Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 40: Khắc chú

Chương 40: Khắc chú


Cổ ngữ, ngôn ngữ cổ đại có thể khiến linh hồn ảnh hưởng đến thực tại vật chất. Nó không có một bảng chữ cái, thay vào đó, từng sự vật, hiện tượng và khái niệm đều có một chữ riêng biệt tượng trưng. Chúng không có liên hệ gì với nhau và rất khó ghi nhớ. Cổ ngữ, X có thể khẳng định, là hệ thống ngôn ngữ được thiết kế phức tạp và không thân thiện nhất anh từng thấy. Nếu là một người bình thường, chỉ học một câu chú ngữ để niệm phép cần không ít năm tháng. May mắn X có một cái bộ nhớ máy tính siêu đẳng, không cần ghi nhớ, chỉ cần nhập dữ liệu thẳng vào, từ đó có thể chia sẻ qua với Shu.

Bên dưới lòng đất, Mana ngồi bên cạnh, mắt to tròn quan sát Shu học tập. Trán của anh hiện ra một ký hiệu kỳ lạ, một tia laser bắn ra và ghi lại tất cả kiến thức hiển hiện trên trang giấy. Bao gồm cách vận dụng Hồn Lực, phương pháp phát âm và suy tưởng của ma pháp Thứ Nguyên Quy Hoàn.

"Xong rồi." Shu nói.

"Nhanh như vậy? Em cảm thấy có chút không đúng." Mí mắt của Mana giật lia lịa. Bản thân em là một ma pháp sư thực tập nên rất rõ ràng độ khó của nó.

"Ma pháp này không chỉ giúp chúng ta xuyên qua tấm lưới. Nó còn mở ra cánh cổng dẫn vào đường hầm thế giới. Lần sau chúng ta dịch chuyển, có thể tiết kiệm không ít năng lượng." X nói. "Ta gửi thông tin của nó qua cho ngươi đây, Shu."

Một lượng lớn kiến thức xuất hiện trong đầu Shu. Nó bỗng chốc hiện ra từ hư vô, cảm giác như đang xem lấy một bộ phim hay ký ức của người khác. Ban đầu Shu cảm thấy hơi là lạ, nhưng nhiều lần trôi qua, anh đã quá quen thuộc với quá trình này.

"Chúng ta lên mặt đất sử dụng thử xem." Shu nói.

"Được! Nếu anh bị cháy nữa, em sẽ khiêng anh vào y điện." Mana ngây thơ nói.

Khóe môi Shu giật giật, cảm giác Mana như đang trù ẻo bản thân. Anh vươn tay ra mà nhào nặn đôi má trơn láng của em.

"Đau! Đau! Anh làm cái gì vậy?!" Mana nhõng nhẽo nói.

"Mềm thật. Hèn gì Mahad thích bắt nạt em đến vậy." Shu nói.

"Hai người là đồ thối!" Mana tránh né đôi tay của Shu, chạy ra xa mà thè lưỡi ghẹo anh. Shu bật cười, trong lòng cảm thấy hài hước không thôi.

Một lát sau, Shu cùng Mana quay trở lại bãi đất trống, nơi lần đầu tiên anh thử rời đi. Hiện tại X không đủ điện năng để vận dụng máy dịch chuyển, nhưng vì có Thứ Nguyên Quy Hoàn nên anh cũng không cần nhiều năng lượng đến vậy. Mana chạy ra sau, trốn ra sau một thân cây cọ, khuôn mặt ló ra một chút, rất cẩn thận mà quan sát.

"Bắt đầu thôi, X."

"Bất cứ lúc nào ngươi muốn."

Shu vận dụng linh hồn điều khiển cơ thể đọc lên cổ ngữ. Mana chỉ thấy anh mở miệng ra, nhưng không có âm thanh gì phát ra. Một dấu chấm hỏi to đừng hiện bên trên đầu em.

"Chuyện gì vậy?" X nói.

"Không rõ. Để ta thử lại."

Shu một lần nữa nhớ lại kiến thức vừa hấp thụ, bờ môi mở ra nhưng cổ họng im re, không có một âm thanh nào. Mana chậm rãi bước đến, cặp mắt ngây ngô quan sát Shu. Anh cố gắng quá mà cả khuôn mặt đều đỏ lên.

"Tại sao không thể phát âm?" Shu lẩm bẩm.

"Anh đã khắc cổ ngữ chưa?" Mana lên tiếng.

"Khắc cổ ngữ là gì?"

"Ra là anh không biết. Ban nãy em đã cảm thấy là lạ. Muốn dùng cổ ngữ phải khắc chữ của nó vào linh hồn, như vậy thì ma thuật sư mới đọc nó ra được. Đây là điều cơ bản của ma pháp." Mana nói.

Khi bước vào thần viện, Shu ngay lập tức đi tìm kiếm phương pháp rời khỏi, hoàn toàn không chú ý tới ma pháp cơ bản, dẫn đến một lỗ hổng khá to trong kết cấu kiến thức.

"Theo em nào! Hì hì! Hôm nay em sẽ là sư phụ của Shu." Mana nắm lấy tay của Shu và kéo anh đi.

Shu cứng hết cả người, ngoài Inori ra thì anh chưa bao giờ gần gũi người con gái nào khác. Khoảng thời gian của sự kiện Apocalypse cũng có tiếp xúc một hai với Hare nhưng không xảy ra chuyện gì to lớn, ký ức cũng đã quá lâu Shu không còn nhớ rõ. Đối với Mana, Shu cảm thấy nó giống như một đứa em gái. Bản chất của Mana cũng rất ngây thơ. Mối quan hệ giữa hai người như là bạn bè, Shu ném đi những lo lắng không đâu và bớt suy nghĩ nhiều.

Bọn họ quay trở lại thần viện bên dưới lòng đất. Lần này cả hai không có đi xuống sâu mà ở ngay tầng một, nơi có rất nhiều ma pháp sư thực tập. Mana dẫn Shu tới một khu vực và bắt đầu lấy những cuộn giấy ma pháp ra, chồng chất lên hai cánh tay anh.

"Cái này... có phải hơi nhiều không?" Shu ngập ngừng.

"Không nhiều. Không nhiều. Lần đầu em tới đây, đã đọc qua hết cái tầng này rồi." Mana hí hửng.

Cả hai tìm một cái bàn trống trong thư viện và đặt đống sách lên. Ma thuật sư xung quanh nhìn thấy đều sững sờ hết cả mặt, bọn họ mỗi người chỉ có một hai cuộn giấy, không có ai ôm mấy chục cuộn như cả hai.

Mana đứng thẳng người lên, biểu cảm bắt chước bộ dáng nghiêm túc của Mahad: "Hôm nay, thầy sẽ giảng cho em về bước đầu tiên của ma pháp. Đó chính là khắc cổ ngữ."

Shu ngồi đối diện, môi nở nụ cười, hứng thú xem Mana nhập vai.

Linh hồn mỗi người có thể xem như một quyển sách, trang giấy là ký ức, số trang là Hồn Lực. Khắc cổ ngữ vào linh hồn, không có nghĩa là viết thêm ký ức vào những trang giấy trắng, mà là thay đổi dòng kẻ của tất cả các trang giấy. Dựa theo lời của Mana, một ma thuật sư cần phải tiêu hao Hồn Lực để khắc cổ ngữ vào linh hồn, để cho bản chất linh hồn chứa đựng chữ đó, như vậy thì cơ thể vật chất mới có khả năng phát âm ra. Quá trình khắc này không đảm bảo thành công trăm phần trăm, dựa vào mức độ thấu hiểu và Hồn Lực của một ma thuật sư mà mỗi người có một tỉ lệ khác nhau. Song, dù là các pháp sư đại tài nhất của Ai Cập, như thần quan Mahad, thần quan Set, hay là Pharaoh, bọn họ đều dùng một khoảng thời gian dài để có thể học được thần chú của một ma pháp. Không ai có thể ngày một ngày hai mà học được thuật mới.

Tất nhiên, mọi trường hợp đều có ngoại lệ, khắc cổ ngữ cần Hồn Lực, mà các Thiên Niên Bảo lại là một cục pin Hồn Lực. Bản thân chúng nó tự sinh ra rất nhiều năng lượng. Pharaoh cùng các thần quan nhờ vào Thiên Niên Bảo mà có thể rút ngắn quá trình này.

Shu không có Thiên Niên Bảo, thay vào đó anh có X.

Mana giảng giải cho Shu cả buổi sáng xong thì biến mất. Hết ngày mai nữa là sẽ đến ngày đăng quang của Pharaoh, Mahad rất bận rộn tham gia công cuộc chuẩn bị. Mana hiếu thuận nên muốn tới phụ giúp. Để lại Shu thử nghiệm khắc chú.

"Năng lượng hiện tại thế nào, X?"

"Thống kê hiện tại là: Điện năng: 775 MW. Hồn Lực: 25 kW. Chakra: 473 kW. Ma Lực: 300 kW." X nói.

"Hồn Lực không còn dư lại nhiều. Chúng ta có thể sử dụng Ma Lực không?"

"Hồn Lực và Ma Lực là hai mặt trái chiều của linh hồn. Theo như ta phân tích, Ma Lực sử dụng cho các ma pháp chiến đấu, phá hủy. Hồn Lực sử dụng cho các ma pháp phòng vệ, tiện ích. Thứ Nguyên Quy Hoàn thuộc về loại thứ hai, phải dùng Hồn Lực."

Shu ngồi trong căn phòng đá, tay vuốt cằm suy nghĩ. "Phân giải Chakra?"

"Hiện nay chỉ có phương pháp này hữu dụng nhất."

"Được rồi. Làm đi."

X chuyển hóa Chakra thành hai nửa, một nửa nhập vào Hồn Lực, nửa còn lại thì hóa thành điện năng. Hồn Lực từ 25 kW, nhảy một mạch lên 325 kW, dư dả để cho Shu sử dụng. X có rất nhiều chức năng, hấp thụ kỹ thuật và truyền cho Người Được Chọn rất dễ dàng. Nhưng đó là truyền thụ thông qua bộ não, X không có chức năng nào liên quan tới linh hồn nên anh không thể giúp Shu khắc chú. Khác với nhẫn thuật trước, lần này, để học hồn thuật, Shu phải tự cố gắng.

Shu nhắm mắt tập trung, trong đầu hiện ra chữ tượng hình của cổ ngữ. Hồn Lực xuất hiện trong dây thần kinh, chảy xuôi theo hệ mà tụ ở đầu ngón tay. Ngón trỏ của Shu phát sáng ánh vàng nhè nhẹ. Anh vẽ lên không khí, ánh sáng vàng để lại dấu vết như ngòi mực, chậm rãi hình thành một biểu tượng.

"Răng rắc!" Vấn đề nào đó xảy ra, chữ không hình thành mà tan vỡ như một tấm gương.

Shu hít sâu, bắt đầu thử lại lần nữa, Hồn Lực tụ lại vẽ lên hư vô. Biểu tượng chậm rãi hình thành. Hồn thuật khó hơn nhẫn thuật rất nhiều. Nhẫn thuật chỉ cần ghi nhớ thủ ấn và cách điều động Chakra, sau đó là luyện tập để cho hai tay linh hoạt, bấm ấn chính xác là có thể sử dụng. Hồn thuật hư vô mờ ảo, không cần năng lượng kì lạ như Chakra, nhưng giai đoạn khắc chú thật sự rất khó.

Tối đến, Shu thở dài, loay hoay cả buổi nhưng không thể thành công được một chữ.

"Có vẻ như tối nay phải ở lại đây rồi."

Thế giới nhẫn giả, Thủy Quốc, ngôi trường dạy học nhẫn thuật. Inori đứng một mình trong sân, lắng nghe một trung nhẫn chỉ dạy nhẫn thuật. Em là một trường hợp đặc biệt nên không tham gia học chung với các nhẫn giả nhỏ tuổi. Thủy Ảnh cũng khá là bứt rứt vì Shu b·ị b·ắt đi ngay trong khu vực quản lý của mình nên cô tạo điều kiện cho Inori, ra lệnh một trung nhẫn giàu kiến thức dạy kèm em.

"Thủ ấn bao gồm mười hai loại, kèm theo một số loại đặc biệt khác. Khi kết ấn cần phải chú ý hướng của lòng bàn tay và vị trí các ngón tay. Học được kết ấn rồi thì phải luyện tập cách điều khiển Chakra."

Trong trường học, bọn học sinh tụ lại bên cạnh cửa sổ mà hiếu kỳ quan sát Inori. Em thật sự rất đẹp, dáng vẻ thanh thoát, rất ngây thơ khiến cho bọn chúng muốn ngắm nhìn thật kỹ. Inori tới đây chưa được một ngày, nhưng đã trở thành chủ đề nóng hổi của bọn trẻ con. Nhiều thằng nhóc chưa hiểu chuyện cũng đã bị em đánh thức lời yêu trong trái tim.

Xa xa trên những mái nhà, Shuto trong bộ đồng phục Cảnh Bộ lén lút quan sát Inori. Hắn liếm khóe môi, đôi mắt rực lên một ngọn lửa d·â·m tà.

"Tên kia đã biến mất. Con bé này ngay cả nhẫn thuật cũng không biết..." Trong đầu của Shuto dần hình thành một kế hoạch tàn độc để trả thù Shu. Mặc dù hắn và anh không v·a c·hạm quá nhiều nhưng Shuto là một kẻ thù dai. Từ lần hắn bị Shu đánh bại dễ dàng ở khu hạ dân thì Shuto đã không ngừng tìm cách trả thù.

Tuy nhiên, bản thân Shu không yếu. Ai cũng biết anh từng chiến đấu ở đảo Doto, sự mạnh mẽ là không thể phủ định. Shuto dù làm Cảnh Bộ đã lâu, nhưng hắn cũng chỉ là một trung nhẫn mà thôi. Hắn không đảm bảo bản thân có thể đỡ chiêu Thiên Thủy Băng Long, một nhẫn thuật độc nhất của Shu, nay đã trở nên rất nổi tiếng quanh Thủy Quốc. Ra tay chính chủ không được, Shuto liền nhắm vào Inori. Dáng vẻ yếu ớt, không hiểu chuyện của em thật sự rất dễ trở thành bia ngắm.

Shuto không biết rằng, giữa Shu và Inori. Kẻ khát máu hơn lại là người con gái mềm mại kia.

Chương 40: Khắc chú