Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 20: Thập Thiên Dạ Hàn
Ba ngày trôi qua, Shu vẫn đợi trên cây cầu. Không có bóng dáng của Kohaku hay một chút manh mối gì về em. Anh chỉ nghe ngóng được một chút tin tức tạp nham, Thủy Quốc cùng Thang Quốc hợp lực đánh chiếm một cái đảo nào đó tên là Doto, một ông trùm tài phiệt thâu tóm ngành vận chuyển ở Sóng Quốc, Phong Ấn Thư của Diệp Ẩn Trấn b·ị đ·ánh cắp,... Daigo là con đường thông suốt thủ đô Thủy Quốc, người tới lui rất nhiều, lời đồn đãi truyền miệng không ít. Những tin tức này thú vị nhưng không phải điều mà Shu muốn nghe.
"Chúng ta làm gì bây giờ, Shu?" Giọng nói của Inori vang vọng.
Shu kéo cao chiếc khăn choàng cổ, che lấp đi một nửa khuôn mặt. Anh phát ra một tiếng thở dài. "Có lẽ Kohaku không đến. Chúng ta cần phải tìm nó."
Leviathan ngồi trên vai Shu, hai chân đung đưa qua lại. Trừ anh ra, không có ai phát hiện sự tồn tại của cô bé tí hon dễ thương này. "Ta thám thính qua. Ở mảnh đất Thủy Quốc này, muốn tìm người rất khó. Công nghệ liên lạc lạc hậu, điện thoại, radio, thậm chí máy truyền tin cổ lỗ sĩ cũng không có."
"Đảo nhỏ rất nhiều, dân số không ít. Muốn tìm được Kohaku không khác gì tìm một cây kim trong đống cỏ khô." X nói. "Chúng ta cần trợ giúp."
"Các ngươi có ý kiến gì không?" Shu nói.
"Vụ Ẩn Trấn." Leviathan nói.
"Tổ chức nhẫn giả sao? Ta chỉ sợ khó mà nhờ vả được họ." Shu nói.
"Đúng vậy, có một vấn đề rất to ngăn cản." X nói. "Tiền để đi ủy thác nhiệm vụ."
"Kenya nói nếu tìm không được người có thể nhờ Vụ Ẩn. Nhưng nhiệm vụ như thế này ít nhất cũng mấy chục ngàn ryo. Mà chúng ta trong thời gian ngắn không thể thu thập nổi." Shu nói.
Ryo, đơn vị tiền tệ của thế giới nhẫn giả. Tên của nó trùng hợp cũng là tên của một loại tiền cổ ở Nhật Bản. Khi Shu biết đến nó, anh cảm thấy có chút kì quái. Mặc dù thế giới này và thế giới của anh không có cùng chung lịch sử, lại có rất nhiều tập tục, phong quán giống nhau. Hai thế giới cứ như có một mối lên hệ vô hình.
"Thật ra thì không cần ủy thác nhiệm vụ." Inori nói. "Nếu có thể gia nhập Vụ Ẩn, chúng ta có thể dùng mạng lưới tình báo của họ tìm người."
"Gia nhập như thế nào bây giờ? Ta tìm không ra nó." Leviathan chống cằm nói. Làng đào tạo nhẫn giả, khái niệm này không phải là bí mật gì. Có rất nhiều người biết đến nó và nhẫn giả đến từ làng xuất hiện trước mặt công chúng không ít lần. Nhưng địa điểm làng ở đâu, thông tin nhân sự cùng các mối quan hệ đều bị giữ kín như bưng. Dù có Leviathan vô hình đi thám thính khắp nơi nhưng cũng thể moi ra được gì. Điều này khiến cô cảm thấy có chút tức tối.
"Ngươi không theo đuôi một nhẫn giả nào đó được sao, Leviathan?" Inori nói.
Leviathan lắc cái đầu to bằng hòn bi: "Không. Những tên đó mặc dù không thấy ta nhưng lại có thể cảm nhận sự hiện diện của ta. Bọn chúng hành tung bất định, thoắt cái là hóa thành khói trắng biến mất khiến ta không thể lần theo."
"Cho dù có theo dõi được thì cũng không nên dùng cách này trà trộn vào Vụ Ẩn. Khu vực n·hạy c·ảm, người lạ xuất hiện khó mà nói được sẽ gây ra hậu quả gì. Vẫn là tìm cách trung thực mà tiến vào." X nói. Anh đã từng quản lý Neo Arcadia, hiểu rõ cách làm việc của những người bề trên.
"Gia nhập Vụ Ẩn Trấn..." Shu nhịp ngón tay lên cằm, ánh mắt suy tư. "Vừa vặn có một cơ hội cho chúng ta."
Chiến tranh đã kết thúc nhiều năm. Nhưng Thủy Quốc vẫn đang trong thời kỳ hồi phục, nhiều v·ết t·hương cũ đang không ngừng t·ra t·ấn đời sống dân thường và lung lay vị thế quốc tế của đất nước. Cái bọn họ cần bây giờ là tiền. Vật chất có giá trị bỗng nhiên từ trên đầu rơi xuống và dùng chúng để cải thiện tình hình kinh tế cùng quân sự. May mắn thay, thật sự có tiền rơi trúng đầu Thủy Quốc.
Đảo Doto, một hòn đảo nhỏ thuộc biên giới Thủy Quốc, nằm trong trạng thái tự trị nhiều năm nay vì nó chẳng có gì đáng để khai thác. Trong khoảng thời gian n·ội c·hiến, Doto vì sự vô dụng của mình mà vì thế tránh được một kiếp nạn, không ai thèm để mắt tới nó. Nhưng điều đó đã thay đổi trong một năm nay và Doto trở thành hòn đảo hỗn loạn và đầy máu me.
Vàng. Dù ở bất kì thế giới nào thì nó đều là thứ khiến mọi người tranh nhau bể đầu. Người dưng phát hiện một mỏ vàng khổng lồ bên dưới Doto và tin tức này bị lan truyền ra ngoài. Đảo lại nằm ngay cạnh biên giới Thang Quốc, đất nước này vì thế cũng nghe ngóng được tin tức. Thế là hai quốc gia bắt đầu đối đầu nhau để c·ướp lấy cái mỏ vàng nghĩa đen này.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn. Funato, một gia tộc c·ướp biển khét tiếng trong mảnh đất Thủy Quốc, với lực lượng hải quân hùng hậu cùng dàn thuyền chiến mạnh mẽ, bất chợt xông ra và tranh giành đảo Doto. Thủy Quốc cùng Thang Quốc yếu kém về mặt thủy chiến, b·ị c·ướp biển đẩy lùi. Cả hai biết lực lượng bản thân không thể giành được chiếc bánh này, thế là kí kết hiệp ước đồng minh, cùng nhau đánh bại tộc c·ướp biển và chia sẻ đảo Doto.
Vụ Ẩn Trấn, với tư cách là khối quân sự đứng đầu Thủy Quốc, đương nhiên có tham gia vào công chuyện này. Với ý nghĩ này trong đầu, Shu quyết định đi tới Doto.
"Khoan đã, trước khi rời đi. Ta phát hiện một món đồ thú vị lắm." Leviathan nói.
"Ngươi phát hiện ra vật gì?" X nói.
Leviathan cười khì khì không nói, thân thể nhỏ nhắn lượn đi trong không khí, bay vào trong thành Ashina. Shu rất hiếu kỳ trong lòng, chậm rãi bước theo. Anh đã chờ ở cầu Daigo này mấy ngày, nhưng chưa hề đi vào trong thành. Đã đến nơi, có lẽ cũng nên thăm quan thủ đô Thủy Quốc, chuyện ở bên đảo Doto không phải ngày một ngày hai là kết thúc, không cần gấp.
Thành Ashina phồn hoa và đông đúc, nhà cửa san sát, người tới lui nườm nượp. Đang là ban đêm nhưng nó không hề tối tăm và quạnh quẽ như những nơi khác, đèn đuốc khắp nơi sáng rõ. Leviathan dẫn Shu đến một con phố nhỏ hẹp và ít người. Tất cả các nhà đều đóng kín cửa, một số còn bỏ hoang không có ai ở. Gió thôi vun v·út, kết hợp với sự tương phản ở đây và dòng người tấp nập ngoài kia tạo nên một cảm giác rờn rợn khó nói. Nếu là người yếu bóng vía, chắc hẳn đã chạy đi từ lâu.
Trên con phố, một cửa hàng duy nhất có ánh đèn lẻ loi tồn tại. Bên trong cũ kĩ và đầy bụi, tường giấy mốc meo có từng mảng rêu xanh lớn bám lên. Shu bước chân vào, trong lòng rất ngạc nhiên trước sự tồi tàn của nơi này. Rốt cuộc là mấy chục năm rồi không có ai vệ sinh qua. Trong cửa hàng có rất nhiều thanh kiếm được trưng bày. Khác với ngôi nhà xuống cấp, những thanh kiếm được vệ sinh kĩ càng và sáng bóng.
Giữa cửa hàng, một ông già lôi thôi gác hai chân lên bàn, mắt chăm chú đọc một quyển sách nhỏ đang cầm trên tay. Trên bìa có ghi hai chữ Icha Icha. Ông già trọc lóc không một cọng tóc, da dẻ dăn nheo và đầy đốm đồi mồi. Bắt mắt nhất là bộ râu trắng dài ngoằng, luộm thuộm xõa ra xuống đến chân.
Khi Shu tiến vào, ông ta không có ngẩng đầu lên, mở miệng nói: "Kiếm ở đây, tự xem đi."
Trông ông già không có vẻ gì là muốn hút khách, biểu cảm bâng quơ mua hay không mua cũng được. Leviathan bay qua đầu ông già, bụi Tiên rơi xuống một chút lên mặt lão, mắt lão nhíu chặt, mũi nhích rất nhẹ khó mà phát hiện. Tất nhiên, phản ứng này không trốn thoát khỏi sự chú ý của X.
"Ta tự tiện vậy." Shu nói.
Trong cửa hàng không có nhiều v·ũ k·hí, bên trái xếp ba thanh katana, bên phải ba thanh đoản đao, trước cửa ra vào là ba thanh trường đao. Leviathan không để ý gì tới chúng nó mà bay thẳng lên lầu hai. Shu nhìn sang ông già, thấy lão không có phản ứng gì cũng cất bước đi lên.
Ông lão ngoái đầu lại nhìn sau khi Shu biến mất. "Đến rồi sao..."
Tầng hai khác với tầng một. Sàn nhà sạch sẽ không chút bụi bặm, tường sáng lóa như được bôi dầu. Ở giữa trưng bày một thanh kiếm có lưỡi đen thui như than và không hề có chuôi. Leviathan lơ lửng bên trên thanh kiếm, miệng mỉm cười, tay chỉ chỉ.
"Món đồ thú vị là cái này?" Shu bước tới gần để xem kĩ thanh kiếm hơn.
X thì đang điên cuồng đóng thông báo hiện lên trong hệ thống phân tích của mình. Thanh kiếm đen thui đó lại có một nguồn năng lượng rất lớn và kì quái. Có phần tương tự con bù nhìn mà họ từng gặp ở thế giới của những cái bóng.
"Shu, cẩn thận. Vật này không bình thường." X nói.
"Ồ!" Trong tầm nhìn Radar Scope của Shu, thanh kiếm không chui tỏa một nguồn năng lượng đen như đêm, bao phủ cả tầng hai nơi anh đang đứng.
Shu vươn tay ra, muốn chạm lấy nó. Bỗng dưng tiếng của ông già vọng đến từ sau lưng. "Tên của nó là Thập Thiên Dạ Hàn. Ngươi nên suy nghĩ kĩ trước khi cầm nó lên."
Ông già bước lên tầng hai từ khi nào, dáng vẻ lơ đãng biến mất, thay vào đó là một sự nghiêm túc đáng sợ. Quyển sách thì vẫn còn cầm trong tay không bỏ.
Shu không trả lời và trầm tư. Anh biết rõ thanh kiếm này không bình thường. Nó rất mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng chứa đựng một sự nguy hiểm rất lớn. Nếu là Shu của ngày trước, có lẽ anh sẽ chần chừ. Nhưng bây giờ sẽ không. Với một con người tìm kiếm con đường thay đổi vận mệnh bản thân, sợ hãi sẽ không giúp được gì. Anh cần càng nhiều sức mạnh càng tốt, như vậy, mới có thể bảo vệ được người mình quan tâm.
Shu nắm lấy cán thép t·rần c·huồng không có gì bao bọc kia. Một sự mát lạnh truyền đến làn da. Từng đợt hình ảnh và ký ức đau khổ trong quá khứ trỗi dậy. Lần này, Shu không bị nó mê hoặc, điềm tĩnh cảm nhận nguồn năng lượng kì lạ đang đảo loạn lòng mình. Trán của anh hiện ra ký hiệu của X, trong tầm nhìn Radar Scope, màn năng lượng khói đen chậm rãi chui lọt vào trong trán. 296 kW Hồn Lực còn dư thì tuôn ra, chống đỡ gánh nặng tinh thần cho Shu.
"Thật đáng tiếc, ta sẽ không mắc phải sai lầm tương tự lần thứ hai." Shu lẩm bẩm. Bị con bù nhìn lợi dụng một lần đã khiến tâm thần anh vững như chày cối, không dễ dàng bị lung lay.
"Thanh kiếm này phản ứng với năng lượng của Hồn Lực. Kì quái! Kì quái!" X vội vàng ghi lại từng dòng dữ liệu về quá trình chuyển hóa đang diễn ra.
Hồn lực bị dùng gần hai phần ba, khi nó đạt xuống tới gần một trăm kilowatt thì Thập Thiên Dạ Hàn điềm tĩnh trở lại. Từng dòng ký ức của quá khứ cũng biến mất, không còn quấy rầy Shu. Một loại năng lượng mới, đen thui và độc ác được X tích trữ lại.
Ông lão sáng rỡ hai mắt, cười to và nói: "Cuối cùng! Cuối cùng ta cũng chờ được một ngày này. Ta không hề sai. Có người có thể làm chủ được Thập Thiên Dạ Hàn!"