Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 36: Atem
Ai Cập, ngày thứ hai. Shu tỉnh giấc trước bầu không khí khô nóng và ánh mặt trời gay gắt chiếu vào từ cửa sổ. Dù có lụa trắng che lấy nhưng ánh nắng quá chói khiến anh không thể ngủ tiếp được. Shu ngồi dậy và rướn người, thời tiết ở thế giới khác lúc nóng lúc lạnh, được cái ở đâu cũng có không khí rất sạch sẽ, không ô nhiễm khói bụi và dầu nhớt.
Shu đi ra cửa sổ và vén màn ra xem. Người trong cung đã dậy từ sớm, tấp nập qua lại. Từ trong đám đông, Shu nhìn thấy cái đầu nhọn của Mana nhô lên.
Anh vẫy tay và gọi lớn: "Mana ơi!"
Thân hình Mana chợt dừng lại, quay quắt xung quanh mà tìm kiếm thanh âm kia. Khi em thấy Shu ở trên phòng nhìn xuống thì cười rất tươi, vẫy tay chào lại. "Ơi! Shu dậy rồi hả?"
"Ừ! Mahad đâu rồi?" Shu la lớn.
"Thầy vừa đi kiểm quân rồi. Anh có muốn qua đó không?" Hai người cứ như thế, ở xa nhau vừa hét vừa nói chuyện. Các người hầu đi ngang có chút ngây ngốc nhìn cả hai.
"Đợi anh xuống!"
Shu nhanh chóng chuẩn bị, mặc vào quần áo đàng hoàng. Mỗi thế giới thì có một cách vệ sinh riêng. Thế giới nhẫn giả rất tương tự với Nhật Bản thế kỷ hai mốt, kem đánh răng cùng bàn chải đều có đầy đủ. Chỉ là người nghèo như gia đình Kohaku thì không có những thứ này. Shu đến Vụ Ẩn mới thấy chúng được sử dụng. Ai Cập thì dùng một loại cỏ có mùi thơm là lạ để xúc miệng vào buổi sáng.
Rời khỏi cung điện và đáp chân lên mặt đất cằn cỗi một màu đen, Shu đổi một bộ trang phục phong cách. Bộ quần áo mang đến từ thế giới nhẫn giả đã đưa cho người hầu mang đi giặc.
Vải trắng mỏng manh, hai cánh tay để lộ, váy ngắn đến gối, cổ tay đeo vòng vàng lấp lánh. Trên đầu có một cái mũ chùm họa tiết đơn giản. Nhìn Shu đã không khác gì một người dân bản địa, chỉ có làn da trắng sáng kia là không thể nào hòa nhập vào được.
Lần đầu tiên mặc váy, Shu có chút không quen và cảm thấy hơi ngại. Nhưng nhìn quanh ai cũng mặc váy cả, đàn ông lẫn phụ nữ nên tâm trạng anh tốt hơn một chút. Mana lúc này nhảy bước mà tới, váy ngắn để lộ cặp giò mịn màng và chắc khỏe.
"Tối qua anh ngủ có tốt không, Shu?" Mana ân cần hỏi thăm. Em thấy Shu nhìn chân mình chằm chằm thì mặt đỏ lên, lấy tay che lại. "Anh nhìn cái gì vậy?"
Shu hoàn hồn lại từ mớ suy nghĩ mông lung. "À, tối qua anh ngủ rất ngon. Anh chỉ đang tò mò, tại sao váy em ngắn hơn mọi người?"
Độ dài bộ trang phục của Shu đã là ngắn nhất trong tất cả các loại, nhưng cũng đã đến gối. Mana khác biệt ngắn chỉ tới đùi.
Mana gãi đầu, khuôn mặt lộ rõ xấu hổ. "Em thấy váy dài luộm thuộm quá nên tự mình may cho nó ngắn chút. Cũng vì việc này mà thầy Mahad mắng em mấy lần."
Shu mân mê cái cằm và nói: "Em rất có tài may vá đấy. Bộ trang phục này trông rất đẹp, em may cho vợ anh vài bộ được không?"
Mana sững sờ, lòng không thể tin được và nói: "Anh có chắc không? Ai cũng nói trang phục em mặc rất dị hợm, không có đẹp."
"Mahad chưa nói với em về nơi anh đến phải không?"
Mana ngây thơ lắc đầu.
Shu làm ra vẻ lén lút, quay qua quay lại quan sát rồi thì thầm vào tai Mana: "Anh tới từ một thế giới khác."
"Thế giới khác?!" Mana ngạc nhiên thốt lên.
Shu giả bộ hốt hoảng, đưa tay trước miệng và "suỵt" một tiếng. Mana sợ hãi che lại miệng.
"Đúng đó. Anh tới từ thế giới khác, mà thế giới của anh con gái nó mặc váy ngắn lắm."
Mana sáng rực hai mắt gật gù. "Ra là thế!"
Thế giới nhẫn giả, Inori gập người xuống mà thở, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt mềm mại. Em đang mặc bộ trang phục Samurai do Shu tạo ra, quần chỉ ngắn tới đùi. Rõ ràng là đang hoạt động rất nóng nực, bỗng dưng một làn gió thổi tới khiến đôi chân lạnh toát. Inori giật mình khép lại hai chân, biểu cảm lo âu nhìn xung quanh. Chẳng hiểu tại sao em có cảm giác mình đang bị người khác âm mưu hãm hại.
Trở lại với Ai Cập, Mana nhảy bước, nhanh chân ở phía trước dẫn Shu đi tới chỗ của thầy em. Mahad đang ở tường thành, đốc thúc quân lính làm việc và kiểm tra tình trạng v·ũ k·hí cùng trang thiết bị. Trông anh ta chán như con gián, khuôn mặt mất hết sức sống. Mahad là con mọt ma pháp, cả đời chỉ muốn đi nghiên cứu chứ không muốn làm những việc tốn thời gian như này. Song bản thân là thần quan, Mahad không thể buông bỏ trách nhiệm.
Lúc Shu và Mana tới nơi, Shu thề bản thân mình chứng kiến Mahad trẻ hóa mười mấy tuổi, sinh lực dồi dào biến mất từ sáng, đều trở về cơ thể. Mahad nhanh chóng nói với tướng lĩnh là anh phải tiếp khách, sau đó thì chạy như bay, cùng Shu và Mana biến mất không thấy đâu.
Ba người bọn họ trốn vào vườn, cùng nhau ngồi hóng mát dưới tán cây.
"C·hết mất! C·hết mất! Con mà không đến thì ta đã chán vì c·hết rồi." Mahad mỉm cười hiền hậu, tay nhéo má Mana không thương tiếc.
"Đau! Đau!" Mana nhăn nhó, tội nghiệp mà chà nhẹ bên má. "Là c·hết vì chán. Không phải chán vì c·hết. Sư phụ thật là... Ngày nào cũng bảo con chăm chỉ học tập, nhưng gặp công việc của bản thân thì chạy nhanh như quỷ."
"Cái này... không đúng. Karim cùng Shada đảm nhiệm quân tình, hai người bọn họ bận nên ta thay cho một bữa thôi. Chúng vốn không phải là công việc của ta."
"Thôi, sư phụ không cần bịa lý do. Con hiểu."
"Con bé này! Dám trêu sư phụ hả!" Mahad không thương tiếc, dùng cả hai tay mà nhào nặn đôi má của Mana. Em rên rỉ cầu cứu Shu. Anh thì ôm bụng cười lớn, bàng quan quan sát.
Một lát sau, hai má Mana đỏ như đánh phấn, mặt giận dỗi ôm đùi ngồi một bên.
"Pharaoh đã về chưa?" Shu nói.
"Ngài ấy đang ở trong cung. Chúng ta có thể diện kiến bất kì lúc nào." Mahad nói.
"Vậy thì đi thôi."
Ông thầy xoa đầu đệ tử và nói: "Nhớ chăm chỉ học tập. Lát về mua kẹo cho con ăn."
Mana chu môi cong vòng. "Người ta đã không phải là con nít."
Mahad cùng Shu đứng dậy, phủi mông rời đi. Shu có một chút hồi hộp vì sắp diện kiến người đứng đầu của một quốc gia. Mặc dù hiện tại Pharaoh chưa đăng cơ chính thức nhưng đã nắm quyền lực cao nhất. Còn là vua của một quốc gia có pháp thuật ở mọi nơi, chắc chắn bản thân rất mạnh. Lỡ như hắn ta không giúp hoặc bắt Shu mổ ra nghiên cứu thì làm sao?
"Không cần lo lắng, bạn của ta." Mahad nhìn ra lo âu trên nét mặt của Shu. "Pharaoh là một người lương thiện. Ngài ấy sẽ giúp đỡ ngươi tận tình."
"Mong là vậy."
Để vào chính điện, cần phải đi qua một hành lang dài có thủ vệ hai bên. Tường làm từ gạch lớn, khó mà di chuyển, lính canh rất đông, chừng hai mươi người cầm giáo với khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng. Khi Mahad xuất hiện, tất cả bọn họ đều cúi đầu chào, không nói một tiếng. Đến khi ngài thần quan đã đi xa thì bọn họ mới trở về tư thế cũ.
"Thật sự rất có trật tự." Shu nhận xét.
Chính điện, nơi đặt ngai vàng của Pharaoh, là một căn phòng rộng rãi, trần cao. Hai cột đá lớn nằm ở hai bên, sau lưng ngai vàng có khắc một vầng mặt trời khổng lồ. Pharaoh ngồi đó cứ như tâm của mặt trời, nguồn sáng của thế giới. Shu cùng Mahad tới trước người và cùng quỳ xuống.
"Đứng lên đi." Pharaoh lên tiếng, giọng nói trầm ổn vững vàng, đầy chất nam tính.
Đứng ngay bên cạnh Pharaoh là vị tể tướng già, tóc bạc chẻ thành hai mái, đầu đội một chiếc mũ trụ cao, ở giữa có vẽ một hình con mắt. Tể tướng mang khăn che mặt, chỉ nhìn thấy hai mắt, không thể thấy rõ dung mạo.
"Vâng." Mahad cùng Shu đứng lên. Lúc này anh mới quan sát rõ ràng hình dáng của Pharaoh.
Làn da ngăm đen, đặc tính của mọi người dân Ai Cập. Váy trắng dài đến gối, nửa thân dưới có một vạt vải màu xanh phủ lên. Sau lưng khoác một chiếc áo choàng màu tím. Cổ tay, bắp tay và bắp chuối đều đeo vòng vàng lấp lánh. Trên ngực đeo một mặt dây chuyền hình kim tự tháp ngược, một con mắt khắc lên mặt trước. Ánh mắt của Pharaoh sắc bén như dao, dường như có thể sát thương người. Trên trán đội một chiếc vương miện vàng, hai bên duỗi ra như cánh chim, ở giữa lại một lần nữa xuất hiện biểu tượng con mắt. Điểm đặc biệt nhất và nổi bật nhất ở Pharaoh, đó chính là tóc.
Bộ tóc bù xù dựng đứng. Phía sau là tóc đen có viền ngoài đỏ sậm. Phía trước là tóc mái màu vàng kim, có vài nhúm dựng thẳng lên như cây đinh, tỏa ra ba phía, phần còn lại thì rũ sang hai bên. Khóe môi Shu cứng ngắc. Anh biết nhiều kiểu tóc kì lạ nhưng thật sự chưa thấy mái tóc nào cá tính đến vậy. Pharaoh này chắc chắn có đam mê kì lạ.
"Mahad, người bạn bên cạnh là?" Pharaoh nói. Ngược lại với vẻ bề ngoài giật gân, biểu cảm của Pharaoh rất hiền từ, thật sự đúng với những gì Mahad nói.
"Thần xin bẩm báo riêng với ngài." Mahad nói.
"Ừm." Pharaoh khẽ phẩy hai ngón tay. Người hầu cùng cận vệ trong điện rời đi, chỉ còn lại Shu, Mahad cùng Pharaoh và vị tể tướng chưa lên tiếng. "Ngươi có thể nói."
"Ngài có còn nhớ những thí nghiệm của thần về Linh Vật bên ngoài không thời gian?" Mahad nói.
Biểu cảm lơ đang của Pharaoh ngay lập tức thay đổi, trở nên tập trung hơn rất nhiều. Anh ngồi thẳng người lên. "Ngươi thành công rồi?"
"Đúng và sai. Thần đã triệu hồi tới một sinh linh. Chỉ đáng tiếc gọi nhầm một người sống tới. Chính là vị đang đứng bên cạnh này." Mahad nói.
"Ồ!"
Pharaoh đứng lên khỏi ngai vàng và tiến đến gần Shu và Mahad. Ánh mắt của vị vua trẻ quan sát Shu từ trên xuống dưới. Pharaoh gật nhẹ đầu, môi nở một nụ cười và vỗ vai Mahad.
"Giỏi lắm, bạn của ta! Mặc dù ngươi thất bại trong gang tấc nhưng với thành quả này, chắc chắn không bao lâu sẽ thành công hoàn mỹ."
"Cảm ơn Pharaoh khen ngợi." Mahad cười từ tận đáy lòng và nói.
Pharaoh lúc này quay qua Shu, sự cao thượng thường thấy của một vị vua biến mất mà thay vào một chút chân chất và hòa đồng. "Ban nãy ta đã thấy ngươi là lạ, lễ chào có phần cứng cáp. Thì ra không phải là người dân của Misr. Nếu đã như vậy, ngươi có thể không cần dùng lễ với ta."
"Thần sao dám." Shu cúi người nói, cười có chút khô khan.
"Ngươi không cần lo lắng. Ta thật sự không để ý. Cứ đối xử với ta như bạn bè là được." Pharaoh nói. "Tên của ta là Atem. Hân hạnh!"
"Nếu Pharaoh đã kiên quyết, ta đành nghe theo. Ta là Ouma Shu. Hân hạnh!"