Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 33: Trò chuyện

Chương 33: Trò chuyện


"Ồ! Sức mạnh này chứa đựng Hồn Lực. Ta sẽ thử dùng Hồn Lực phá giải." X nói.

Mahad đối diện dường như cảm nhận được gì đó, khuôn mặt kinh ngạc, cả người lùi ra phía sau. Vòng tròn khống chế Shu bị Hồn Lực đánh tan, phá ra thành từng mảnh. Anh khôi phục tự do.

"Ngươi rất mạnh, Hỗn Linh." Mahad trầm trồ nói. Miệng lần nữa tụng chú.

"Ngươi dừng lại! Còn tiếp tục dùng Hồn Lực thì đừng hòng nói chuyện." Shu chĩa mũi kiếm về phía pháp sư Ai Cập và nói. Trong lòng kiềm chế lại sự tức giận.

Mahad thấy Shu không t·ấn c·ông nữa nên cũng ngừng tụng chú. Hai người đứng đối mặt, ánh mắt liên tục đánh giá đối phương.

"Trước hết, ta muốn ngươi trả lời câu hỏi của ta." Shu nói.

"Được."

"Nơi này có phải là Ai Cập?"

"Không phải. Đất nước này gọi là Misr."

Shu sững sờ. Kiến trúc Ai Cập, trang phục Ai Cập nhưng lại không phải là Ai Cập khiến anh có chút ngạc nhiên. Khoan đã, hình như Ai Cập chỉ là cách gọi của thời hiện đại. Nếu nơi này là Ai Cập cổ đại, chắc chắn nó phải có một cái tên khác. Shu nhanh chóng làm ra suy đoán trong lòng.

"Người thống trị của Misr có phải gọi là Pharaoh?" Shu nói.

"Đúng vậy. Ba ngày nữa chính là ngày đăng cơ của Pharaoh kế nhiệm." Mahad gật đầu.

"Vậy nơi này chính là Ai Cập. Ngươi vì sao bắt ta đến đây?"

"Ta đã nói rồi. Ta không có bắt ngươi đến. Ta tiến hành nghi thức triệu hồi Linh Vật tồn tại bên ngoài không thời gian. Mà ngươi chính là nó." Mahad nói.

"Linh Vật lại là cái gì?"

"Chuyện này không dễ giải thích. Chúng ta có thể đến vườn thượng uyển, vừa uống nước vừa trò chuyện. Ngươi thấy sao?" Mahad né người sang bên, tay lịch sử làm động tác mời.

"Ngươi thấy sao, X?" Shu thì thầm.

"Chúng ta cứ đi theo hắn. Hiện tại đất lạ người dưng, không cần gây thêm phiền toái. Tìm hiểu càng nhiều thông tin càng tốt." X ôn tồn nói.

Mahad khẽ giật mình, đồng tử mở rộng. Nhưng anh không nói gì.

Shu quay sang nói với Mahad: "Được. Chúng ta đi, nhưng ngươi không được dùng thứ lúc nãy."

"Ý ngươi là ma thuật? Chỉ cần ngươi không gây chuyện, ta sẽ không có lý do gì dùng đến nó."

"Tốt."

Shu đi theo Mahad rời khỏi, anh vẫn giữ hình thái của Zero và cách pháp sư Ai Cập một khoảng vừa phải, đề phòng có chuyện xảy ra. Mahad thì ở phía trước dẫn đường, hầu như không để ý đến phía sau. Trong lòng Mahad rất vui vẻ, thí nghiệm của anh sau bao nhiêu năm rốt cuộc cũng thành công. Linh Vật triệu hồi có chút kì lạ, bên trong chứa tới hai linh hồn khác nhau, nhưng chút vấn đề ấy chẳng quan trọng. Atem biết được chắc chắn sẽ rất phấn khích.

Vườn thượng uyển hoàng gia, nằm trong cung điện của Pharaoh, có rất nhiều cây cối. Thực vật mọc lên xanh ươm, khác hẳn với vùng đất đen và đầy cát bên ngoài. Shu thì phát hiện ở đây có những giống cây mình rất quen thuộc, chỉ là hình thể nó to lớn gấp mấy lần trong trí nhớ của anh. Những cây chỉ thảo vốn chỉ cao tối đa bốn đến năm mét, ở đây lại cao bằng một tòa nhà hai ba tầng. Những đóa hoa thì to như cái mái đình, vừa vặn dùng để làm ô che nắng che mưa.

Mahad dẫn Shu ngồi xuống một chiếc bàn gỗ giữa vườn, phía trên là một đóa hoa màu tím nhạt rộng mở chắn hết ánh nắng. Từng người hầu nữ mặc trang phục trắng, tay đeo trang sức vàng đoan trang đi ra và chuẩn bị trà nước cho cả hai. Bọn họ cúi thấp đầu, không hề dám lên tiếng hỏi han đến ngoại hình kì lạ của Shu, làm xong việc liền đi.

"Mời!" Bên cạnh Mahad bỗng xuất hiện một bóng hình mặc giáp mỏng màu tím, đầu đội chiếc mũ xoắn ốc nhọn hoắc. Bên dưới cái mũ không có khuôn mặt nào, chỉ có hai đốm sáng màu tím tượng trưng cho đôi mắt.

Shu ngay lập tức cầm chặt Dạ Hàn.

"Không cần sợ hãi. Nó là Linh Vật do ta hóa thành, sẽ không t·ấn c·ông ngươi."

Dù Mahad nói vậy, Shu vẫn không buông bỏ cảnh giác, nhìn chằm chằm sinh vật kì lạ vừa mới xuất hiện. Nó cầm ấm nước phong cách Ai Cập lên và cẩn thận rót. Ấm nước cao, hình dạng giống như trái bầu, miệng hơi cong và ngắn, khác với các ấm trà phương Đông thường có kiểu dáng lùn tịt cùng cái miệng dài. Tách nước cũng mang cùng phong cách, cao và dài, miệng rộng.

Bóng hình phục vụ xong thì đi vào cơ thể của Mahad và biến mất trong đó. X trầm trồ quan sát tất cả, bắt đầu tiến hành phân tích số liệu.

"Ngươi có thể bắt đầu." Shu không có tâm tình dây dưa, liền vội vàng nói.

Mahad từ tốn nâng tách nước thưởng thức, giải khát cho cái cổ họng khô khan của mình. Tiến hành nghi thức tốn thời gian gần nửa ngày, trong lúc đó anh chẳng uống cái gì.

"Được rồi. Câu hỏi của ngươi là gì nhỉ?"

"Linh Vật là gì?"

"Linh Vật là linh hồn của một con người cụ thể hóa."

"Hỗn Linh lại là cái gì?"

"Hỗn Linh là Linh Vật chứa cả thiện lẫn ác. Linh Vật hướng thiện thì gọi là Tinh Linh. Linh Vật hướng ác thì gọi là Ma Linh. Ba loại này có sở trưởng và sở đoản khác nhau."

Mahad lần nữa kêu gọi bóng hình màu tím ban nãy. Nó lơ lửng bên cạnh anh như một bóng ma.

"Đây chính là Linh Vật do linh hồn ta tạo thành. Nó là Tinh Linh và gọi là Pháp Sư Huyễn Tưởng."

Gọi Linh Vật ra để trình bày, sau đó thì Mahad ngay lập tức thu hồi. Shu có chút dễ kích động nên Mahad không muốn chọc giận.

"Hừm... Linh Vật kia tạo thành từ Hồn Lực nhưng nó không phải là Hồn Lực thuần khiết. Rốt cuộc là tại sao nhỉ?" X lẩm bẩm.

"Tại vì Hồn Lực chỉ là năng lượng Linh Vật sử dụng để cụ thể hóa. Bản thân Linh Vật là một tồn tại hoàn toàn khác."

Shu chau mày, cả anh và X đều chia sẻ sự ngạc nhiên.

"Ngươi nghe được anh ta?" Shu nói.

"Hắn cũng là một Linh Vật, tất nhiên là ta nghe được."

"Thứ nhất, ta và X không phải Hỗn Linh, Tinh Linh hay Ma Linh mà ngươi nói. Thứ hai, ngươi không vì lý do gì cả bắt ta đến đây, cần chịu trách nhiệm đưa ta trở về. Ta là một con người bình thường, bị ngươi bắt nhầm."

Shu giải tỏa trạng thái hợp thể, trở về hình dạng của con người. Cánh tay phải do Đế Tâm tạo ra vì biến hình nên biến mất, để lại một ống tay áo trống rỗng tung bay trong gió.

"Ngươi nhìn cho kỹ. Ta là cái gì?" Shu chậm rãi nói.

Mahad nhăn trán, lòng đầy khó hiểu. Anh bỗng nhéo lấy mu bàn tay để trên bàn của Shu. Trán Shu nổi gân trước hành động khiếm nhã này nhưng vẫn để yên cho hắn kiểm tra.

"Ngươi thật sự không phải là Linh Vật?" Mahad nói.

"Ngươi sờ rồi không phải sao?"

"Nhưng thanh kiếm của ngươi lại chứa rất nhiều Ma Lực." Mahad chỉ về thanh Thập Thiên Dạ Hàn.

X lúc này lên tiếng: "Trên đời không thiếu cái lạ. Quan trọng là cậu ta không phải Linh Vật, là con người thật sự."

Mahad xoa trán, khuôn mặt hiện lên biểu cảm xấu hổ. "Có vẻ ma pháp của ta đã xảy ra vấn đề. Mục đích của ta là kêu gọi một Linh Vật nằm ngoài không thời gian, không hiểu sao lại gọi đến một con người."

Khi nghe đến ba từ "không thời gian" X cùng Shu ngay lập tức chú ý. Bọn họ không mưu mà hợp, trong đầu nghĩ đến cùng một thứ.

"Ta là một kẻ du hành giữa các thế giới, có thể tính là một tồn tại bên ngoài không thời gian. Có khi nào vấn đề của ngươi nằm ở đây?"

Hai mắt của Mahad sáng lên, trong đầu hiểu ra nhiều thứ. "Ra là thế. Ta biết ma pháp mắc sai lầm ở đâu rồi. Thành thật xin lỗi hai vị. Hai vị cần những thứ gì để trở về cứ báo cho ta biết. Ta sẽ sắp xếp."

"Bọn ta cần một luồng năng lượng tương đương 1.12 gigawatt. Nếu ngươi không biết gigawatt là gì thì cứ tưởng tượng một tia sét. Một tia sét vừa vặn có thể cung cấp đủ 1.12 gigawatt." X nói.

"Cái này đơn giản, Pharaoh của chúng ta biết Lôi Phạt¹. Ta có thể dẫn các ngươi đi gặp ngài ấy để xin một tia sét."

"Gặp Pharaoh sao..." Shu trầm tư. "Ngày ấy là một người như thế nào? Ta sợ mình không biết lễ nghĩa sẽ chọc giận ngài."

Mahad xua tay. "Điều này ngươi không cần lo. Tính tình Pharaoh rất thân thiện, dễ gần. Ta lại là bạn thân nhất của ngài ấy. Chỉ cần ta nói, chuyện tất thành công."

Gánh nặng trong lòng của Shu được trút đi, anh thở phào một tiếng. Một Kohaku đã đủ lo, hiện tại Inori chơi vơi một mình không nơi nương tựa, anh thật sự lo lắng đến an nguy của em.

"Nếu thế thì đành nhờ cậy ngươi. Đúng rồi, chúng ta chưa giới thiệu đàng hoàng. Tên của ta là Ouma Shu."

"Ngươi cũng là vua?" Máy phiên dịch hình như gặp trục trặc, họ Ouma vào tai của Mahad lại biến thành "vua ma".

"Không phải. Là Ouma Shu. Phát âm giống nhau thôi." Shu giải thích. Trong tiếng Nhật, ma vương đọc thành Maou, phát âm ngược với họ của Shu, Ouma. Máy phiên dịch của X thần kỳ nhưng đôi khi cũng xảy ra vấn đề.

"Ta gọi là X. Hân hạnh!"

"Hân hạnh được gặp mặt hai vị lữ hành thời không!" Mahad đứng lên, rất trang nghiêm mà chào hỏi bằng nghi lễ của Ai Cập cổ đại.

Shu cũng đứng lên cúi đầu trả lễ.

"Ngày hôm nay Pharaoh không có trong cung. Ngày mai chúng ta có thể diện kiến ngài. Ta sẽ cho người sắp xếp chỗ ở cho hai vị."

"Như vậy thì tốt không gì bằng." Shu mỉm cười.

"Đúng rồi, Mahad. Ta rất có hứng thú với ma pháp và Linh Vật của thế giới này. Ngươi có thể đem tới một số quyển sách liên quan để ta tham khảo không?"

"Không có vấn đề. Ta sẽ gọi người mang qua."

Nhận thấy Mahad hào sảng, Shu cũng nhanh chóng bỏ qua khúc mắc trong quá khứ và không tính toán với vị thần quan này nữa.

Dưới sự căn dặn của Mahad, người hầu tới và dẫn Shu đi tới phòng nghỉ cho khách. Ai Cập cổ đại mang sự huy hoàng khác xa khung cảnh đổ nát hàng ngàn năm sau của nó. Nơi này còn là hoàng cung, sự xa hoa và thần bí đạt đến một tầm cao mới. Tường mang một màu trắng sữa. Kiến trúc làm từ những cục gạch khổng lồ. Các loại băng rôn làm từ vải đắt tiền treo khắp nơi.

Người hầu dẫn đường cho Shu là một thanh niên trẻ, cậu ta rất im lặng, không nói gì trong suốt đoạn đường đi. Khi tới một khung cửa thì người hầu đứng sang bên.

"Đây là phòng của ngài. Bên trái là thần Bastet bảo vệ khỏi mọi sự tà ác. Còn bên trái là thần Hathor... Một vị thần rất quan trọng."

Phòng của Shu không có cửa, thay vào đó chỉ có một lớp màng mỏng che lấy bên trong, gió thổi loáng thoáng là dễ dàng bay lên. Bên cửa có hai bức tượng đen, một là con mèo, tượng trưng cho Bastet, một thì là con trâu, tượng trưng cho Hathor.

"Nô sẽ đứng ở hành lang. Nếu ngài cần thay thế hay bất kì điều gì, có thể gọi nô."

"Ta biết rồi. Ngươi có thể đi." Shu có chút không hiểu câu nói của người hầu nhưng anh cũng không quan tâm nhiều. Thay thế là nói về cái gì, thay nước? Thay khăn trải giường?

Shu bước vào bên trong căn phòng. Phòng được xây rất thoáng, một mặt để hở, hoàn toàn lộ ra trước phong cảnh thiên nhiên cây và cát, gió thổi vào mát rượi. Nội thất bên trong khá đơn giản nhưng được chế tạo rất cầu kì. Một chiếc giường rộng thênh thang, khăn trải màu đỏ thắm, xung quanh có màng lụa mỏng thả xuống che lấy bên trong. Bàn vàng sáng lóa cùng ghế ngồi đãi khách. Từng chiếc ly tinh xảo và mỹ miều đặt sẵn. Nếu mà Shu trở lại thời hiện đại, ă·n c·ắp một chiếc ly để bán không khéo được cả tỷ yên.

"Làm quan đúng là sướng nha." Shu cảm thán.

Bỗng một giọng nói mềm mại truyền đến từ phía giường. "Nô vâng lệnh ngài thần quan tối cao đến để hầu hạ ngài đêm nay."

Da mặt Shu cứng lại.

-

¹Lôi Phạt: Raigeki

Chương 33: Trò chuyện