Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 26: Nổ chiến
Ban đêm một cô gái xinh đẹp bị bế vào, sáng sớm thì một thiếu nữ khác còn đẹp còn trẻ hơn cô gái hôm qua đi ra. Tóc em hồng nhạt, khuôn mặt thánh khiết, trong sáng như một thiên thần, dáng người nhỏ nhắn và thanh mảnh. Bên ngoài mặc một bộ quần áo samurai cùng màu với tóc nhưng có biến cách một chút. Chiếc quần rộng thùng thình hakama đáng lẽ ra nên kéo dài tới mắt cá chân thì hiện tại chỉ dài đến đùi, để lộ cặp chân dài thon thả như kiệt tác được điêu khắc, ống quần không bó đung đưa theo gió. Chiếc áo kimono bên trên chỉ quấn một đường chéo, để lộ một bên vai trần cùng cánh tay phải trắng trẻo. Trên hai cổ tay, Inori gắn hai chiếc giáp tay màu trắng thuần, trở thành điểm nhấn của cả bộ trang phục.
Các quân lính thấy Inori và Shu đi ra thì tất cả đều rớt hết cả hàm. Trong lòng không kiềm được ganh tỵ và ước mơ. Xem người ta ở trong quân doanh mà còn có mỹ nhân làm bạn, trong khi mình phải chia chăn sẻ gối với mấy thằng đực rựa. Ông trời thật không công bằng.
Shu đưa Inori tới giới thiệu cho tướng lĩnh, bảo rằng là người quen của mình vừa đi thuyền tới. Tướng lĩnh rất biết điều, không hỏi gì nhiều và lịch sự trò chuyện. Từ ông ta, Shu xin một vài món v·ũ k·hí phù hợp cho Inori.
Shuriken có hai loại, một là bo, một là hira. Hira chính là những ám khí có hình ngôi sao bốn hoặc năm cánh mà nhẫn giả hay sử dụng. Bo thì là châm, một ám khí hình cây kim có độ dài từ mười centimet hoặc hơn. Nhẫn giả sử dụng hira nhiều hơn vì ám khí loại hình này dễ sử dụng. Bo sử dụng khó hơn nhưng được lợi thế sát thương. Inori bản thân có năng khiếu xạ thủ, lại thêm bàn tay dẻo dai không xương nên thích hợp dùng bo-shuriken hơn hira-shuriken. Từ trong quân khố, tướng lĩnh lấy ra cho bọn họ một túi bo-shuriken đưa cho Inori, bên trong phải có đến mấy trăm cây châm, dùng vài tháng có dư. Ông ta cũng rất hào sảng, cho Inori bộ dụng cụ chứa ám khí cùng với một thanh đoản đao tanto dài tầm hai mươi centimet.
Ra khỏi quân khố, Inori có thêm một thanh đoản đao dắt ngang ở sau hông, bên phải đùi thì có hai cái túi đen chứa ám khí.
"Bây giờ em mới ra dáng samurai." Shu ngắm nhìn Inori gật gù nói.
"Làm gì có samurai kì quái như em. Anh lúc tạo quần áo có phải là nghĩ cái gì bậy bạ phải không?" Inori phồng má.
Shu liếc xuống cặp giò mịn màng không tì vết, không biết xấu hổ nói: "Anh đúng là chỉnh sửa vài chỗ để bản thân dễ chiêm ngưỡng."
Inori đỏ mặt, tay đập nhẹ lên ngực Shu. Anh mặt dày lớn tiếng cười ha hả. Hai người rời đi quân khố, để lại tướng lĩnh cau mày nhìn theo.
Một quân lính bỗng chạy vào, thấp giọng nói nhỏ: "Không tìm thấy xác của cô gái kia."
Tướng lĩnh không nói gì, ngón tay nhịp cộc cạch lên bàn. Trong quân trại của ông ta, không có điều gì có thể thoát khỏi tầm mắt. Mấy ngày qua có không ít tàu thuyền đến rồi đi, nhưng không có cô gái nào như Inori xuất hiện. Minamo lại đột nhiên biến mất, thông minh một chút là có thể đoán ra có bí mật ẩn giấu.
"Cảm tri nhẫn giả thì thế nào?" Tướng lĩnh nói.
Binh lính kia trả lời: "Bọn họ không cảm nhận được dao động Chakra."
"Nói như vậy, cô bé kia... Không phải là Minamo." Tướng lĩnh trầm tư. Ông rất hiếu kỳ chuyện gì đã xảy ra, một cô gái biến mất và một thiếu nữ thay thế vào. Chẳng lẽ là nhẫn thuật dịch chuyển? Nhưng như vậy tại sao cần có Minamo? Hay là huyễn thuật? Như thế thì càng không đúng, nhẫn giả loại cảm tri trong quân trại đã xác nhận không phải. "Kệ đi. Chúng ta đã đồng ý thưởng cô gái kia. Tâm hắn với ở với Thủy Quốc, trung với Vụ Ẩn là được."
"Ngươi lui ra đi. Không cần để ý tới Yuki Shu." Tướng lĩnh phất tay.
Quân lính cúi đầu "vâng" một tiếng, hai tay hợp lại thành ấn Dần và biến mất, để lại một làn khói trắng.
Âm mưu của c·ướp biển bị phá vỡ, hai vị tướng lĩnh của Thang Quốc và Thủy Quốc tương kế tựu kế, cùng nhau bày ra một kế hoạch dẫn dụ bọn chúng. Shu đồng thời tham gia chiến cuộc lần này, anh cùng Inori lẫn vào dân bản địa và phục kích từ đó.
Trước khi đánh trận, X bay ra và để lại một kí hiệu trên mu bàn tay của Inori. Một ngôi sao sáu cánh được bao bọc bởi một vòng tròn. Kí hiệu phát ra ánh sáng tím nhè nhẹ, trông rất huyền ảo.
"Đây là?" Inori ngây ngô nói.
"Sao Mạn Đà La. Nó có hai công dụng, một là triệu hồi ra ám khí đả thương kẻ địch xung quanh, hai là tạo một lớp bảo hộ quanh cơ thể. Ngươi là học sinh của ta, ta sao có thể để ngươi ra chiến trường thiếu chuẩn bị." X nói và bay trở vào cơ thể Shu.
"X đúng là thiên vị em. Anh chiến đấu xưa nay mà X chẳng bao giờ tạo ra nổi cái khiên." Shu nói.
"Ngươi có ta bên cạnh, cần cái gì không có." Linh hồn của X đảo mắt nói.
Inori thì im lặng sờ lên cái kí hiệu. Em bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt như được ánh sáng thiên đàng chiếu rọi, nụ cười tỏa nắng làm lòng người yêu mến. "Cảm ơn ngươi, X."
"Không có gì." X điềm đạm nói.
"Chúng ta cũng vào chỗ thôi." Shu nói.
Làng chài có dân số chỉ một đến hai trăm người. Hầu hết đều là ngư dân đánh cá hoặc nông dân bình thường, không có nhẫn giả hay người luyện tập nhẫn thuật. Shu cùng Inori tìm hai cái áo choàng lớn che lấy cơ thể và trà trộn vào bên trong dân thường. Phía bên trận doanh, phần lớn binh lính đã trốn đi, áo giáp và v·ũ k·hí đều mang đầy đủ, sẵn sàng tiến công bất kì lúc nào. Chỉ còn một số lượng rất ít trổ tài diễn xuất, nằm la liệt trên nền đất, giả vờ bản thân bị trúng độc.
Không lâu sau đó, từng con thuyền cờ đen tiến vào từ ngoài biển. Trên đất, hải tặc từ bìa rừng bên ngoài ồ ạt xông vào. Bọn chúng t·ấn c·ông từ hai phía, tạo thành thế gọng kìm.
Araumi ở trên thuyền, gác một chân trên đầu tàu, tay nâng ống nhòm quan sát và cười lớn: "Haha! Làm tốt lắm, Minamo!"
Bọn chúng chẳng có phòng bị gì và cập cảng doanh trại. Bộ binh cũng tràn vào bên trong, đôi mắt khát máu, hai tay hăm he sẵn sàng bấm ấn. Thủy Quốc khét tiếng, quân sự của Thang Quốc không yếu, hôm nay lại dễ dàng b·ị đ·ánh bại chỉ vì một trò vặt.
Araumi dẫn đầu bọn c·ướp biển, tướng đi ngông nghênh, trên mặt không giấu đi sự kiêu ngạo. "Ta đã nói. Kế này của ta rất thiên tài, đúng chứ?"
"Đại ca nói không sai!"
"Bọn Thủy Quốc này xưa nay không để ai vào mắt, cuối cùng cũng có một ngày này."
"Chúng ta làm gì tiếp, đại ca?"
Araumi vuốt bộ râu quai nón, hưởng thụ lời khen ngợi từ đám đàn em. "Bên phía dân làng như thế nào?"
"Bọn họ không có bị trúng độc, rất kì lạ."
"Không có gì kì lạ." Araumi rất tin tưởng vào phán đoán của mình, hắn tự tin nói. "Minamo mặc dù nghe lời chúng ta nhưng cô ta tất nhiên còn giữ lòng đề phòng. Hẳn là chỉ đầu độc đám quân lính."
"Chúng ta xử lý bọn dân đen sao, đại ca?"
"Trước hết cứ mặc bọn chúng. Ta trước tiên đưa Minamo rời khỏi. Sau đó..." Araumi làm động tác cắt cổ trước mặt đàn em. Ý bảo g·iết sạch không tha. Như vậy thì tộc Funato có thể làm chủ đảo Doto mà không quan tâm đến ý kiến của người nào. Còn về Minamo, cứ bịa là Thủy Quốc biết tin, vì tức giận mà tàn sát đảo, đổ tội lên đầu bọn chúng. Minamo là mỹ nữ khó gặp, Araumi tất nhiên muốn giữ lại cô ta.
"Ầm!" Cửa doanh trại bất chợt đóng lại.
Araumi nheo mắt, lòng cảm thấy không ổn. "Chuyện gì xảy ra? Là ai đống cổng?"
Bên phía làng chài, đám c·ướp biển dữ tợn dọa dẫm, đao trong tay lùa hết dân làng vào một chỗ để dễ kiểm soát. Trong đoàn người, Shu cùng Inori ẩn sâu dưới cái mũ chùm, hai cặp mắt tinh tường quan sát tất cả.
Tướng lĩnh của Thủy Quốc bấm ấn trong im lặng. Tiếng động của cánh cổng vừa đóng lại thì ông ta lập tức lao ra chỗ trú ẩn, tay tạo thành một vòng tròn đặt trước môi.
"Hỏa Độn - Long Hỏa Tức!" Một ngọn lửa lớn phóng ra từ miệng, hơi nóng hừng hực lao tới Araumi như muốn đốt cháy tất cả.
Araumi nghiến răng, đẩy t·ên c·ướp biển bên cạnh mình ra, hai tay bấm ấn nhanh như điện xẹt. "Thủy Độn - Phao Mạt Loạn Ba!" Từ trong miệng của hắn phun ra một lượng dung dịch lớn, trắng và có bọt trông y hệt như xà phòng. Nó cùng hơi thở của rồng và chạm với nhau, từng làn khói trắng bốc hơi lên cao, bọn chúng đàn áp nhau, xem ai mạnh mẽ hơn.
Bỗng dưng, vị tướng lĩnh khác của Thang Quốc lao ra từ trong lều trắng, hai tay hợp thành ấn, sau đó đẩy lòng bàn tay về phía Araumi. "Phí Độn - Cách Yêu Chưởng!"
Những t·ên c·ướp biển đứng sau lưng Araumi không kịp phản ứng, đỡ lấy nhẫn thuật cho hắn. Làn da bọn chúng đỏ lên và nổ bể ra những bong bóng máu. Araumi cảm nhận hơi nóng từ phía sau sắp tới gần mình, lòng của hắn trầm xuống. Hắn biết bản thân đã bị gài bẫy.
Araumi ngưng thuật, tay hợp lại thành ấn Dần, miệng hô: "Thuấn."
Long Hỏa Tức cùng Cách Yêu Chưởng đánh vào nhau, c·hôn v·ùi đám đàn em của Araumi. Hắn xuất hiện cách đó mấy mét, mồ hôi chảy dài trên trán. "Lũ khốn nạn!"
Araumi vội vàng bắn ra pháo tín hiệu, phát động tổng tiến công. Chuyện đã đến nước này, chạy không nổi, chỉ có cược. Cược là c·ướp biển bọn hắn có thể đánh bại Thủy Quốc và Thang Quốc.
Hai vị tướng lĩnh đứng lại cạnh nhau, môi nở nụ cười quan sát tên cầm đầu của tộc Funato.
"Araumi, ngươi đã không còn đường lui nữa. Đầu hàng đi." Tướng Thang Quốc nói.
"Biết điều thì bọn ta sẽ cho ngươi c·hết nhanh chóng, không chịu đau khổ." Tướng Thủy Quốc nói.
"Còn lâu!" Araumi phun một bãi nước miếng. Tay hợp thành ấn, lần nữa sử dụng nhẫn thuật. Hắn bấm một loạt gần bốn mươi ấn, sau đó đấm xuống mặt đất, một con cá mập phát sáng xanh lơ nhào ra và cắn về phía hai vị tướng. "Thủy Độn - Thủy Giao Đ·ạ·n Thuật."
"Hừ!" Tướng Thủy Quốc khinh bỉ, tay cũng bấm mấy chục ấn. Ông thở ra một ngọn lửa lớn và hóa thành một con rồng phát sáng chói lòa. "Hỏa Độn - Hỏa Long Viêm Đ·ạ·n."
Tướng Thang Quốc không nói nhiều, tay chuyển động, cũng là một nhẫn thuật cần rất nhiều thủ ấn. Gió xung quanh nổi lên và hợp thành một con chim sẻ có hình thể không kém con cá mập và con rồng. "Phong Độn - Thần Tước Phong Đ·ạ·n."
Ba con thú tạo thành từ nguyên tố tự nhiên nhào đến và cắn xé lẫn nhau. Hai vị tướng cùng Araumi đồng thời rút ra v·ũ k·hí, tướng lĩnh xài kiếm, Araumi xài đao, cả ba lao tới đánh xáp lá cà.