Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 29: Nhà mới

Chương 29: Nhà mới


Shu cùng Inori, gánh thêm hai người dưng là Jirou và Masae ngồi thuyền q·uân đ·ội tới Vụ Ẩn. Làng được giấu ở một vùng núi rất bí ẩn trên đảo Yumi, quanh năm bao phủ bởi sương mù. Bởi vì sươn và núi cao che lấp, tìm kiếm vị trí của Vụ Ấn là một nhiệm vụ rất khó khăn, kể cả đối với nhẫn giả.

Vì công chuyện xác minh giấy tờ, Vụ Ẩn để Shu tạm chờ đợi ở khu hạ dân. Thông báo xong sẽ đến đón anh đi. Khu hạ dân có nhà cửa rất xuống cấp, mái ngói đổ nát, nhiều chỗ còn thủng ra một lỗ lớn, nhìn thấy hết vào trong. Dân ở đây còn dựng nên rất nhiều túp lều vải sống tạm. Không thể tránh lạnh tránh sương nhưng đủ để che gió che mưa.

Shu với Inori ở trong một túp lều, ôm nhau chặt cứng. Bọn họ đang thủ thỉ trò chuyện thì nghe thấy tiếng cãi nhau giữa Jirou và Masae. Cặp người yêu nhìn nhau mỉm cười. Hai ông bà thật sự rất giống một cặp vợ chồng già.

"Sau này anh có cãi lộn với em như thế không, Shu?" Môi nhỏ của Inori chuyển động.

"Có thể lắm chứ. Nhiều cặp ban đầu yêu nhau tha thiết, về sau gặp mặt là chửi loạn xạ." Shu giả vờ lơ đãng nói. "Anh không đảm bảo được nha!"

Inori đấm nhẹ lên ngực anh, mắt long lanh. "Shu ngốc!"

"Jirou?! Ông dơ bẩn quá, dùng khăn hay cái gì đó đi chứ." Masae chửi ầm lên.

"Uầy. Kệ đi, chúng ta đã lưu lạc đến mức đường này, cả nơi ở cũng bị Huyết Vụ Trấn đánh tan không còn cái gì. Còn liêm sĩ làm gì."

Shu rời khỏi Inori, xoa nhẹ đầu em. "Anh đi can bọn họ. Không thì Vụ Ẩn đuổi chúng ta đi luôn mất." Anh đi ra khỏi lều, miệng lẩm bẩm. "Không biết X giữ họ lại làm gì..."

Ra tới nơi, Jirou một mặt đầy nước mũi y hệt lần đầu gặp Shu. Anh bật cười, móc một chiếc khăn ra và đưa cho ông. "Bác Hirobe, dù sao thì cũng nên dùng khăn đi."

Jirou cười nịnh nọt và cầm lấy khăn tay. "Được rồi, nếu bé Shu đã lên tiếng thì ta phải sạch sẽ thôi."

Masae với mái tóc bạc trắng như mây, tay chống nhạnh nói: "Thiệt tình, nó đã là thanh niên rồi đấy. Đừng có gọi nó là bé nữa."

"Bà nói nhiều quá đó, Masae. Nó cũng đâu có phiền đâu mà bà phiền làm gì."

Dù có Shu đi ra, hai ông bà vẫn như không có ai bên cạnh, tiếp tục đấu võ miệng. Shu thở dài ngao ngán. Bỗng một âm thanh lớn truyền đến từ cổng vào. Tai của Shu ngoáy động, trong tầm nhìn Radar Scope phát hiện có ẩ·u đ·ả xảy ra.

"Bác Hirobe, bác Fueki. Hai người ở lại đây đi, đừng tới đó xem náo nhiệt." Dứt lời thì Shu chạy đi, để lại hai ông bà ngơ ngác nhìn theo.

Trước cổng vào khu hạ dân, một Cảnh Bộ đang đè dân thường ra đánh tơi tả. Vị cảnh bộ tên là Shuto và người dân thường thì gọi Yuta. Shu đến nơi và hỏi thăm người xung quanh, biết được Yuta muốn phá hỏng luật lệ của Vụ Ẩn, Shuto nhắc nhở nhưng gã không nghe, cuối cùng dẫn đến xô xát.

Yuta bị Shuto đánh cho mặt be bét máu, cơ thể thoi thóp ngã trên đất. Mọi chuyện đáng lẽ nên dừng ở đây nhưng Shuto không có ý định dừng lại. Shu ngay lập tức đứng ra và bắt lấy cổ tay của vị Cảnh Bộ.

"Đi ra chỗ khác chơi." Shuto nói.

"Được rồi. Anh ấy cũng đã bị giáo huấn. Anh nên bỏ qua đi." Giọng Shu vang lên, bình tĩnh và nhẹ nhàng.

Cánh tay Shuto mềm lại và rút về. Shu cũng thu tay về. Nhưng bỗng nhiên, một tiếng xoẹt vang lên. Shuto nhanh như chớp rút dao chém về phía Yuta.

"Nếu ai cũng dám thách thức Cảnh Bộ thì ai còn coi trọng luật lệ của Vụ Ẩn? Tên này phải trả giá!"

"Keng!

Con dao găm nơi tay Shuto run rẩy và bị bật ra sau. Trước bàn tay của Yuta đã có một thanh kiếm che chắn. Đó là thanh Dạ Hàn của Shu. Anh còn không thèm rút kiếm ra mà để nguyên trong bao, xoay người đánh bật con dao găm đó.

"Bao kiếm bằng sắt?" Shuto lẩm bẩm. Bao kiếm bằng sắt không phải hiếm. Nhưng nó chỉ xuất hiện ở những gia tộc chuyên luyện kiếm và trân trọng thanh kiếm. Hầu hết các loại kiếm khác đều có chuôi làm từ gỗ hoặc da. Thằng bé này rất có thể thuộc một gia tộc luyện kiếm và có khả năng rất lớn gia đình nó là kẻ thù của trấn. Tại sao lúc nhập cư lại không ai lấy đi kiếm của nó?

Shuto chỉnh lại tư thế và híp mắt nhìn Shu.

"Thằng nhóc này... Mù mà lại có thể chặn được ta." Shuto nghĩ thầm.

"Dừng lại đi. Anh ta cũng chưa phá luật gì." Shu lên tiếng. "Mong anh bỏ qua cho."

Shuto nhếch mép cười. Thằng này kiếm thuật không tệ, dù trẻ vẫn bình tĩnh trong mâu thuẫn. Là mối nguy cho trấn. Cần phải diệt.

Shuto lao đến t·ấn c·ông Shu. Hắn không nghĩ mình cần phải dùng đến loại nhẫn thuật gì. Đối thủ của anh chỉ là một thằng mù biết xài kiếm. Nếu hắn mà thua, chức danh Trung Nhẫn này vứt đi là vừa.

Nhưng điều kì lạ là Shu lại có thể đỡ được các đường dao của Shuto. Hắn hoàn toàn không đánh hết sức và có hơi thong thả, nhưng đường nào đường nấy đều nhắm vào chỗ yếu của Shu. Vậy mà anh lại có thể dùng bao kiếm đỡ lấy hết. Thế là Shuto ngày một đẩy nhanh tốc độ. Nhưng khi hắn trở nên nhanh hơn, Shu cũng nhanh hơn. Con dao găm trong tay vẫn chưa thể động vào được chỗ nào khác ngoài bao kiếm bằng sắt.

Xung quanh người xem càng ngày càng đông. Những tiếng leng keng vang lên liên tiếp và các tia lửa văng tung tóe vì kim loại ma sát.

Một số hạ dân khác quen biết Yuta đang chậm rãi kéo cậu ta đi, mang về nghỉ ngơi. Jirou với Masae nói chuyện với Shu ban nãy dù đã được cậu dặn dò vẫn mò đến xem chuyện vui. Cả hai trố mắt nhìn Shu xoay múa rất đỉnh đạc.

Shuto thật sự đã điên tiết lên rồi. Đầu tiên là thằng cục mịch kia, giờ đến thằng nhóc mất dạy này. Hắn đã chẳng thèm giữ thể diện nữa. Shuto nhảy lùi một bước, hai tay bấm ấn.

"Thủy Độn - Lăng Không Đ·ạ·n!"

Sau khi kết ấn, Shuto duỗi ngón trỏ và ngón giữa về phía Shu. Một viên đ·ạ·n bằng nước xuất hiện từ đầu ngón tay bắn thẳng đi. Tốc độ của nó rất nhanh, bằng với tốc độ của một mũi tên kéo căng. Shu nhẹ nhõm đánh bay viên đ·ạ·n và nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, đập bao kiếm vào ngực của Shuto.

Shuto khẽ rên vì hơi đau, lồng ngực nặng nề hơi khó thở một chút. Cả người ngã ra đất.

Một bóng người cao gầy bất chợt xuất hiện giữa hai người. Người đến là một thanh niên rất trẻ, chỉ chừng hai mươi, mái tóc bạc trắng, còn bạc hơn cả đầu của Masae. Tất cả những người đang đứng xem náo nhiệt xung quanh lập tức nhận ra thanh niên mới đến và bắt đầu rì rầm.

"Hozuki Mangetsu của Thất Vụ Đao!"

"Tái Thế Quỷ đến rồi..."

"Thanh Song Đao của cậu ta đâu nhỉ không thấy mang theo?"

Mangetsu cất tiếng, thanh âm nhẹ nhàng: "Được rồi, Shuto. Mọi chuyện dừng ở đây. Anh về trước đi."

"Nhưng mà..." Shuto ngập ngừng, tay che lấy ngực.

"Mau đi." Mangetsu mỉm cười nhẹ nhàng. Nụ cười của Tái Thế Quỷ không có gì h·ăm d·ọa nhưng lại khiến cho Shuto rợn hết cả da gà.

"Vâng." Shuto cắm đầu chạy.

Mangetsu chậm rãi quay đầu nhìn về phía Shu, người đang lơ đãng nhìn trời nhìn đất.

"Bây giờ thì." Mangetsu đến trước mặt Shu. "Cậu là Ouma Shu?"

Mei cùng Chojuro đứng trên nóc tòa nhà không xa, sương mờ che đi thân ảnh của hai người họ. Pha náo động của Shu đã được họ nhìn thấy hết.

"Kiếm thuật thật vi diệu." Chojuro ngỡ ngàng chỉnh lại kính của mình. "Chàng trai đó còn chưa rút kiếm mà đã dồn ép vị cảnh bộ kia đến vậy."

"Không chỉ thế... Giác quan của cậu ta rất nhạy. Nếu không mù, cậu ta đã có thể mạnh hơn nữa." Mei khoanh tay, nhịp nhịp hai ngón trỏ.

"Mù?" Chojuro há mồm ngơ ngác. "Tên đó bị mù?!"

"Chị đã nói là em nên tập quan sát kĩ càng hơn chút." Mei vỗ đầu Chojuro. "Để ý khi cậu ta ra đòn, không bao giờ liếc mắt, hướng nhìn cứ thẫn thờ vô định."

"Không thể nào..." Chojuro nuốt ngụm nước bọt. Sự xuất chúng của chàng trai khiến cho cậu cảm thấy mình thật vô dụng. Với tài năng đó, anh hoàn toàn có thể trở thành một nhẫn giả cừ khôi.

"Em xuống đó đi. Nhớ dặn cậu ta đến gặp chị."

"Vâng, thưa Thủy Ảnh." Chojuro cúi đầu về phía Mei nhưng cô đã biến mất từ khi nào. Cậu thở dài và nhảy xuống dưới nền đất, bước đến bên cạnh Mangetsu.

Khi cách Mangetsu chừng vài mét, Chojuro loáng thoáng nghe thấy giọng của Shu vọng lại: "Ta chính là Shu, Ouma Shu."

Mangetsu gật đầu. "Chỗ ở của cậu đã chuẩn bị xong rồi."

Chojuro lúc này chạy tới.

"Chojuro! Cậu dẫn đường cho Shu nhé, chính là chỗ ta đã bảo." Mangetsu nói.

"Ơ... Được rồi." Chojuro nói.

Shu cùng Chojuro thu thập Inori cùng hai ông bà nhiều chuyện xong thì cả nhóm rời đi khu hạ dân. Shu, với tư cách là chiến binh đã lập công, đáng lẽ chỉ được xếp vào cấp độ trung dân. Nhưng Chúa Thủy rất thỏa mãn với biểu hiện của anh nên quyết định thưởng lớn, để Shu vào cấp độ thượng dân. Hơn nữa Shu cũng bị hiểu lầm thành người của tộc Yuki, mà Yuki bắt nguồn từ Vụ Ẩn, để Shu làm thượng dân vừa đúng lý vừa đúng tình.

Khác với khu ổ chuột của hạ dân bên ngoài, khu thượng dân nằm ở trung tâm Vụ Ẩn, nơi chỉ có các ngôi nhà to lớn với sân vườn rộng rãi. Shu lúc đến khu vực này cảm giác như mình vừa mới lên đời, khắp mọi nơi đều là biệt thự rộng lớn.

Ban đầu, Shu xin một chỗ ở, đơn giản là vì Inori, anh không thể mang em theo mọi nơi như khi em chỉ là linh hồn. Nhưng anh không ngờ Chúa Thủy ra tay rất phóng khoáng. "Ngôi nhà" mà anh được ban có tới ba tầng, diện tích rộng rãi, bên trong có tới mười mấy phòng khác nhau. Riêng cái phòng ăn đã rộng gấp ba lần bình thường.

Chojuro nhìn thấy ngôi nhà của Shu cũng phải than ngắn thở dài vì ghen tỵ. Hai ông bà Jirou cùng Masae thì ríu rít như chim, hai mắt sáng lóa, bọn họ đổi đời rồi.

Sau khi dẫn mọi người tới thì Chojuro rời khỏi. Trước khi đi cậu có nhắc Shu tới gặp Thủy Ảnh Đệ Tứ.

Bên trong căn phòng ngủ mới toanh, mùi xịt phòng thơm phức, khăn trải giường trắng toát như tuyết, tường được dán giấy đẹp đẽ. Shu nằm lên giường, cảm nhận cái nệm mềm mại như mây. Inori thì đứng bên trước chiếc gương, tay ướm thử từng bộ quần áo có sẵn trong tủ. Trang phục cổ đại Nhật Bản, phong cách thời thượng hiện đại, thậm chí một số loại quần áo kì lạ đều có.

"Nơi này thật sự kì lạ nha. Em cứ tưởng nơi này chỉ có quần áo cổ đại thôi chứ." Inori nói.

Shu nghiêng đầu qua nhìn. Inori không mặc áo ngoài, chỉ có lớp áo ngực trắng toát, bờ lưng nhẵn nhụi và mịn màng hiện rõ trước mắt Shu. Anh chợt cảm thấy lồng ngực nóng ran.

Inori không để ý, bị Shu mai phục và ôm chặt lấy. Em la nhẹ một tiếng. "Anh làm gì vậy?!"

Shu bế Inori lên và đặt em lên giường, giữ chặt lấy hai tay nhỏ nhắn. Tóc Inori xõa ra trên vải trắng như những đường chỉ may đẹp đẽ.

Hai má em hồng hồng, đôi mắt nhìn sang bên không dám nhìn thẳng Shu. "Anh lại muốn bắt nạt em hả..."

Shu thả Inori ra, miệng nhọn lên, giả vờ dỗi: "Cô không thích thì ta đi à."

Inori ôm lấy cổ Shu, kéo anh ngã vào lòng em, miệng cười khúc khích. "Em nói đùa tí."

X thở dài, tắt đi cảm nhận thế giới bên ngoài.

Chương 29: Nhà mới