Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 27: Nổ chiến (2)
Pháo hoa nổ ầm trời, những t·ên c·ướp biển sững sờ quan sát, phản ứng chậm chạp vài giây. Shu rút Thập Thiên Dạ Hàn, áo choàng phấp phới lao ra từ trong đám đông. Tên c·ướp biển trọc lóc, có hai cái răng cửa to lớn như thỏ. Hắn giật mình, tay vụng về muốn bấm ấn nhưng không kịp, đầu lâu bị Shu chém đoạn, rơi lăn lóc lên sàn.
"Tổng tiến công!" Một t·ên c·ướp biển khác hét lớn.
Inori nhảy ra, sáu cây kim sáng quắc theo lòng bàn tay em rời đi và đâm thủng mặt t·ên c·ướp biển vừa hét. Kim xuyên vào tròng mắt, đâm thẳng vào bên trong và xoắn nát não bộ. Tên c·ướp biển ngã lên đất, khuôn mặt đỏ tươi không ngừng tràn máu. Ngón chân hắn giật giật, phổi còn phập phồng nhưng não đ·ã c·hết đi.
"Kinh thật!" Shu lẩm bẩm. Inori thật không phải người, em ấy cầm đống shuriken chưa bao lâu, hiện tại sử dụng thành thạo như vậy. Có vẻ như không chỉ s·ú·n·g, chỉ cần là v·ũ k·hí tầm xa thì Inori đều rất có năng khiếu.
"Tất nhiên, học sinh gương mẫu của ta mà lại." X tự hào nói. Thật ra thì Shu không biết, quãng thời gian năm năm kia, Inori không chỉ được dạy bắn s·ú·n·g. X còn dạy em cách ném ám khí của cả Phantom. Shu vì đã tập kiếm, rất bận rộn nên X cũng không dạy thêm.
Sau Shu và Inori, quân lính của hai nước tràn ra từ chỗ ẩn núp, lao vào t·ấn c·ông bọn c·ướp biển, bao vây bọn chúng không cho đường lui.
Bóng hình Shu mờ ảo di chuyển, hai đường kiếm xèn xẹt trong không khí, chuẩn xác chém mở lồng ngực của hai t·ên c·ướp biển khác. Bọn chúng đau đớn ngã xuống, sợ hãi muốn bò đi. Shu lạnh lùng, đôi mắt vô cảm đứng ở trên, một chân đạp xuống giữ lại một t·ên c·ướp biển, tay vung kiếm đâm vào trái tim thoi thóp.
Tên còn lại mặt không còn chút máu, lết càng nhanh, miệng hét to: "Mau cứu ta."
Shu ném một ngôi sao thép lên đầu t·ên c·ướp biển, đục ra một cái lỗ trên sọ. Nhưng hắn không c·hết mà chỉ rên la hơn, Shu bước tới và chém rụng đầu thì hắn mới im lặng.
"Kỹ năng xạ chiến của ngươi thật là... Cần luyện tập nhiều hơn." X tặc lưỡi nói. Nếu là Inori thì ngôi sao ban nãy đã kết thúc kẻ địch rồi, không cần thêm một kiếm.
"Ta biết ta không giỏi bằng học sinh của ngươi rồi. Nhưng kiếm thuật của ta mạnh hơn." Vừa chiến đấu, Shu vừa trò chuyện với X như bình thường, tâm tình rất lạnh nhạt, không có vẻ gì là đang trong nguy hiểm.
Điều này là Kojirou đã dạy anh. Khi cần đáng sợ thì đáng sợ. Khi cần bình tĩnh thì bình tĩnh. Một đối một, bên nào tạo áp lực nhiều hơn thì bên đó có lợi. Quần chiến thì cần giữ tâm thái thanh thản, tránh trở nên điên cuồng, mất phương hướng. Shu nói chuyện với X là để cho tâm trạng của mình cân bằng. Tất nhiên, Shu không hề mất tập trung. Cảm giác này rất lạ, anh không thể giải thích vì sao. Càng chú ý càng dễ quên. Vừa đánh nhau vừa nói chuyện lại có thể quan sát tất cả.
"Tình huống này là vì sao nhỉ?" Shu nói. Dưới lưỡi kiếm đen thui, một bóng người lần nữa ngã xuống. Máu tươi dính trên kiếm bị hấp thu vào trong thép, cứ như nó đang hút máu người.
"Sát ý. Trong quần chiến, sát ý khắp nơi, dễ dàng ảnh hưởng tâm thần." X nói.
C·ướp biển xung quanh c·hết rất nhiều, tạo thành một khoảng không xung quanh Shu. Anh có thời gian thở dốc nên đưa thanh Dạ Hàn lên xem xét.
"Thanh kiếm này bị cái gì?" Shu cùng X tất nhiên đều phát hiện sự khác thường của nó. Kiếm mà đi hút máu, thật sự rất tà quái.
"Mỗi lần nó hút máu, Ma Lực liền tràn ra. Có lẽ bên trong nó có một hệ thống chuyển hóa nào đó." X nói ra suy đoán của mình.
"Đáng tiếc là chúng ta chưa tìm ra phương pháp sử dụng Ma Lực."
Shu nhìn sang phương hướng của Inori. Em trốn ở trên cao, chạy trên mái nhà mà phóng ám khí xuống dưới. Về số lượng thì Inori g·iết không nhiều bằng anh nhưng em hỗ trợ nhiều hơn hẳn, rất nhiều quân lính nhờ có Inori mà kịp thời thoát nạn, hoặc em khiến t·ên c·ướp biển xấu số nào đó bị nhẫn thuật phanh thây.
Shu thấy Inori ổn thỏa thì yên lòng, không quan sát nữa. Anh tra kiếm vào bao, đeo nó lên lưng, hai tay hợp lại. "Chúng ta thử nghiệm một số loại nhẫn thuật đi."
"Được. Thuật này ta phỏng đoán ra từ Phong Lôi Cầu của Harpuia. Ngươi chưa có Lôi Độn nên ta chỉ suy ra liên quan tới Phong Độn. Bấm ấn theo thứ tự: Dậu - Quý - Tị - Đinh - Mão."
Hai bàn tay của Shu chuyển động sau đó hợp lại thành hình cầu. Gió trong không khí tụ lại và biến thành một cơn lốc gió. Tà áo bay phần phật, mặt đất xuất hiện từng làn sóng bao quanh. "Phong Độn - Chuyển Phong Hoàn."
Shu dùng hai tay chưởng quả cầu tới một đám c·ướp biển đang tụ tập. Bọn chúng giật mình, hai tay chuyển động nhanh chóng. Một tên trong đó dường như nhận ra cái gì, hét lớn: "La Toàn Hoàn của Hỏa Ảnh!"
Quả cầu phát ra tiếng rin rít chói tay, bay vụt tới.
"Thủy Độn - Phao Viên Đỉnh!" Một t·ên c·ướp biển dùng thuật, bao bọc cả đám c·ướp biển bên trong một bong bóng.
"Thủy Độn - Đại Thiết Pháo!" Một tên khác phối hợp phản công, phun ra từ miệng một viên đ·ạ·n bằng nước di chuyển với tốc độ cao, hình thể to lớn gần bằng cơ thể người trưởng thành.
Viên đ·ạ·n nước và quả cầu gió đập vào nhau, không ngừng mài đi sức mạnh của đối phương. Gió sắc như dao, thổi lên mặt đất và chém ra từng vết dài. Nước văng tung tóe, áp suất rất cao, va phải thân cây khiến nó lõm sâu bên trong. Viên đ·ạ·n to hơn cầu gió rất nhiều nhưng dưới làn gió tự xoay cao tốc thì rất nhanh bị Chuyển Phong Hoàn mài sạch. Viên đ·ạ·n vỡ ra thành từng dải nước rơi lả tả trên đất. Quả cầu gió nhỏ và chậm hơn rất nhiều ban đầu nhưng vẫn bay tới, va lên mặt bong bóng.
"Vù!" Một tiếng gió rít bên tai, bong bóng bị phát vỡ nhưng không có một t·ên c·ướp biển nào b·ị t·hương.
Bọn chúng phát hiện sai lầm của mình, nhanh chóng tản ra để không bị nhằm vào c·hết hết cả lũ. Từ phía đối diện, các quân lính nhân cơ hội Shu tạo ra, nhanh tay bấm ấn đánh lén.
"Thủy Độn - Thủy Bì Tiên!" Một quân lính tạo ra một cái roi bằng nước, vung tới t·ấn c·ông. Một t·ên c·ướp biển không may, lưng bị cào ra tận xương.
"Thủy Độn - Thủy Tiễn Thuật!" Một quân lính khác làm động tác kéo cung, một mũi tên nước bắn ra, xuyên thủng phần bụng của một t·ên c·ướp biển, máu phun ra như vòi sen.
"Thuật này không tệ." Shu gật gù nói. "Còn thuật khác mạnh hơn không?"
"Có một thuật ta mô phỏng từ băng long của Leviathan nhưng lại dùng Phong Độn thay thế. Bấm ấn theo thứ tự: Tị - Sửu - Mậu - Ất - Thân - Giáp - Ngọ - Dần.."
Nhẫn thuật lần này rất dài, tổng cộng năm mươi ấn. Shu bấm xong thì một con rồng gió tụ lại trước mặt anh. Nó có chiều dài ngắn hơn băng long, phía dưới có chân, bên trên có hai cánh, dáng vẻ giống rồng phương Tây hơn là phương đông. Phong Long há miệng lao vào đám c·ướp biển. Bọn chúng rối rít sợ hãi, nhưng chẳng có gì xảy ra. Phong Long đụng tới nhẫn thuật phòng ngự thì ngay lập tức tan rã, không có chút tác dụng gì.
"Thuật này bị sao thế?" Shu khó hiểu nói.
X đang chăm chú thu thập số liệu, lơ đãng nói: "Xảy ra chút sai sót. Khuôn mẫu không thích hợp. Đợi ta chỉnh sửa lại."
Shu rút Dạ Hàn ra, lẫn nữa dùng kiếm thuật chiến đấu. X dù sao cũng không phải là thần thánh, xảy ra sai sót là chuyện thông thường. Anh chỉ thầm hô may mắn là lần dùng Thay Hồn Đổi Xác không xảy ra vấn đề. Nếu xui xẻo thì lại phải mất công kiếm cơ thể khác cho Inori.
Inori ở gần đó, chú ý quan sát Shu bấm một loạt ấn liền bắt chước. Em leo lên cành cây mà núp, không lo có người phát hiện mà đánh gãy. Năm mươi ấn y hệt Shu bày ra. Nhưng đáng tiếc không tạo nên nhẫn thuật gì. Inori cau mày liễu, bực bội không hiểu vì sao.
Trong tầm nhìn của Radar Scope, Shu phát hiện một t·ên c·ướp biển lạc đàn lao vào trong lều dân. Bên trong có một ông già cỡ sáu mươi tuổi, đầu tóc còn đen nhưng bị hói một nửa, bụng hơi phệ. Ông già sợ hãi đưa hai tay lên cao run rẩy.
"Đừng g·iết! Đứng g·iết ta nha! Ta chỉ là một ông già vô tích sự!"
Tên c·ướp biển không để ý, tay đâm chuôi dao kunai tới. Shu chém rách lều vải, lao vào và tung một gối ngay hàm răng của t·ên c·ướp biển. Răng hắn bay rớt ra ngoài, cơ thể ngã xuống, chưa kịp đứng lên thì một đường kiếm quẹt ngang khiến cổ họng bắn máu. Tên c·ướp biển che lấy cổ, tay chân vùng vẫy, họng phát ra òng ọc một đợi thì cơ thể mới bất động.
"Bác không sao chứ?" Shu ân cần nói.
Ông già mừng rỡ ôm lấy chân cậu, bù lu bù loa nói: "Trời ơi, cứ tưởng ta sắp chầu ông bà rồi chứ."
Từ lều bên cạnh bò qua một bà già tóc trắng, dáng vẻ nhát gan không kém ông già, đôi mắt láo liên cẩn thận quan sát có kẻ địch hay không.
"Jirou, ông c·hết chưa?" Bà lão nói.
"Hừ! Ta đây sợ gì mấy t·ên c·ướp nhãi nhép đó. Không c·hết được, Masae ạ." Jirou buông chân Shu ra, vỗ ngực nói.
Shu thì nhìn xuống cái quần của mình, phần đùi bị nước mắt nước mũi của Jirou chùi lên xanh lè. Anh chẳng biết nói gì hơn.
"Chiến cuộc nổ ra thì dân làng đều chạy về chỗ trú ẩn đã định. Hai bác sao còn ở đây?" Shu nói.
"Ta... ngủ quên." Jirou nói, mặt già xấu hổ.
"Ta bận chải tóc." Masae thì ngược lại, không thấy một chút xấu hổ.
Bờ môi Shu giật giật. Hai người này thật sự không bình thường. "Hai bác mau rời khỏi đây. Kẻo lại gặp lính lạc đàn."
Hai ông bà già gật đầu như gà mổ thóc, co cẳng rời đi không quay đầu lại.
"Hai người này rất lạ." X nói.
"Đúng nha. Chiến tranh mà họ chẳng sốt sắng." Shu nói.
"Không phải. Trong người bọn họ không có một chút Chakra nào cả. Người dân ở đây, dù có tập nhẫn thuật hay không đều có Chakra trong người. Bọn họ, một tia cũng không có. Rất... Rất kì lạ." X nói.
"Hửm?" Nghe X nói vậy, Shu tập trung Radar Scope vào hai ông bà già vừa rời đi. Ở thế giới này, Chakra của mỗi người có sự rung động và sắc thái khác nhau, không ai giống ai. Nếu nhìn bằng Radar Scope sẽ thấy một ngọn lửa tồn tại bên trong cơ thể, tùy vào số lượng mà ngọn lửa sẽ to hay nhỏ. Trẻ nhỏ sở hữu ít Chakra, sẽ có một đốm lửa li ti. Vị tướng lĩnh Shu hay gặp thì có rất nhiều, ngọn lửa to lớn bao lấy cả cơ thể. Hai người kia thì không hề có một ngọn lửa nào.