Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Sinh hoạt bình yên

Chương 10: Sinh hoạt bình yên


Cầm thanh katana trong tay, Shu chém một đường xéo từ phải xuống trái. Kojirou thong thả dùng cây kiếm dài chạm lưỡi, chuyển hướng đòn t·ấn c·ông của anh sang bên. Vì sử dụng quá nhiều lực lượng, Shu mất cân bằng và quán tính đẩy anh tới trước. Kojirou kề lưỡi đao lên cổ của Shu, nhẹ nhàng và đơn giản đến kì lạ.

Shu cảm nhận lưỡi kiếm mát lạnh kề cạnh cổ mình, chỉ vài milimet nữa là anh đã xong đời.

"Kiếm thuật của ngài thật lợi hại, Sasaki."

"Cứ gọi ta là Kojirou, được rồi." Kiếm sĩ tóc chàm thả buông thõng tay, gỡ cây kiếm ra khỏi cổ của Shu. "Bất kì mọi loại võ thuật gì. Dùng nắm đấm, dùng thương hay dùng kiếm đều cần phải có đối sách. Chiến đấu cũng giống như đánh cờ. Ngươi ra chiêu. Ta ra chiêu. Ngươi ra đòn. Ta phản đòn. Thế kiếm của cậu không sai nhưng quá nông cạn, không có hậu chiêu, rất dễ phá giải."

"Học sinh thụ giáo." Shu đút kiếm vào bao, cúi đầu bày tỏ lòng kính trọng với Kojirou.

Thanh kiếm của anh chính là từ Hồn Thạch mà thành. Bộ quần áo trên người cũng đã thay đổi, từ kiểu dáng nông dân đơn điệu sang bộ quần áo truyền thống võ sĩ đạo của Nhật Bản, giống hệt y phục của Kojirou. Bộ của Kojirou có sắc tím chủ đạo. Của Shu thì là một màu đen tuyền cùng chiếc khăn choàng cổ màu nâu thả xuống sau lưng. Cơ thể của Shu cũng thay đổi, lớn lên trở lại thành bộ dáng mười bảy mười tám tuổi. Dáng vẻ tương tự như lúc sự kiện Apocalypse đã xảy ra. Cánh tay đã mất của anh trở lại, đôi mắt một lần nữa thấy được ánh sáng. Tất cả đều nhờ sự thần kỳ của Hồn Thạch.

"Nhưng nó cũng không phải là lý do kiếm thuật của cậu không tiến bộ." Kojirou ngồi vào một chiếc bàn tre gần đó. Bên trên có để sẵn một bộ ấm trà cổ xưa. "Ngồi đi."

"Vâng!" Shu ngồi xuống đối diện Kojirou.

"Kiếm thuật của cậu bị kẹt ở một vấn đề mấu chốt. Khi cậu dùng kiếm, cậu coi nó là một công cụ."

Shu đặt thanh katana lên đùi và rút nó ra một nửa. Mặt kiếm trơn láng như gương phản chiếu lại khuôn mặt trẻ tuổi. Anh có chút không hiểu lời của Kojirou. Kiếm là một công cụ. Hoặc còn có thể nói là một v·ũ k·hí. Nhưng dù có dùng từ gì thì nó vẫn là một vật ngoài thân.

"Nhìn đây." Kojirou cầm một chén trà đầy nước trên tay. Ông vứt nó lên không. Nước trà sẫm màu rời khỏi vành chén và bay cao lên trên. Cả hai chúng nó rơi xuống nhẹ nhàng và một lần nữa đáp lên tay của Kojirou. Không một giọt nước nào lọt, trà rớt hết vào trong chén một cách đầy hoàn mỹ.

Shu trầm trồ vỗ tay. Kojirou đột nhiên rút kiếm. Ông lặp lại hành động ban nãy nhưng dùng lưỡi kiếm thay tay. Trà bay lên, chén theo sau và rồi rơi xuống cùng yên vị trên mũi kiếm.

Lần này Shu sững sờ tại chỗ, cứng hết cả người không biết nói gì.

"Cảnh giới dùng kiếm có ba: Động, Cảm và Vô. Động Kiếm vì kiếm mà động. Cảm Kiếm vì ý mà dùng. Vô Kiếm vì không thành cực. Động Kiếm là hết thảy thế gian người dùng kiếm, dùng nó như một công cụ. Cảm Kiếm coi kiếm như thân, có thể được xưng là kiếm sĩ. Ngươi dùng kiếm nhưng lại không đem nó xem như cánh tay, rất khó tiến bộ."

Shu nghe Kojirou phân tích liền cảm thấy có chút xấu hổ. Dù bất kì ai đứng trước Sasaki Kojirou dùng kiếm đều sẽ có cảm giác này. Song anh vẫn không kiềm được hiếu kỳ và hỏi: "Vô Kiếm lại là cảnh giới như thế nào? Chẳng lẽ là tay không cầm kiếm vẫn có kiếm?"

Kojirou bỏ đi dáng vẻ nghiêm túc, lần nữa nở nụ cười nhẹ. Ông đặt chén trà từ trên mũi kiếm lên bàn. "Trên đời này không có một con đường dùng kiếm duy nhất. Cảnh giới mà ta nói là do ta sáng tạo. Có lẽ trên đời này thật sự có một Vô Kiếm dùng kiếm mà không cần kiếm. Nhưng Vô Kiếm của ta thì luôn có kiếm. Còn về nó là cái gì, ta đã không còn nhớ nữa."

"Chẳng lẽ việc này liên quan tới cơ thể bán anh linh của ngài?" Shu nói.

Kojirou gật đầu rồi nói: "Đúng vậy. Sasaki Kojirou. Đó là cái tên mà Ức Chỉ Lực đã ban cho ta. Nhưng tên thật sự của ta thì không phải vậy. Nó là gì ta cũng không còn nhớ nữa. Nhưng cũng không quan trọng, Vô Cực Kiếm của ta đã thua dưới một Vô Kiếm khác gọi là Hư Vô."

"Hư Vô Kiếm... Chẳng lẽ là Miyamoto Musashi?" Shu lẩm bẩm.

"Cậu cũng biết nàng ta?"

"Biết chứ. Nhưng mà khoan đã! Nàng? Musashi không phải là đàn ông sao?!" Shu ngạc nhiên nói.

X từ phía ngoài kết giới đi vào, tạo nên một làn sóng nhỏ dao động bầu trời xanh trong. Anh có hình dạng y hệt một con người, nhưng thân thể hoàn toàn bị bao bọc bởi một bộ giáp màu xanh nhạt, giữa trán có một khối pha lê màu đỏ đầy chói mắt.

"Ôi, ngươi về rồi đấy à? Kết quả thế nào?" Kojirou lớn tiếng nói.

X lắc đầu ngao ngán. Khuôn mặt anh đầy chính trực và kiên định. Khi nhìn thấy diện mạo của X, Shu liền biết đây là một con người sẽ không bao giờ từ bỏ chỉ vì bảo vệ lẽ phải.

"Đáng tiếc, không tìm được con nào."

"Bọn Ảnh Ma thoắt ẩn thoắt hiện như vậy đấy. Có đôi khi một đám xuất hiện ngay trước cửa. Những lúc khác thì tìm mòn gót chân cũng không thấy một con."

Kojirou đứng lên, vỗ lấy vai của Shu. "Cậu cứ bắt chước ta tung trà. Tới khi nào cậu bắt được chén trà như ta, đó chính là ngày đạt được Cảm Kiếm."

"Vâng, ta nhất định sẽ không ngừng luyện tập." Shu nói.

Kojirou mỉm cười rời đi. Không cần nói thì Shu cũng biết là đi đâu. Kiếm sĩ tóc chàm rất mê rượu, một ngày không dưới vài bình. Shu thì nhớ rõ truyền thuyết về Sasaki Kojirou không hề nhắc đến vấn đề này. Từ điểm đó anh chắc chắn, dù anh và Kojirou đều biết đến Nhật Bản, nhưng Nhật Bản của hai người không phải là một. Hai thế giới giống hệt nhau trong vô vàn thế giới nhưng lại có chút điểm khác biệt.

Kojirou rời đi, đến phiên X ngồi xuống. Anh cầm chén trà lên và uống cạn. "Khà! Mấy thế kỷ rồi mới có cơ thể, đồ ăn thức uống đúng là tuyệt mỹ."

"Người máy mà cũng có thể ăn uống được sao?" Shu nói.

"Tất nhiên rồi. Người máy cũng có phân biệt mức độ tiên tiến. Người máy ở thế giới ta đã tiến hóa đến cấp độ không khác mấy con người. Ngươi xem đây."

Viên ngọc đỏ trên trán của X phát sáng rực rỡ và tỏa ra những sợi vàng bao trùm lấy anh như kén bướm. Bọn chúng nhanh chóng tan đi và một X khác xuất hiện. Quần áo kiểu cách, mái tóc ngắn đen nhánh cùng làn da trắng trẻo nhìn không khác con người. So sánh X bây giờ với X ban nãy thì chỉ như anh cởi bỏ một bộ giáp bên ngoài ra. Nhưng Shu biết, bộ giáp kia là cơ thể của X chứ không phải là phụ kiện.

"Công nghệ phát triển đến một mức độ thì không khác gì phép thuật." Shu phán.

"Ngươi nói không sai. Một số bước tiến ở ngành khác còn giống phép thuật hơn kỹ thuật này nhiều."

"Tiến độ ra sao rồi?" Shu nói.

X một lần nữa lắc đầu: "Hồn Thạch bản thân nó không thích hợp dùng để khởi động máy dịch chuyển. Nếu dùng nó để chuyển hóa thành Chakra thì quá trình sẽ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng Hồn Thạch lại có một khuyết điểm. Năng lượng của nó có thể hóa thành bất kì vật thể gì và chỉ có thể là vật thể mà thôi. Nếu dùng nó chuyển hóa thành một dạng năng lượng khác, Hồn Lực ngay lập tức tiêu tán. Chúng ta chỉ có cách là từ tốn thu thập Hồn Thạch thôi."

"Thế à?" Shu quay đầu nhìn về một phía ngôi nhà xa xa. Shu cùng X đã thu thập được một lượng Hồn Thạch nhất định, một phần sử dụng để mở rộng kết giới và xây nên một ngôi nhà khác dành cho anh và Inori. X thì chế tạo một phòng nghiên cứu. Nơi này an tĩnh, không có sự quấy rầy từ người khác. Đôi khi có Ảnh Ma xuất hiện nhưng với X và Kojirou ở đây thì bọn chúng không đáng lo. Shu cảm thấy sinh hoạt ở đây rất tốt, anh cùng người mình yêu bầu bạn với nhau. Chán thì đi luyện kiếm với Kojirou. Buồn thì cùng X học tập. Nhưng có một điều ở trong đầu thúc đẩy khiến Shu không thể yên bình hưởng thụ.

"Ngươi lại lo lắng cho Kohaku?" X nói.

Shu gật nhẹ đầu.

X vỗ tấm lưng của anh, lên tiếng an ủi: "Kohaku là một đứa bé kiên cường. Nó sẽ ổn. Chúng ta cũng không còn cách nào khác, ngươi không cần suy nghĩ nhiều."

"Chỉ mong là Ảnh Ma xuất hiện nhiều một chút."

Inori bỗng ló đầu ra từ cửa sổ của nhà mình. Em ngại ngùng dùng tay vẫy Shu. Shu hứng khởi đứng lên, ném những lo âu ra phía sau và chạy về nhà. Nhà của Shu rất bình thường. Một căn nhà hiện đại hai tầng với lớp mái ngói màu nâu sẫm. So với nhà tranh cổ kiếng của Kojirou và phòng nghiên cứu tiên tiến của X, ngôi nhà của hai người lộ ra một vẻ bình dị và gần gũi.

Tiếng X vọng lại từ phía sau: "Nhớ chú ý đến sức khỏe!"

Shu nghe thấy, suýt chữa nữa đã té nhào. Anh quay đầu lại, vẻ mặt đầy khinh bỉ nhìn X. Cơ thể của mọi người đều do Hồn Lực tạo thành, cần gì lo lắng đến sức khỏe. Hắn đây là cố ý trêu chọc cả hai. Inori thì rất xấu hổ, trốn vào trong nhà không dám lộ mặt.

X cười rộ. Hai đứa trẻ này có chút dễ thương khiến anh rất muốn trêu. Tình cảm của hai đứa khiến anh nhớ lại nhiệt huyết tuổi trẻ của bản thân. Người máy thì không có tuổi thọ như con người. Nhưng sống lâu, thấy nhiều, lòng chai sạn. Người máy tồn tại lâu cũng sẽ mất đi tấm lòng thuở mới sinh ra, không khác gì với con người. Đó cũng chính là lý do mà sau khi Omega bị hủy diệt, X giao lại thế giới cho Zero.

Khi ấy, X đã nói với Zero rằng anh không còn đủ năng lượng để tồn tại ở nhân giới. Lời ấy không hề dối trá. Nhưng còn có một lý do nữa khiến X muốn rời đi. Anh đã quá mệt mỏi. Thế kỷ qua thế kỷ, gồng lưng bảo vệ thế giới để rồi lịch sử cứ tiếp tục lặp lại. X đã từng nói "vì hòa bình vĩnh cửu". Nhưng về sau, anh lại thấy câu nói "vì cuộc chiến bất tận" của Zero càng đúng.

Vận mệnh của mỗi người là không thể trốn tránh. Rời đi nhân giới nhưng sau một thời gian X lại trở về để tiếp tục bảo vệ nó. Lần này lại nằm dưới dạng của Sinh Thạch. Dù X có trốn đi đâu, anh cũng không thể chạy thoát khỏi vận mệnh.

Shu đang cố gắng tìm về quá khứ của bản thân. Cậu ta muốn thay đổi lịch sử, muốn lựa chọn vận mệnh của bản thân. Nhưng X biết điều đó khó đến nhường nào. Anh chỉ mong Shu có thể giỏi hơn anh, trở thành người thứ hai mà X biết có thể tạo ra điều kỳ diệu. Giống như Zero, đánh thắng sự an bài của vận mệnh.

X nhìn theo bóng lưng của Shu biến mất vào trong nhà. Kojirou cũng xuất hiện, dựa lưng vào cây cột nhà mà nốc rượu.

"Mong là Shu sẽ thành công." X lẩm bẩm.

Kojirou đặt bình rượu xuống cạnh X và nói: "Cậu ta sẽ thành công."

Chương 10: Sinh hoạt bình yên