Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 53: Vận mệnh (2)
Một phiến đá bỗng nhiên xuất hiện và lơ lửng giữa không trung, một lực hút mãnh liệt tràn ra và bao vây lấy Pháp Sư Bóng Đêm.
Mahad trợn mắt thốt lên: "Đó là phiến đá phong ấn. Nhưng không có Thiên Niên Trượng, làm sao..."
"Không phải phiến đá, Mahad ngu xuẩn của ta. Nó là Thán Thạch, một ma pháp có khả năng tương tự như phiến đá phong ấn. Ta tự sáng tạo ra nó đấy, ngươi thấy sao?" Giọng Bakura quanh quẩn.
"Hừ! Đừng hòng thành công." Mahad tụng chú ngữ, định ngăn cản Bakura. Anh bỗng nghe thấy tiếng sóng âm nhức tai bắn tới. Mahad ngẩng mạnh đầu, thân hình của Diabound lòi ra một nửa, Bakura thì ngồi ở trên sừng của nó. Hai cánh tay của Diabound chĩa xuống, bắn ra hai lốc xoáy sóng thô to bắn thẳng về Mahad.
Thắng trận trước g·iết tướng. Cho dù Pháp Sư Bóng Đêm có lợi hại như thế nào, một khi Mahad tan xác, tất cả đều sẽ vô nghĩa.
"C·hết đi, Mahad!" Bakura cười lớn.
"Ma Phong Bích!" Một trường lực màu xanh che lấy Mahad. Nó đỡ lấy một đợt sóng âm và tan vỡ như gương, làn thứ hai bắn thẳng xuống cây cầu, đập vào cơ thể phàm trần của thần quan.
Bakura một lần nữa nhảy lên cây cầu đá. "Quá yếu."
Khói bụi tản đi, để lộ ra Mahad máu me quỳ xuống trên một chân. Áo choàng của anh tơi tả, giáp vai bể nát một nửa, cánh tay trái thõng xuống vô lực, da thịt bị cắt ra nát bấy có thể thấy cả xương.
"Nhắm trật sao... Không quan trọng. Ngươi thua rồi." Bakura bỏ đi thái độ cợt nhả, ánh mắt chỉ còn sự thương hại cho một kẻ yếu.
Mahad nhìn lên phiến đá lơ lửng trong không trung. Bản linh của anh đã bị ma pháp của Bakura khống chế, không còn cảm nhận được một chút liên hệ nào nữa. Trên mặt đá hiện lên hình ảnh của Pháp Sư Bóng Đêm.
"Ma Lực trong Thiên Niên Luân cạn rồi." Mahad cầm lấy mặt dây chuyền mà xem lấy nó.
Từ khi Mahad được trao cho bảo vật này, anh đã luôn hết mình phục vụ Pharaoh, phục vụ vùng đất bên sông Nile. Anh vẫn còn nhớ rõ ngày ấy.
Pháp điện đông nghịt người, Ashtar nhỏ xíu với cái mặt cụ non, cô nhìn bọn anh đầy tự hào, lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc trong bốn năm dài. Ánh nắng chiếu vào, sáng rỡ như thần Ra tự mình xuất hiện để chúc phúc.
Set với khuôn mặt hống hách không để ai vào mắt. Shada nghiêm nghị nhưng đôi mắt lộ rõ sự hồi hộp. Isis dịu dàng và điềm tĩnh như mọi khi. Karim thẳng tính, là người thoải mái nhất trong cả bọn, trong đầu chẳng suy nghĩ nhiều.
Thái tử Atem đứng trên bục cao, bên cạnh là các Thiên Niên Bảo sắp được ban xuống.
Thiên Niên Luân của Mahad là do Atem tự tay đưa. Hai người vừa là vua thần vừa là bạn bè, ngày hôm đó vì vui vẻ đã uống say mèm một trận. Buổi sáng thức dậy phát hiện bản thân đã trôi dạt sang tận nước khác. Ngày đó nếu không có Mana hỗ trợ, cái chức thần quan của anh chắc là bị thu hồi ngay lập tức.
Mahad nhớ lại chuyện cũ, tự bật cười. Mana thật sự còn rất trẻ con, suốt bao năm tháng, tính tình vẫn không hề thay đổi. Anh đã trở thành thần quan, Atem là vua của Ai Cập, còn em thì vẫn chỉ là một ma pháp sư thực tập. Khi anh đi rồi, Mana chắc chắn sẽ rất buồn, nhưng không sao, có Atem ở bên, em sẽ nhanh quên thôi.
Người mà Mahad lo lắng nhất lại là một người hoàn toàn khác.
"Quyền năng của các Thiên Niên Bảo thật sự rất ghê gớm. Đáng tiếc bản thân chúng cũng có giới hạn." Mahad lẩm bẩm. "Bakura, ngươi có biết một ma pháp cấm kỵ gọi là Dung Hồn hay không?"
Trong hoàng cung, quan điện của Isis, cô ngồi lắng nghe các thầy tế báo cáo về việc cúng bái của các đền thần. Chỉ là công việc định kỳ phải làm. Các thầy tế này nếu không quản kỹ rất dễ xảy ra khả năng hối lộ hoặc t·ham ô· nên Isis phải kiểm tra rất chặt.
Báo cáo tháng này không có gì kì lạ, mọi chuyện diễn ra đúng như dự kiến.
"Về sự xuất hiện của thần Shu. Ngài có nghĩ chúng ta nên lập một đền thờ cho thần?" Một thầy tế nói.
"Chuyện này ta sẽ do Pharaoh quyết định." Isis phất tay. Cô thật sự phát chán với những câu hỏi này. Từ khi tin đồn truyền ra, người này tới người khác lần lượt thay nhau hỏi cùng một câu.
Thiên Niên Lạc bỗng sáng lên, biểu tượng con mắt thứ ba được vẽ ra trên trán của Isis. Cô nhìn thấy được tương lai sắp diễn ra. Mahad t·ự s·át, dung nhập linh hồn với Linh Vật để có thể g·iết c·hết Bakura.
Tất cả thầy tế "ồ" lên khi thấy sức mạnh của Thiên Niên Lạc. Nhưng họ hoảng hết cả lên khi thấy biểu cảm sợ hãi của Isis. Cô đứng bật dậy, môi dưới run rẩy, cặp mắt trở nên long lanh có nước.
"Thần quan... Chuyện gì xảy ra?" Một thầy tế lo lắng nói.
"Ta cần phải tìm Pharaoh." Isis bỏ lại một câu nói rồi vội vã chạy đi.
Trong pháp điện, Mana gật gù mà nghe giảng bài. Em thật sự không thể hiểu nổi mấy tên điên như Mahad và Set. Bọn họ lúc nào cũng tinh thần phấn chấn mà tiếp thu kiến thức. Em nghe năm phút thôi thì hồn đã lên mây.
Ashtar búng tay, cuộn giấy trên bàn của Mana tự động bật nhảy mà chọc vào trán em. Cô ra hiệu cho Mana đi ra ngoài rửa mặt.
"Ai ui! Đại pháp sư hung quá!" Mana sờ trán, tội nghiệp nói.
Ashtar, với cái dáng người lùn tịt, bắn một ánh mắt đầy lạnh lẽo tới chỗ Mana khiến em sởn hết cả tóc gáy.
"Em đi ngay!" Mana đứng bật dậy. Cô giáo này dáng vẻ thì dễ thương nhưng tính tình thật sự là cộc cằn.
Mana đi chưa được mấy bước thì cái vòng cổ đang đeo rớt ra. Cái vòng được làm bằng vàng, là một món quà mà sư phụ đã tặng cho Mana rất lâu trước đây. Nó chạm nhẹ lên nền đất một cái và vỡ làm đôi. Một cảm giác nặng nề trỗi dậy trong trái tim của Mana. Em sững sờ nhìn nó. Viên ngọc đỏ đính trên vòng cổ tan vỡ thành từng mảnh, trông giống như là một trái tim bị bóp nát.
Ashtar phát hiện có điều không đúng, cô ngay lập tức vẫy tay về phía Mana.
Mana không hiểu vì sao mà hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy ra. Em quay sang Ashtar, giọng nói run rẩy: "Em... Vòng cổ của sư phụ bể rồi."
Ashtar nhíu mày, cô rất hiểu rõ Mana, nếu chỉ là một chiếc vòng cổ thì em sẽ không bao giờ phản ứng lớn như vậy.
Ashtar ngay lập tức niệm trong đầu một dòng cổ ngữ, hai đầu ngón tay sáng rực lên một màu trắng. Cô điểm nó vào giữa trán, tròng mắt lập tức phát sáng. Mana chạy tới trước mặt của Ashtar. Các ma pháp sư khác trong lớp nhốn nháo hết cả lên. Pháp Sư Thầm Lặng mà sử dụng Phong Thần Kính thì chắc chắn là có chuyện lớn.
"Ashtar, sư phụ như thế nào?" Mana gấp gáp nói.
Đôi mắt của Ashtar trở về bình thường, cô dùng Phong Thần Kính đã nhìn thấy Mahad đang chiến đấu với Bakura. Tình hình của anh rất không tốt, máu tươi khắp cơ thể, bản linh cũng đã bị khống chế. Ashtar không giải thích thêm, nắm lấy tay của Mana và cùng chạy về hướng chính điện. Cả đám thực tập còn lại khó hiểu nhìn theo hai người.
Trên đường đi, cả hai gặp Isis hốt hoảng không kém. Vị thần quan này có một mối quan hệ rất mờ ám với Mahad. Dù hai người chưa bao giờ công bố, nhưng ai cũng ngầm hiểu.
Mana hô lớn: "Isis, sư phụ?!"
"Pharaoh! Chỉ có ngài ấy mới cứu được Mahad!"
Hai người lời ít ý nhiều ngay lập tức hiểu được nhau. Bọn họ cùng đến trước chính điện, nơi cư ngụ của vị vua thống trị toàn Ai Cập.
"Atem! Mahad... Mahad gặp nguy hiểm! Mau cứu anh ấy!" Mana hét lớn.
Thủ vệ đứng ở cửa ngay lập tức đứng ra và chặn em lại. "Không được quấy rầy Pharaoh!"
"Ta là thần quan Isis! Các ngươi mau tránh ra."
"Vâng!" Hai thủ vệ cúi đầu và nhường ra lối đi.
Bên trong chính điện, Atem đứng quay lưng về phía cửa, đầu ngẩng cao, nhìn về phía ngai vàng trống rỗng không có ai ngồi. Tiếng bước chân của nhóm Mana dồn dập vang lên, song Atem không hề quay lưng lại.
"Pharaoh, Mahad gặp nguy hiểm, ngài mau cứu lấy anh ấy!" Isis nói.
"Thiên Niên Lạc đã cho ngươi thấy?" Atem không nhanh không chậm lên tiếng, cơ thể vẫn xoay lưng về phía bọn họ.
"Đúng vậy, vì thế..."
"Vậy ngươi cũng biết ta không thể làm gì hơn."
"Không, ngài có thể. Chỉ cần triệu hồi Thiên Long Thần hoặc Dực Ưng Thần. Chúng ta có thể kịp thời giải cứu Mahad." Isis tràn đầy kiên quyết.
Atem quay người lại, khuôn mặt hòa ái. Anh tiến tới bên cạnh Mana và vuốt lấy giọt nước mắt chảy trên má em. "Đừng khóc, Mana. Mahad chiến đấu vì niềm tin của cậu ấy. Đó là một sự lựa chọn đúng."
Mana sợ hãi trước cách nói chuyện của Atem. Từ ngày lễ đăng quang đến nay, Mana chưa có cơ hội gặp anh. Em cứ ngỡ bọn họ sẽ vẫn như trước đây, là bạn bè thân thiết không có bí mật. Nhưng Atem này sao mà lạ quá. Trong khi Mana và Isis hốt hoảng vì sự an nguy của Mahad. Atem lại có thể trưng ra một bộ mặt tươi cười không hề xúc động.
"Anh là ai..." Isis lùi về phía sau.
Atem thở dài và nói: "Ta là Atem, là Pharaoh của Misr. Chính là người đã cùng em lớn lên."
Mana nhào tới, bấu lấy góc áo của Pharaoh: "Thế thì tại sao anh có thể dửng dưng như vậy? Mahad sắp c·hết! Mahad sắp c·hết đó! Mau triệu hồi vị thần của anh mà cứu Mahad đi."
Tể tướng Siamun đứng gần đó, quan sát mọi chuyện từ ban đầu. Ông bỗng tiến tới và quát: "Hỗn xược! Sao ngươi dám vô lễ với Pharaoh?!"
Atem phất tay và nói: "Được rồi, Siamun. Ông im lặng cho ta."
"Vâng, Pharaoh!" Siamun cúi đầu, lùi về góc phòng. Tuy nhiên ông ấy vẫn nhìn chằm chằm Pharaoh, sẵn sàng ra tay nếu cần thiết.
"Mana yêu dấu của ta." Atem nắm lấy đôi tay của Mana và làm dịu đi nỗi lòng dậy sóng của em. "Vận mệnh là một thứ khó thay đổi. Cứu một mạng người không nên cứu có thể dẫn đến c·ái c·hết của nhiều người khác."
Atem nắm lấy dây chuyền và nâng Thiên Niên Tháp lên cao. "Thiên Niên Lạc có khả năng nhìn được tương lai và quá khứ. Khối tam giác này thì có thể tác động tới vận mệnh.
Nếu là bản thân ta cứu Mahad, cậu ấy không chỉ c·hết mà ngay cả linh hồn cũng sẽ không còn. Đi theo cậu ấy còn có em, Mana. Ashtar, đại pháp sư tài năng đang đứng bên kia. Isis cũng sẽ hồn tan phách nát. Toàn bộ người dân của thế giới này sẽ không còn một ai sống sót.
Nếu ta nhắm mắt làm ngơ, cơ thể Mahad c·hết đi, nhưng linh hồn sẽ còn sống. Cậu ấy sẽ ở bên luôn dõi theo và bảo vệ chúng ta. Misr và thế giới này sẽ tiếp tục tồn tại, con cháu chúng ta sẽ có thể tiếp tục hưởng thụ niềm vui thú của sự sống.
Ta chỉ có một trong hai lựa chọn này, nếu là em. Em sẽ chọn cái gì, Mana?"
Mana đờ đẫn, tâm thần bị lời nói của Atem làm cho đông cứng. Em muốn cứu Mahad, nhưng làm như vậy tất cả đều sẽ tan biến. Em không cứu Mahad, thế giới sẽ được cứu. Nhưng em sẽ không còn được thấy sư phụ nữa. Tại sao là hai lựa chọn này? Tại sao không có lựa chọn thứ ba? Atem chắc chắn là đang nói dối, anh ấy chỉ không muốn cứu lấy Mahad. Nước mắt chảy ra trên khuôn mặt của Mana. Em đổ gục xuống sàn nhà. Ashtar ân cần ôm lấy em, cố gắng an ủi tâm hồn n·hạy c·ảm này.
"Pharaoh chắc chắn có cách cứu Mahad! Ngài là Pharaoh mà, là người nắm giữ sức mạnh của cả thần linh. Một trò đùa như là vận mệnh sao có thể ngăn cản ngài?! Ngài nhất định phải cứu anh ấy." Isis gào lên. Giọng điệu mở đầu như chất vấn Atem nhưng về sau thì nó trở thành một lời cầu xin tuyệt vọng.
"Ta không thể thay đổi vận mệnh đã định sẵn, Isis ạ." Atem thở dài. "Ta chỉ có thể lựa chọn những vận mệnh khả thi mà thôi."