Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 30: Momochi Zabuza

Chương 30: Momochi Zabuza


Văn phòng của Thủy Ảnh nằm ở nơi cao nhất trên lưng của một ngọn núi. Từ đây, Thủy Ảnh có thể quan sát toàn cảnh của Vụ Ẩn Trấn, một chút náo động nhỏ đều có thể phát hiện. Ngay lúc này, Mei ngồi gác chéo chân, lưng ngả ra ghế. Đứng cạnh bên là cậu nhóc Chojuro vụng về, đầu cúi thấp, đôi mắt lén lút liếc nhìn khắp nơi. Đối diện hai người là Shu, người mặc áo khoác nâu, cánh tay phải đen thui do Đế Tâm tạo thành, sau lưng gác thanh Thập Thiên Dạ Hàn.

Bên tai của Shu vang vọng âm thanh của X, miêu tả lại ngoại hình của Mei cho anh. Một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, tóc nóc hạt dẻ rất dài, chạm đến tận chân. Cô buộc tóc tạo thành một nút thắt thẳng đứng trên đầu, người mặc một chiếc đầm xanh đen dài đến mắt cá, tà đầm chẻ xéo để lộ một chiếc váy ngắn khác cùng tất chân đen thui.

"Ouma Shu... Hay là ta nên gọi là Yuki Shu? Trăm nghe không bằng một thấy. Ta rốt cuộc cũng gặp được vị anh hùng đảo Doto." Terumi Mei châm một tẩu dài ngoằng mà hút, miệng thở khói phì phà.

"Ngài cứ gọi ta là Ouma Shu... Thưa Thủy Ảnh." Shu chậm rãi nói. Trong lòng anh có chút dè chừng và cảnh giác. Nếu nói Chúa Thủy là đế vương thì Thủy Ảnh chính là đại tướng quân, nắm trong tay lực lượng hùng hậu và đáng sợ nhất của một đất nước, quyền lực còn đáng sợ hơn một vị tể tướng.

Người ta nói gần vua như gần hổ, ăn nói cũng phải cẩn thận nếu không muốn mất đầu. Thủy Ảnh không phải là vua nhưng cũng là một con sư tử không kém nguy hiểm. Shu biết bản thân mình rất được Thủy Quốc thưởng thức, đặc biệt là Chúa Thủy. Nhưng còn thái độ của Thủy Ảnh thì còn phải xem xét.

"Ồ? Không muốn lấy lại họ của mình. Ngươi mang huyết thống thuần chủng hay là pha tạp? Cha mẹ đều là Yuki?" Termi rướn người tới, hai mắt híp lại và quan sát Shu thật kĩ càng.

"Mẹ của ta là Yuki. Cha thì không phải." Shu lễ phép nói. Anh ra sức chém gió.

"Giống với Haku à. Mẹ của ngươi có liên hệ nào với Yuki Fujiko không?" Mei nói.

"Ta không rõ. Ta chỉ biết Fujiko bảo rằng ta cùng Kohaku là anh em họ." Shu nói. Lời này thì không phải là nói dối. Fujiko đã từng nói với Kohaku như vậy.

"Ra là thế. Tộc Yuki đã chịu nhiều khốn khổ. Bọn ta cũng không có gia phả của các ngươi, không thể giúp ngươi nhận tổ quy tông chính xác." Mei nói. Sau n·ội c·hiến, gia tộc Huyết Kế Giới Hạn bị săn lùng như con mồi. Các thế lực ra sức tiêu diệt sạch sẽ bọn họ, không để lại dấu vết. Các thông tin liên quan vì thế đều không được bảo tồn.

"Không sao cả, thưa Thủy Ảnh. Ta chỉ mong ngài có thể giúp ta tìm em trai Kohaku về." Nói lời này, Shu cúi đầu xuống, biểu cảm rất thành kính.

Terumi Mei im lặng, tay dựa lên bàn mà chống cằm. Trán của cô nhăn lại, tâm trí cân nhắc lợi hại của những chuyện tiếp theo.

Gần năm phút sau, Thủy Ảnh lên tiếng: "Chojuro, em ra ngoài một lát."

Chojuro khó hiểu nhưng không phản đối, cúi đầu "vâng" một tiếng và rời đi. Để lại Shu cùng Thủy Ảnh một mình trong phòng.

"Ngẩng đầu lên đi, Shu. Mời cậu ngồi xuống." Mei chỉ về phía cái ghế đối diện bàn làm việc. "Câu chuyện này có hơi dài."

"Vâng!" Shu làm theo lời của Thủy Ảnh.

Mei lại đốt một tẩu thuốc và hít một hơi thật sâu. Tiếng thở ra kéo dài đầy tâm sự. Cô quay qua Shu, khuôn mặt ít bớt sự nghiêm nghị của một đấng tối cao nên có và nhiều thêm tình người.

"Đáng lẽ cậu không được biết chuyện này. Nhưng hiện tại, tộc của Yuki chỉ còn hai người. Một là cậu, một là Haku. Ta cũng không nỡ giấu đi sự thật." Mei nói. Shu chăm chú lắng nghe.

"Ao đã đưa một phần tin tức tổng quát qua cho cậu. Hẳn là cậu đã biết Kohaku hiện tại mang cái tên Haku và đi theo một Bạt Nhẫn."

"Đúng, hắn tên Momochi Zabuza." Shu gật đầu.

"Zabuza... Hắn ta là nhẫn giả cừ khôi nhất trong mấy năm gần đây của Vụ Ẩn. Có rất ít nhẫn giả có thể so sánh với Zabuza. Không chỉ riêng năng khiếu nhẫn thuật mà còn về nghị lực và sự khôn ngoan. Nhưng hắn có một khuyết điểm rất lớn. Một số thì lại gọi nó là ưu điểm vì cái khuyết điểm này rất phù hợp với nhẫn giả. Đó là Zabuza rất khát máu."

Nghe tới đoạn này, Shu có chút rục rịch. Lòng lo lắng cho Kohaku.

"Thuở trước, Vụ Ẩn có một tập tục. Trước khi tốt nghiệp Nhẫn Giáo, các nhẫn giả thực tập sẽ chiến đấu với nhau trong một cuộc chiến sống còn, kẻ mang nhiều tài năng sẽ được phong làm Vụ Nhẫn Đao Giả, có quyền sử dụng một trong Thất Vụ Đao nổi tiếng. Vì tập tục này mà rất người bên ngoài đặt cho Vụ Ẩn một cái biệt danh, nó gọi là Huyết Vụ Trấn, ngôi làng sương máu."

"Những nhẫn giả này thật sự man rợ." X thầm nói.

"Momochi Zabuza, trong cuộc thi của hắn ta, đã g·iết tất cả mọi người tham dự. Chỉ có một mình hắn sống sót rời khỏi."

Shu đứng bật dậy. "Kohaku làm sao sẽ đi theo hắn? Không được! Ta phải mang em ấy về."

"Bình tĩnh. Ngươi nghe xong đã." Mei nói.

Shu kiềm chế lại cảm xúc của mình và một lần nữa ngồi xuống.

"Tập tục này có thể tạo ra được rất nhiều nhẫn giả mạnh mẽ nhưng có cái xấu rõ ràng. Nhẫn giả vô tội t·ử v·ong và xấu đi danh tiếng của Vụ Ẩn. Sau sự kiện của Zabuza, các già làng trong trấn cũng quyết định hủy bỏ cuộc thi hàng năm này.

Còn về Zabuza, hắn mặc dù khát máu, nhưng rất thực dụng. Hắn chỉ làm tròn nhiệm vụ của mình không hơn không kém. Cuộc thi lần đó mục đích là tìm ra người mạnh nhất, Zabuza g·iết hết tất cả mọi người còn lại. Có thể nói rằng vì hắn độc ác, nhưng cũng có thể nói hắn làm đúng với những gì được giao. Sau cuộc thi, Zabuza không có làm ra hành động gì đáng trách, tất cả nhiệm vụ đều được hoàn thành tốt đẹp, không có c·ái c·hết vô tội, còn kẻ đáng c·hết đều xuống địa ngục. Từ việc này có thể thấy, Zabuza không phải khát máu, đơn giản là hắn lạnh lùng, không quan tâm đến đạo đức, chỉ quan tâm tới trọng trách."

Shu có thể nghe ra Mei đang cố gắng nói giúp cho Zabuza. Anh cảm thấy có chút khó hiểu nhưng quyết định im lặng.

"Kế tiếp là đến thời kỳ của Thủy Ảnh Đệ Tứ. Ngươi chắc hẳn là không xa lạ gì với hắn ta. Chính vì Đệ Tứ mà tộc Yuki của ngươi mới tham gia chém g·iết trong n·ội c·hiến và cũng chính vì hắn ta mà người đời mới căm hận các ngươi như thế."

Chúa Thủy và Thủy Ảnh đời trước, hai nhân tố dẫn đến tám năm c·hiến t·ranh ròng rã, loạn lạc khắp nơi, nhà tan cửa nát, gia đình ly tán. Bao nhiêu bi kịch đều vì hai người này mà xuất hiện. Nếu chỉ có một Chúa Thủy, hay một Thủy Ảnh thì Thủy Quốc có lẽ đã không rơi vào tình trạng thảm thương như bây giờ. Nhưng vận mệnh không thể chối cãi.

"Vào khoảng thời gian này, Momochi Zabuza cùng với một số thành viên Vụ Ẩn, vì bất đồng với cách quản lý của Thủy Ảnh mà quyết định á·m s·át hắn. Nhưng Zabuza thất bại và từ đó trở thành Bạt Nhẫn lưu lạc giang hồ."

Mei đột nhiên dừng lại, tay cầm điếu tẩu hút khèn khẹc, đôi mắt đẹp quan sát Shu như đang đợi anh. Shu không hiểu gì cả, đang định mở miệng hỏi thì giọng của X vang lên.

"Thủy Ảnh Đệ Tứ tàn bạo nên bị mưu phản và á·m s·át. Zabuza thất bại nên phải chạy đi. Sau đó thì cô gái này trở thành Đệ Ngũ. Suy nghĩ một chút, Shu. Với cách cai trị của Đệ Tứ, tất nhiên sẽ có rất nhiều người phản đối. Muốn tốt cho Vụ Ẩn và cả Thủy Quốc, c·ái c·hết của hắn là điều tất nhiên." X chậm rãi phân tích.

Shu nuốt nước miếng cái ực, cảm giác bản thân đã chạm phải một lớp màng bí ẩn rối rắm. Anh là một người ngay thẳng. Cuộc đời trước bị bạn bè, đồng đội lợi dụng để đạt được mục đích rất nhiều lần. Họ nghĩ gì, họ muốn gì, tại sao họ lại làm thế. Cho dù quá khứ trôi qua vẫn khiến Shu mâu thuẫn trong lòng. Lý do anh trở thành bác sĩ tâm lý chính là vì muốn hiểu rõ suy nghĩ của con người, muốn giải đáp sự thúc đẩy của những hành động kia.

Shu trầm tư, tự hoạt động bộ não để tìm ra sự thật phía sau. Nếu muốn thay đổi vận mệnh, anh không thể mù lòa như trước, anh phải nhìn ra tất cả, hiểu rõ mục đích của mọi người. Anh sẽ không để bản thân bị lợi dụng một lần nào nữa.

"Hành động của Zabuza được xem là phản bội, nhưng chỉ là phản bội Đệ Tứ, không phải Vụ Ẩn." Một lát sau, Shu nói.

Terumi Mei mỉm cười, dập tắt tẩu thuốc trong tay.

"Momochi Zabuza... Lòng của hắn chưa bao giờ rời Vụ Ẩn." Mei thở ra một hơi dài đầy nặng nề. "Đôi khi ta không hiểu trong đầu hắn nghĩ gì. Một con người lạnh lùng và vô cảm, sẵn sàng hủy diệt tất cả chướng ngại để đạt thành mục đích. Nhưng lại luôn luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao, luôn đặt lợi ích của Vụ Ẩn lên đầu. Con người thật phức tạp!"

Mei quay đầu nhìn ra khung cảnh của Vụ Ẩn. Ngôi làng nhẫn giả này dù vẫn còn rất nhiều ngang trái và oan ức nhưng nó đã thay đổi rất nhiều trong vài năm qua. Người dân bắt đầu an ổn, nhẫn giả không phải lo đến tính mạng từng khắc từng giây, hơi thở êm ấm dần xuất hiện. Điều này là nhờ có sự cố gắng của cô, Chojuro, Mangetsu, Ao và rất rất nhiều người khác. Tất cả đều vì một mục đích để cho cái tên Huyết Vụ Trấn, ngôi làng sương máu, không còn được người nhắc đến.

Mà trong những công sức đó, Zabuza chiếm một phần không nhỏ.

"Ngày đó nếu không có hắn điên điên khùng khùng đi á·m s·át Đệ Tứ. Ao đã không phát hiện ra huyễn thuật." Mei nghĩ thầm trong đầu.

Cô quay về phía Shu, người đang nhìn cô bằng cặp mắt đờ đẫn không có cảm xúc. "Momochi Zabuza vì cái tội danh á·m s·át Đệ Tứ nên trở thành Bạt Nhẫn. Dù Đệ Tứ không còn nữa nhưng tội này không thể xóa bỏ. Ngoài ánh sáng, Zabuza là một tên lính đánh thuê chạy khắp nơi g·iết người. Trong bóng tối, hắn làm việc cho chúng ta, đảm bảo lợi ích của Vụ Ẩn và sức mạnh của Thủy Quốc. Yuki Kohaku làm việc dưới trướng hắn đồng nghĩa với cậu ta làm việc cho Vụ Ẩn. Hiện tại cả hai đang tiến hành một nhiệm vụ. Cho nên ngươi không cần gấp gáp tìm kiếm Kohaku. Đến lúc hai người sẽ được gặp lại nhau."

"Ra là như thế." Shu nói. Mới đầu đọc thông tin của Zabuza, anh đã nghĩ Kohaku rơi vào tay của một tên ác ma và em sẽ bị đồng hóa. Hiện tại nghe Đệ Ngũ giải thích, Zabuza không xấu như anh tưởng. Ra tay vô tình nhưng thật sự đều vì Vụ Ẩn.

Chỉ có điều cõi lòng Shu vẫn không an tâm. Anh đã để Kohaku bơ vơ mấy năm trời. Shu cần phải gặp nó và biết được nó an toàn.

"Xin Thủy Ảnh cho biết vị trí của Kohaku. Ta biết em ấy hiện tại không sao, nhưng xa cách mấy năm trời. Nếu không thể gặp mặt, lòng ta không yên." Shu nói.

"Chuyện này không có gì. Ngươi có thể nhận luôn nhiệm vụ của hai người bọn hắn, qua đó tiện thể hỗ trợ luôn. Lát nữa ta sẽ báo Mangetsu mang thông tin qua cho ngươi." Mei nói.

"Cảm ơn Thủy Ảnh!" Shu tính cúi đầu xuống nhưng một làn gió nhẹ đẩy ảnh lên.

Đối diện, Thủy Ảnh Đệ Tứ phe phẩy ngón tay. Ngọn gió rõ ràng là do cô điều khiển nhưng lại không sử dụng bất kỳ thủ ấn gì, có phần giống ma pháp thần kỳ.

Chương 30: Momochi Zabuza