Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 21: Đảo Doto
Thập Thiên Dạ Hàn, Juuchi Yosamu, yên tĩnh nằm trong tay của Shu. Nó dài ra đến chín mươi centimet, trên thân tự động mọc ra một lớp vỏ đen, tạo thành bao kiếm, chuôi kiếm xuất hiện một lớp vải trắng cũ kĩ bọc lại, cầm lên không còn cảm thấy gồ ghề như xưa. Từ một thanh katana, Thập Thiên Dạ Hàn hóa thành hình dáng của một thanh nodachi mà Shu sử dụng rất quen thuộc. Anh bất ngờ đưa cao thanh gươm, mừng rỡ trong lòng vì bản thân đã nhắc được bảo bối.
"Ông chủ, thanh này bao tiền?" Shu nói.
"Không cần tiền." Ông già xua tay. "Thập Thiên Dạ Hàn nằm lại ở cái quán cũ này đã mấy chục năm trời, không một người hữu duyên có thể cầm nó lên. Nếu cậu dùng được nó, nó là của cậu. Ta chỉ cần một lời hứa."
"Mời ông nói."
"Đừng để nó buồn chán." Ông lão nhếch mép cười, trong đầu tưởng tượng từng tràng cảnh máu me thú vị.
"Được."
Shu rời khỏi cửa tiệm. Thanh Dạ Hàn được anh vác lên vai, cố định bằng một sợi dây thừng. Leviathan thì hí hửng bay bên cạnh: "Ta đã nói mà. Hàng ngon phải không?"
"Thanh kiếm rất tốt." Shu nói.
"Cậu cứ theo chị. Từ nay về sau đồ tốt không thiếu." Leviathan vỗ ngực nói.
Bóng hình của Shu dần biến mất trong con phố. Ông lão đứng tại cửa nhìn theo hướng anh rời đi. Miệng lẩm bẩm: "Đó là tinh linh trong truyền thuyết sao... Trên đời này còn rất nhiều điều lạ lẫm ta không biết đến."
"Tình hình năng lượng như thế nào, X?" Shu hỏi.
"Hồn Lực tiêu hao khá nhiều. Chỉ còn 102 kW. Thay vào đó, chúng ta thu thập một loại năng lượng kì lạ mới. Ta tạm gọi nó là Hắc Lực, số lượng chừng 300 kW." X nói.
"Hắc Lực nghe ghê quá. Gọi là Ma Lực hay hơn." Inori phát biểu.
Shu trầm tư, thanh kiếm kia lại khiến người sử dụng chìm đắm trong ảo cảnh mà bản thân ám ảnh nhất. Thật sự có chút giống với ma quỷ. "Vậy thì gọi là Ma Lực đi."
Thời gian trôi qua, Shu tiếp tục lênh đênh trên biển. Hơn ba mươi năm cuộc đời Shu không đi tàu thuyền bao nhiêu, tới thế giới này thì ngồi không ít. Cảm xúc ban đầu lạ lẫm có chút vui thích, về sau thì mất hết thú vị. Thập Thiên Dạ Hàn thì rất quỷ dị, bản thân nó như một nhà máy phát điện thu nhỏ, không ngừng tràn ra Ma Lực. X là cái động không đáy nên đều nuốt sạch, không có gì đáng lo.
Trong khoảng thời gian này, Chakra trong cơ thể của Shu không ngừng sinh sôi. Cứ đầy là X sẽ hút bớt và tích trữ lại, tiếp tục để nó hồi phục. Lượng Chakra dự phòng vì thế dần dần biến lớn. Thiếu đi phòng nghiên cứu, tốc độ phân tích năng lượng của anh giảm mạnh nhưng vẫn có tiến triển ổn định.
Chakra sinh ra trong cơ thể Shu bằng cách tiêu hao đi hai loại năng lượng khác. Một loại là thể lực, năng lượng nguyên sinh mà cơ thể sử dụng để sinh tồn và hoạt động. Loại thứ hai, bất ngờ thay, lại chính là Hồn Lực, năng lượng tâm linh mà mỗi người đều có. Hồn Lực ở thế giới bóng đêm cạy ra từ Ảnh Ma, Ảnh Ma hình thành từ nỗi sợ, kết nối chúng lại thì có thể suy ra Hồn Lực sinh ra nhờ năng lượng tinh thần. Thông qua phân giải Chakra, X có thể phân tán chúng thành thể lực và Hồn Lực, tìm ra một phương pháp mới để tích trữ Hồn Lực. Ngược lại, anh cũng có thể chuyển hóa điện năng thành thể lực, sau đó kết hợp với Hồn Lực để cấu thành Chakra.
X tìm ra được bản chất của Chakra, còn về cách sử dụng của nó thì anh không có mấy thành quả. Chakra linh hoạt, có thể hình thành vật chất ở thực tại, nhưng làm sao khiến nó phản ứng thì anh lại mù tịt. Kết hợp với kỹ năng của Tứ Đại Thiên Vương, Chakra có thể dùng làm năng lượng thay thế. Nếu là cùng hệ, như Leviathan và Băng Độn, thì còn có khả năng gia cường sức mạnh. Nhưng đơn độc sử dụng Chakra, thì lại không thành. X cảm giác như mình thiếu đi một kiến thức quan trọng nào đó về Chakra. Mà loại thông tin này, chỉ có thể tìm thấy ở những ngôi làng nhẫn giả.
Ma Lực thì là một dạng năng lượng còn phức tạp hơn. Nó có rất nhiều điểm tương tự với Hồn Lực, nhưng lại không giống như con người có thể sử dụng. Ma Lực mang quá nhiều độc tính và tai hại. Trước mắt, X chưa tìm ra nhiều điều về nó, tạm thời cứ tồn lại.
Shu cũng không dùng một tay nữa mà triệu hồi Đế Tâm thành tay phải luôn. Anh phát hiện ngoại trừ mình ra, có rất nhiều người đeo chi giả. Mà những chi này có thể hoạt động linh hoạt không kém gì cơ thể thật. Đã có công nghệ tương tự thì việc Shu sử dụng một cánh tay giả không có gì lạ lẫm lắm. Thế là anh dùng Đế Tâm luôn, không còn lo lắng người ngoài chú ý.
Một tháng sau, đảo Doto xuất hiện ở đường chân trời. Shu đứng trên mạn tàu hóng gió. X thì đọc thống kê năng lượng bên tai.
"Điện năng: 40 MW. Hồn Lực: 110 kW. Chakra: 352 kW. Ma Lực: 300 kW."
352 kilowatt Chakra, đó là một lượng năng lượng khổng lồ ít con người nào có thể đạt đến được. Nếu có, chỉ có thể là những con vĩ thú huyền thoại mới sở hữu nhiều lượng Chakra đến vậy.
Shu lắng nghe tất cả, vuốt cằm suy tư. "Một tháng chúng ta tích được tầm 360 kW Chakra. Số lượng này là không nhỏ. Nhưng ta không hề biết nhẫn thuật nên không rõ ràng giá trị của con số này."
"Không cần đến nhẫn thuật." Leviathan đậu lên vai của Shu. "Ta cam đoan chỉ cần dùng sức mạnh của cha là ngươi thắng hết."
"Leviathan! Không được gọi cha." X nhẹ gằn.
Leviathan long lanh hai mắt nhìn về phía Shu: "Cha bỏ con nữa sao."
"Không bỏ. Phiền quá. Thôi ngươi muốn gọi gì thì gọi." X mệt mỏi nói.
Shu cố gắng nín cười, đỏ hết cả mặt. Inori thì thẳng thắn cười lớn, âm vang linh hồn. X lầm bầm nói gì đó không rõ nghĩa.
X ho khan vài tiếng, lấy lại sự điềm đạm và nói: "Leviathan nói không sai. Với số năng lượng này, ngươi có thể dùng đến tất cả sức mạnh của Sinh Thạch. Ngay cả triệu hồi các bộ giáp cũng có thể."
Ở thế giới của X, khủng hoảng năng lượng đã xảy ra rất nhiều lần. Từ đó thúc đẩy đến công nghệ năng lượng phát triển vượt bậc. Các thể loại máy móc có thể vận hành hoàn hảo mà sử dụng rất ít năng lượng. Nếu là bình thường một bộ giáp Sinh Thạch cần đến mấy ngàn megawatt để vận động, dưới khoa học phát triển, con số đó hạ xuống chỉ còn vài chục kilowatt, tiết kiệm hơn rất nhiều.
"Ồ, ta biết rõ." Shu nói, trong lòng rất phấn khích. Anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác mạnh mẽ khi mặc bộ giáp của Sinh Thạch vào. Nếu năng lượng đã dư thừa, cũng nên mang nó ra dùng thử một phen. Tránh để khi lâm trận chiến đấu vụng về.
"Bùm!" Chiếc thuyền rung lắc dữ dội. Thủy thủ trên tàu té nhào trên đất. Shu bắt được lan can tàu mà đứng vững, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn ra biển.
Một con tàu khác đang tiếp cận, nòng đại bác đen thui chĩa thẳng tới đầy h·ăm d·ọa. Trên cột buồm của nó có treo một ngọn cờ đen thui.
"C·ướp biển tới!" Một thủy thủ trên tàu hét to.
Con thuyền này có nhiệm vụ tiếp tế hàng hóa cho quân của Thủy Quốc. Shu dùng một chút tiền là có thể leo lên cùng đi tới đảo Doto. Chỉ có nó là đi tới đảo này. Còn lại thuyền bè vì tránh chiến đều không có ai đồng ý chở anh tới. Kế hoạch của Shu rất đơn giản, theo thuyền tìm tới quân của Thủy Quốc, xin gia nhập vào để có cái lý lịch trong sạch, từ đó tìm cách tiến vào Vụ Ẩn. Nhưng mà vừa đến đây, quân của Thủy Quốc không thấy đâu, lại có c·ướp biển chào mừng. Tình huống có phần tồi tệ hơn Shu tưởng.
"Làm gì bây giờ, Shu?" Inori nói.
Shu gỡ thanh đại thái đao trên lưng xuống. Trong mắt lóe lên sát ý. "G·i·ế·t."
C·ướp biển không như trong phim, dù tàu có b·ị b·ắn thủng lỗ chỗ vẫn sẽ không nhanh chóng bị chìm. Từng con thuyền lại còn có máy bơm, nước tràn vào sẽ tự động thoát ra ngoài. C·ướp biển cũng không phải là sát thủ, cái bọn chúng muốn là tiền bạc, tài sản trên thuyền, chứ không muốn g·iết tất cả mọi người trên đó. Sau khi tổn hại thuyền, đảm bảo nó không còn khả năng chạy đi, các c·ướp biển sẽ nhảy lên tàu và bắt đầu c·ướp b·óc. Thời khắc ấy chính là điều Shu mong đợi.
Thuyền c·ướp biển được thiết kế để chiến đấu, có nhiều lỗ bắn trên thân tàu, tốc độ trên biển rất nhanh. Con thuyền chở hàng này thì không có bao nhiêu sức mạnh, chú trọng sự ổn định chứ không phải tốc độ. Thuyền trưởng hiểu rõ điều này nên không có ý định phản kháng. Ông ta ra lệnh cho các thủy thủ đứng ở một bên và chờ đợi đám c·ướp biển đến lấy hàng rồi đi. Xui xẻo mất tiền thì đành chịu, may ra giữ được mạng sống. Tộc c·ướp biển Funato tồn tại lâu dài cũng là vì lấy hàng không lấy mạng. Thuyền trưởng chửi thầm trong đầu nhưng không có nhiều lo lắng.
Thuyền trưởng thấy Shu hùng hổ cầm thanh kiếm thì ngay lập tức nói: "Cậu nhóc, nhanh vứt cây kiếm đó xuống, đến đây đứng!"
Shu không di chuyển, yên lặng chờ đợi c·ướp biển lên tàu. Từng cây móc neo bay tới mạn thuyền và quấn vào lan can. Chiếc thuyền đen đã tới gần và đang kéo nó lại gần với tàu mình. Thuyền trưởng tàu chở hàng gấp gáp, mặc kệ Shu và chạy tới bên cạnh thủy thủ của mình.
Hai chiếc thuyền đậu lại cạnh nhau, các c·ướp biển từ bên kia trèo qua. Ai cũng mặt mày bặm trợn, trông rất dọa người. Nhưng điều bất ngờ là không có ai mang theo v·ũ k·hí. Điều này khiến Shu có chút không hiểu.
Bọn c·ướp biển nhìn thấy thuyền trưởng cùng đám thủy thủ. Ông thuyền trưởng nhát c·hết, cố gắng bày ra dáng vẻ tươi cười, hai chân thì run như cầy sấy.
"Tên kia tại sao không ra đây?" Một t·ên c·ướp biển chỉ về phía Shu nói. Bọn chúng không ai đến gần.
"Mày có bị điếc không?" Tên c·ướp biển nói, mắt thì ra hiệu cho một đồng bọn. Tên kia núp ở phía sau, tay bấm ấn nhanh như gió.
Shu chậm rãi tiến đến kẻ địch. Đám thủy thủ biết có chuyện, ngay lập tức nằm rạp xuống, tay ôm đầu. Ông thuyền trưởng phản ứng có chút chậm, chạy đi trốn sau một cái thùng.
Bỗng dưng, một t·ên c·ướp biển nhảy ra từ phía sau hàng người, trong tay có một quả cầu xoáy nước phát ra tiếng rin rít.
"Thủy Độn - Phá Phẫn Lưu." Tên c·ướp biển ném quả cầu về phía Shu, tiếng nó lao đi trong gió chói tai.
Shu "à" một tiếng, nghi hoặc trong lòng được giải đáp. Nơi này là thế giới của nhẫn thuật, nhẫn thuật mạnh nhất nên c·ướp biển không dùng đến v·ũ k·hí lạnh. Anh nhẹ nhàng chém một kiếm, Dạ Hàn chạm vào quả cầu khiến Chakra tồn tại bên trong phân liệt, nhẫn thuật bị hủy bỏ. Quả cầu nước không còn giữ được hình dạng, rơi lả tả lên sàn gỗ.
"Cái gì?" Tên c·ướp biển kia giật mình.
"Băng Độn - Cực Hàn Băng Châm!" Shu nhẹ nói. Anh vung kiếm một đường nằm ngang. Hằng hà sa số mũi kim bằng băng xuất hiện và phóng tới bọn c·ướp biển.
Thật ra thì Shu làm gì có biết nhẫn thuật gì, kỹ năng này tới từ sức mạnh của Leviathan. Shu dùng chakra làm nhiên liệu, dùng lời nói để ngụy trang. Tránh để người thông minh phát giác sự kỳ quái ở Shu.
"Huyết Kế Giới Hạn!" Một tên thốt lên, vừa dứt lời thì bị kim băng phá nát cổ họng.
"Thủy Độn - Thủy Thuẫn!" Một tên nhanh tay bấm ấn, triệu hồi một cái khiên nước hình tròn trước người.
"Thủy Độn - Thủy Trận Bích!" Một kẻ khác sử dụng thuật có tính chất tương tự, triệu hồi một bức tường nước trồi lên đỡ lấy kim băng.
Sử dụng nhẫn thuật mà không cần bấm ấn khiến bọn c·ướp biển có chút giật mình. Nhẫn thuật vô ấn không phải là không có, nhưng đều là các tuyệt kỹ hiếm thấy. Bọn chúng không ngờ bản thân sẽ gặp phải. Có một số tên phản ứng hơi chậm và bị kim băng đâm xuyên cơ thể, máu me đầy mình. Phần còn lại thì đều là chiến sĩ dày dặn kinh nghiệm, kịp thời phòng thủ.