàn toàn nó không? Để không ai, dù là con người hay yêu quái, có thể lợi dụng sức mạnh đó nữa."
Trưởng làng nhìn hắn, ánh mắt thoáng nét ngạc nhiên trước câu hỏi. Ông lắc đầu, giọng nói đầy vẻ bất lực:
"Đã từng có những kẻ mang cùng suy nghĩ như ngươi. Nhưng Ngọc Tứ Hồn không phải thứ mà con người hay yêu quái có thể dễ dàng tiêu diệt. Nó mang trong mình linh hồn và ý chí của những sinh vật đã tạo ra nó, mạnh mẽ và bền bỉ vượt xa sức mạnh bình thường. Nếu có cách, thì chỉ những pháp sư mạnh nhất, với tâm hồn trong sạch và ý chí vững vàng, mới có thể làm được điều đó. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết..."