Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 37: Trở về
"Chuyện là thế này, thưa Pharaoh. Ta lỡ phạm sai lầm, kéo người bạn của chúng ta tới Misr. Bây giờ cậu ấy muốn trở về cần một tia sét. Nên thần mới mạo muội đến nhờ Pharaoh hỗ trợ." Mahad nói.
"Là cần đến Lôi Phạt sao?" Atem nói.
"Đúng như thế."
"Chừng nào thì ngươi trở về?" Atem quay qua nói với Shu.
Shu trầm tư. Thế giới Linh Vật có rất nhiều kiến thức có thể giúp anh mạnh lên. Nhưng Kohaku còn ở thế giới nhẫn giả, Inori chắc chắn cũng rất lo lắng vì anh đột nhiên biến mất. Mặc dù rất phí phạm cơ hội lần này, Shu nghĩ mình vẫn nên về sớm thì hơn. Còn Ai Cập đã có X đánh dấu tọa độ, muốn trở về khi nào cũng được.
"Nếu có thể, càng sớm càng tốt. Có người đang chờ ta trở về." Shu nói.
Atem mỉm cười, anh dường như hiểu ra cái gì, chỉ là không nhắc đến. "Chúng ta đi ra ngoài thôi."
Atem, Mahad, tể tướng Siamun và Shu cùng rời khỏi chính điện. Khi Mahad xuất hiện, lính canh phải cúi đầu chào. Còn khi Atem xuất hiện, tất cả đều quỳ xuống trên một chân, sự kính ngưỡng lộ ra rõ rệt. Bọn họ cùng đi tới một bãi đất trống, mặt đầy đầy cát, xung quanh không có kiến trúc hay một nhánh cây nào.
"Lôi Phạt của ta đánh từ trên trời đánh xuống. Nên mỗi khi dùng phải kiếm một nơi thích hợp." Atem giải thích.
Shu sửng sốt. Khi Mahad nhắc đến Lôi Phạt, anh chỉ nghĩ Atem có thể tạo ra tia sét, tương tự với Lôi Độn của thế giới nhẫn giả. Nhưng sét từ trên trời đánh xuống thì hoàn toàn khác biệt. Trời giận mà kêu gào, đánh xuống trừng phạt dưới dạng một tia sét, chính là Lôi Phạt. Sức phá hủy khó mà tưởng tượng.
"Atem... Lát nữa ngươi gọi sét, ra tay nhẹ chút. Ta sợ mình chịu không được bị ngươi đ·ánh c·hết luôn." Shu nói.
Atem cười lên. "Không cần lo, bạn của ta. Ta tất nhiên sẽ chú ý."
Mặc dù nói thế, tể tướng Siamun cùng Mahad kéo giãn khoảng cách, đứng xa hai người cả chục mét. Điều này khiến Shu không thể nào yên tâm nổi.
"Ngươi sẵn sàng chưa?" Atem nói.
Kí hiệu của X xuất hiện trên trán của Shu, viên pha lê đỏ bay ra, lơ lửng giữa không trung. "Mời ngươi đánh vào viên đá này."
"Được. Ta bắt đầu."
Atem bắt đầu nói ra một loại ngôn ngữ tối nghĩa, vào tai Shu rất khó nghe. Không chỉ là giọng điệu hay cách phát âm, cổ ngữ khi được người nói ra hoàn toàn không giống tiếng nói mà một con người có thể tạo ra. Nó giống như tiếng kim loại ma sát, đầy chói tai. Nó du dương như đàn vĩ cầm, mềm mại sâu lắng. Nó huyền ảo và mông lung khiến cho người nghe choáng váng buồn ngủ. Nhiều loại tính chất khác nhau, hoàn toàn đối lập và không thể dung nhập, lại cùng xuất hiện ở một âm thanh.
Mây đen bao phủ, tiếng sét ầm vang rung động cả trái tim, từng tia điện đỏ lòm len lỏi trong các áng mây, chớp giật khó mà nắm bắt. Linh hồn của X nằm trong viên pha lê chảy mồ hôi hột. Mặc dù biết vị Pharaoh này sẽ không g·iết người vô cớ, nhưng lực lượng to lớn khiến anh có chút hồi hộp. X chỉ còn linh hồn, Atem mà chợt tay một chút, là hồn bay theo gió như chơi.
"Nó tới đây. Ma pháp mạnh mẽ nhất của ta, dùng trời phẫn nộ, dùng gió gào thét mà hình thành. Sự trừng phạt của sấm sét. Raigeki!" Atem chĩa hai ngón tay về phía viên pha lê.
Một tia chớp đỏ lòm rơi xuống, chuẩn xác đánh lên X. Tia chớp rất gầy, độ rộng chỉ bằng ngón tay. Nó kéo dài từ trên trời, một đường nối thẳng xuống đất. Sét tới trước, âm thanh tới sau. X cảm nhận được luồng điện năng dồi dào chảy vào trong mình, thì một tiếng sét gầm khiến người đời hoảng sợ mới vang lên.
Sét đánh chỉ trong nháy mắt rồi biến mất, không hề kéo dài.
"Sao rồi, X" Shu lo lắng nói.
"Ổn. Pharaoh ra tay rất vừa vặn." X bay trở về cơ thể của Shu. "Tình trạng năng lượng hiện tại. Điện năng: 3,015 GW. Hồn Lực: 25 kW. Chakra: 473 kW. Ma Lực: 300 kW."
Shu giật mình nói: "Một tia sét mà nạp tới ba gigawatt?"
Cái nhà máy phát điện mà Shu cùng X tạo ra, một năm nếu để nó chạy mãi thì cũng chỉ cung cấp 0,4 GW. Mà muốn nó chạy mãi thì phải hao phí Hồn Thạch duy trì. Bọn họ lúc chạy lúc nghỉ, cày năm năm mới đủ năng lượng trở về và dư lại chút xíu. Pharaoh thì quá giỏi, đánh một phát tràn trề năng lượng.
"Đó là ta đã giới hạn sức mạnh của Lôi Phạt lại rất nhiều. Một tia sét của nó đúng ra to hơn cả một thân cây." Atem nói. Bản thân anh cũng là một ma pháp sư tài giỏi, hiển nhiên có thể nghe được âm thanh của X.
Toàn thân của Shu lạnh lẽo. Bản thân có giáp từ X, nhẫn thuật từ Thủy Quốc, nhưng nếu mà bị Lôi Phạt đánh cho một phát. Không chỉ cháy đen mà có khi thân xác cũng không còn.
"Máy thời gian chạy ổn thỏa chứ?" Shu nói.
"Ổn thỏa. Có thể rời đi bất kì lúc nào." X nói.
Mahad cùng tể tướng lúc này đã tới gần. Shu quay sang nói lời tạm biệt.
"Mahad, ta phải rời đi. Có dịp gặp lại.
Atem, cảm ơn ngươi, một vị Pharaoh, tự tay giúp đỡ. Ta rất cảm kích." Shu nói, đối với vị tể tướng thì anh chỉ gật đầu một cái.
Siamun không có bất mãn gì, gật đầu đáp lễ.
"Chính Mahad đã kéo ngươi tới đây không lý do. Chúng ta chỉ là sửa lại lỗi lầm." Atem nói. "Không cần cảm ơn."
"Có dịp gặp lại, Ouma Shu." Mahad vẫy tay chào.
"Tạm biệt." Shu nói.
Thế giới nhẫn giả, Thủy Quốc, nhà của Shu. Inori ngâm mình trong bồn tắm, cả cơ thể ê ẩm từ trên xuống dưới. Làn da trắng nõn của em có nhiều vết bầm tím, đặc biệt là ở tứ chi. Nhẫn thuật dùng Chakra để chuyển hóa thành nguyên tố tự nhiên. Thể thuật thì sử dụng Chakra để cường kiện cơ thể. Ngày trước X không dò xét được Chakra trong người Jirou và Masse là vì bọn họ mỗi khắc mỗi giây đều hòa Chakra vào da thịt, khiến cho chúng cứng cáp và linh hoạt hơn một người bình thường rất nhiều.
Trên thế giới có rất nhiều loại thể thuật đỉnh cao và thể giả mạnh mẽ. Thi Cốt Mạch của tộc Kaguya, Nhu Quyền của tộc Hyuga, Trọng Biến của tộc Akimichi. Cả ba đều là thể thuật rất mạnh mẽ. Song chúng chỉ mang tính hữu dụng tối đa ở cấp thượng B và cấp hạ A. Những nhẫn giả có thể tung nhẫn thuật hạng thượng A hoặc thậm chí S và cao hơn, thì hoàn toàn không sợ ba loại thể thuật này. Thể thuật duy nhất có thể so sánh với đỉnh cao của nhẫn thuật, có thể chỉ có một, đó là Bát Môn. Một loại thể thuật có lịch sử khá ngắn.
Jirou và Masae, thể thuật của hai người không để lại nhiều dấu ấn trên thế giới nhưng cũng không yếu, nó có cái tên Dung Linh. Chakra của mỗi người đều sẽ mang một trong năm hệ cơ bản Phong, Lôi, Thủy, Hỏa hoặc Địa. Bằng cách dung nhập Chakra vào da thịt, độ dẻo dao và bền bỉ của chúng sẽ tăng cao. Nếu luyện được tốt, có thể kích hoạt hệ ẩn giấu trong đó mà tiến hành biến hóa, điều mà Jirou và Masae đã làm khi Shu b·ị b·ắt đi.
Jirou mang Chakra hệ Hỏa, nguyên tố lửa. Khi biến thân sẽ khiến làn da đỏ rực, cơ thể trở nên to lớn và đầy cơ bắp, tốc độ biến hóa không nhiều nhưng sức mạnh cùng sức chịu đựng tăng lên gấp mấy lần.
Masae mang Chakra hệ Thủy, nguyên tố nước. Khi biến thân sẽ khiến làn da tái nhợt, móng tay dài ra như dao. Tốc độ tăng cao, móng tay cứng cáp như thép, có thể chém gỗ như đậu hũ.
Inori mang hệ Phong, Jirou và Masae không rõ khi em biến hóa sẽ trông như thế nào vì chưa có ai ngoài hai bọn họ luyện ra thuật này. Tuy nhiên, vấn đề này vẫn còn quá sớm. Trước hết, Inori phải rèn luyện cơ thể để nó có thể chịu đựng được Chakra dung nhập. Từ đó, em sẽ càng ngày càng nhanh và khỏe. Đến một mức độ nhất định, quá trình biến hóa mới có thể kích hoạt.
Hai ngày vừa qua, dưới sự chỉ bảo của hai ông bà già, Inori ra sức tập luyện. Chạy bộ cho đến khi đầu choáng mắt hoa. Tung quyền, vung cước, lặp lại những động tác t·ấn c·ông hết sức cơ bản hàng trăm lần. Tất cả đều vì quá trình Dung Linh chuẩn bị. Em đấm cây cột gỗ đến nỗi rạn xương tay. Đầu gối ê ẩm, cùi chỏ tê tái. Không có chỗ nào trên cơ thể là không đau đớn.
Tất cả những thứ này mới chỉ là bắt đầu. Thể thuật cần là sự bền bỉ liên tục không ngừng nghỉ ngày qua ngày.
Inori gác đầu trên thành bồn tắm, ngón tay mơn trớn đốt xương trên nắm đấm. Phần da chỗ đó đỏ hết, bị trầy ra không ít. Em không quan tâm đến những v·ết t·hương nho nhỏ này, chỉ suy nghĩ tới Shu.
"Tại sao mình lại không dùng được nhẫn thuật nhỉ?" Inori lẩm bẩm.
Em đã từng bắt chước Shu bấm ấn, nhưng lại không có phản ứng gì xảy ra. Lúc ấy em nghĩ chắc là do bản thân không hiểu nhẫn thuật. Hôm nay em thử lại, vẫn không có kết quả.
"Bên này luyện thể thuật với Jirou và Masae. Một bên khác, mình sẽ gia nhập Nhẫn Giáo mà rèn luyện thêm nhẫn thuật."
Nhẫn Giáo toàn là những đứa nhỏ mười một, mười hai tuổi học tập, rất ít có ai lớn như Inori. Song em cũng không cảm thấy có vấn đề gì lắm, thiếu kiến thức cơ bản nên đi bổ sung thôi, không có gì phải xấu hổ. Thủy Ảnh cũng đã đồng ý.
Ngâm mình đã đủ lâu, Inori đứng dậy. Tấm lưng trần óng ánh dưới làn hơi nước mờ ảo, eo thon đầy quyến rũ. Cơ thể của em không thuộc tuýp lồi lõm mà có dáng vẻ cao gầy, thanh mảnh. Trông ít đi sự quyến rũ, nhiều thêm phần thuần khiết, trong sáng.
Inori lau mình khô ráo, mặc lên một chiếc áo ngủ hơi dài, bên dưới để lộ cặp đùi mỹ vị. Nhà tắm kết nối thẳng với phòng ngủ của Shu và em nên không lo có người lạ nhìn thấy. Masae cùng Jirou thì ở một khu vực hoàn toàn khác, ít khi tới bên này. Chỉ khi ăn cơm thì bọn họ mới thấy nhau.
Inori bước ra khỏi phòng tắm, tóc ướt dính lấy da, mùi hương cơ thể nồng nặc khiến người mê man, chiếc áo mỏng manh bán trong suốt, vừa ẩn vừa hiện đường cong cơ thể rất kích thích.
Shu ngồi ở bên giường, thân trên không mặc áo, từng dải cơ bắp rõ nét hiện lên trên cơ thể, mái tóc nâu dài không kém em. Anh quay đầu nhìn Inori chăm chú. Đôi mắt không giấu giếm ngọn lửa khao khát. Anh quan sát em từ đầu tới chân, chậm rãi thưởng thức sắc đẹp của người mình si mê.
Và anh sẽ nói: "Em vẫn đẹp như lần đầu chúng ta gặp nhau."