Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 55: Trốn nợ

Chương 55: Trốn nợ


Bầu trời tối đen, mảnh đất sa mạc mang một màu xám xịt c·hết chóc. Atem cùng năm vị thần quan Set, Isis, Karim, Shada và Akhenaden đứng ở cổng hoàng cung. Tròng trắng trong mắt của sáu người bọn họ đều có nhiều tia đỏ, cả đêm qua chẳng có ai ngủ cả. Mana thì treo lên cây cọ cao, ngóng trông đội xe trở về.

"Thời gian đã trôi qua quá lâu. Xin Pharaoh cho phép ta đi điều tra tình hình." Isis nói.

"Đừng nóng vội. Có Shu ở bên, Mahad sẽ không sao. Cả hai bọn họ sẽ khải hoàn trở về." Atem nói. Trong lòng anh cũng rất lo lắng, nhưng thân là đế vương, không thể biểu lộ ra trước thần dân.

"Nếu ngay cả Shu cũng thua, ngươi đi chỉ nộp mạng cho Bakura." Set lạnh lùng nói.

"Có người!" Mana vui mừng nói. Em vội vã tụt xuống đất.

Một đội xe xuất hiện ở phương xa, chậm rãi tiến tới hoàng cung. Isis không thể thấy được bóng dáng của Mahad đâu cả. Shu thì cầm cương dẫn đầu quân lính.

"Mahad đâu..." Isis chập chững, cơ thể suýt nữa té ngã nhưng may mắn được Karim đỡ lấy. "Không có anh ấy."

"Bình tĩnh, Isis. Có lẽ Mahad mệt mỏi, nằm trong xe ngựa mà thôi." Karim nhẹ nói.

Cả bọn tiếp tục đợi chờ. Một cỗ lo lắng ngày một dâng trào bên trong trái tim của Isis, cô hầu như đã bỏ đi hi vọng rằng Mahad sống sót. Thiên Niên Lạc chưa bao giờ sai. Mana thì ngược lại, em đứng yên không được, đôi chân không ngừng đi qua đi lại. Em rất tin tưởng Shu. Anh chắc chắn sẽ bảo vệ được sư phụ.

Mặt trời ló dạng, ánh nắng chiếu tỏa mảnh đất Ai Cập, xua tan đi sự lạnh lẽo của sa mạc. Các vầng mây trở nên ráng hồng đầy mơ mộng, không khí đặc biệt trở nên trong lành và mát mẻ. Đoàn xe dừng lại trước cổng hoàng cung. Shu với chiếc mũ bảo hiểm và áo giáp vàng chói, phản xạ tia nắng ban mai, khiến anh giống như có một vầng hào quang bao bọc lấy cơ thể.

Mana cùng Isis vội vã chạy đến, đúng lúc Shu vừa nhảy xuống ngựa.

"Mahad... Mahad đâu?" Giọng của Isis run rẩy.

"Anh có ổn không?" Mana nói.

Shu chưa trả lời ngay mà cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm của mình, dung mạo điển trai hiện ra trước mọi người. Quân lính chưa bao giờ thấy khuôn mặt của Shu nên lập tức trở nên rối rít, không ít người còn che mắt lại, sợ mắc phải lời nguyền c·hết đi.

Ouma Shu có một khuôn mặt trẻ trung, trông chỉ chừng mười tám tuổi. Mái tóc nâu bình thường nhưng bên trên có một nhúm tóc vàng rất nổi bật. Tròng mắt đỏ tươi như hồng ngọc. Các quân lính ngỡ ngàng, bọn họ tưởng tượng Shu sẽ có một khuôn mặt uy nghiêm, hùng dũng và có một bộ râu quai nón. Không ai lại nghĩ anh sẽ trông như một thư sinh yếu ớt như vậy.

Shu kẹp chiếc mũ bên hông, ra hiệu cho hai cô gái đi theo. Bọn họ dừng lại ở bên một xe ngựa, vải trắng phủ lấy bên ngoài. Anh vén tấm vải lên, để lộ Mahad một thân máu me bên trong.

Trái tim của Isis ngừng đập, bàn tay cô run rẩy vươn ra nhưng khựng lại giữa đường. Isis sợ rằng khi mình chạm vào anh, làn da sẽ không còn hơi ấm quen thuộc kia mà chỉ có một sự lạnh lẽo và cứng ngắc như đá. Mana thì chẳng suy nghĩ nhiều, cả cơ thể nhảy tới ôm lấy Mahad.

"Sư phụ ơi! Ngài c·hết thảm quá!" Mana bù lu bù loa nước mắt mà thét gào.

Mahad rên lên đau đớn, đẩy đệ tử của mình sang. "Nhẹ tay chút. Con muốn ta c·hết hay sao?"

Mana sững sờ, Isis mất khả năng suy luận. Shu thì mỉm cười xem thái độ bọn họ.

"Ngài không c·hết!" Mana lần này khóc to hơn, ôm Mahad chặt hơn. Chiếc váy đang mặc bị máu tươi nhuộm đỏ.

Mahad đau nhức hết cả răng, định nhờ Shu kéo con bé ra thì Isis nhảy lên xe, một đạp đẩy Mana lăn ra đối diện. Cô ngồi xuống bên cạnh Mahad, tay nhẹ nhàng vuốt lấy má anh, đôi mắt long lanh: "Em đã tưởng sẽ không còn được gặp anh nữa."

Shu trợn ngược mắt trước hành động của Isis. Đối với người khác thì b·ạo l·ực mà đối với người yêu thì dịu dàng gớm, thật sự là phân biệt đối xử. Mà khoan, hình như anh cũng giống y cô ta, không có tư cách phán xét.

"Hả? Chuyện gì?" Mana còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Em lăn một vòng, chạm vào thành xe ngựa, dừng lại ở tư thế đầu ở dưới mà chân thì chổng lên trên.

Ánh mắt của Mana và Shu đụng nhau. Anh quay phắt đầu đi, tay che mắt. Mana khó hiểu nhìn lên, váy em rất ngắn, cơ thể chổng ngược nên tà váy rớt xuống, để lộ từ bụng xuống tới dưới, nội y cổ đại nhìn thấy rõ ràng.

"Á!" Mana vội vàng chỉnh đốn lại bản thân. Em nhảy xuống xe ngựa, hai nắm đấm nho nhỏ đập lên ngực Shu. "Sao anh lại nhìn?!"

"Anh không cố ý! Đừng đánh nữa! A! Vết thương tái phát! Đau quá!" Shu ôm ngực, khuôn mặt giả vờ đau đớn.

Mana hoảng hết cả lên, đỡ lấy Shu rất dịu dàng. "Em lỡ tay! Anh không sao chứ? Có cần đi y điện không?"

Mahad ném sang một câu: "Ban nãy tên này g·iết Bakura không đổ một giọt mồ hôi. Em đừng tin."

"Mahad, sao ngươi lại phản bội anh em như thế?"

"Ta không thể đệ tử b·ị b·ắt nạt được." Mahad cười rộn, dẫn phát v·ết t·hương khiến anh ho khan một hồi.

"Đừng đùa nữa. Ngồi yên để em chữa." Isis gọi ra Tinh Linh Nữ ngay tại chỗ làm lành v·ết t·hương của Mahad.

Mana biết sự thật nhưng em cũng không làm loạn nữa. Khuôn mặt đỏ lên mà che lấy váy, miệng không nói một câu. Shu gãi đầu, miệng cười khan.

Buối sáng hôm ấy, Pharaoh mở một bữa tiệc chiêu đãi mọi người, chúc mừng Mahad và Shu tiêu diệt được Bakura. Thiếu mất hắn, Tặc Bang như rắn mất đầu và sẽ nhanh chóng tan rã. Mối nguy ảnh hưởng đến Ai Cập sẽ biến mất.

Shada cùng với Set ngồi cạnh nhau. Tên thần quan đầu trọc ôm lấy cổ Set, mặt đỏ lên vì rượu, không ngừng trêu trọc hắn ta về cô nàng tóc trắng mà Set rước về phòng ngủ.

Set đương nhiên chối phăng tất cả, song hắn đang có men, kỹ năng diễn kịch yếu đi rất nhiều. Tất cả mọi người đều nhận ra. Bọn họ cười lên ha hả, không ngờ được thần quan Set lạnh lùng mà cũng có ngày rơi vào lưới tình.

Ashtar và Mana cũng có mặt. Mana muốn nốc rượu nhưng ly nào cầm tới tay cũng bị Ashtar giật lấy. Pháp Sư Thầm Lặng, tướng như một đứa trẻ, mà uống rượu không phanh. Cuối cùng ngã lên gối của Mana mà ngủ.

Mahad cùng Isis thì thầm và thủ thỉ gì đó, rời đi bữa tiệc rất sớm. Mọi người đều hiểu chuyện gì kế tiếp. Nơi đây giản lược vạn chữ.

Karim với Akhenaden lạc loài nhất trong đám, uống rượu rất ít, cả hai bầu bạn với nhau mà bàn việc triều chính.

Sau bữa tiệc, Shu và Atem một lần nữa trèo lên mái nhà họ từng uống rượu và có một cuộc trò chuyện riêng. Tất nhiên có đồ ăn nước uống bầu bạn.

Shu cầm một chùm nho lên cao mà cắn lấy từng viên. Atem phóng khoáng nằm ngửa, khuỷu tay chống một bên mà uống chén rượu.

"Học được Thứ Nguyên Quý Hoàn rồi chứ?" Atem nói.

"Đã xong. Nhắc đến chuyện này ta phải cảm ơn ngươi lần nữa." Shu nói.

"Ta mới là người phải cảm ơn. Ngươi đã mang Mahad an toàn trở về." Atem nói.

"Xùy, chúng ta đã giao dịch. Cả hai bên cùng được lợi, không cần cảm kích." Shu nói.

Atem bật cười, lấy một cuộn giấy ra từ trong áo và đặt nó trước mặt Shu. "Ngươi đã hoàn thành lời hứa bên mình. Còn đây là phần thưởng bên ta."

"Ủa? Không phải ngươi đã cho ta biết được vận mệnh tương lai sao?"

"Đó không nằm trong giao dịch, là thành ý của ta. Vật này mới là phần thưởng."

Shu khó hiểu cầm cuộn giấy lên và lật nó ra xem. Nội dung bên trong ghi chép một ma pháp. Anh giật hết cả mình, nhìn sang Atem.

"Pharaoh, cái này..." Shu ngập ngừng.

"Cầm lấy đi. Ngươi xứng đáng có nó."

Bên trong cuộn giấy chứa cổ ngữ của Lôi Phạt Raigeki, một trong những bí pháp mà chỉ có Pharaoh mới sở hữu. Thần viện chứa hầu hết ma pháp của Ai Cập, nhưng nó không chứa bí pháp dành riêng của Pharaoh, chúng mới là chủng loại ma pháp mạnh mẽ nhất.

"Ta thật sự không dám nhận. Vật này quá quý giá, vượt công lao của ta." Shu trả lại Lôi Phạt cho Atem. Anh đã từng thấy qua ma pháp này, sức mạnh của nó đủ để phá hủy tất cả Linh Vật chỉ với một đòn, sức công phá sở hữu uy lực không tưởng.

"Không chỉ cho công lao của ngươi, mà còn là một biểu tượng tình bạn của chúng ta." Atem nói, nắm đấm đưa về phía trước. "Ngươi nhận người bạn này chứ?"

Shu sững sờ, suy nghĩ cứng đơ. Atem đã cho anh rất nhiều thứ, hồn thuật, Linh Vật, quan trọng nhất là cách suy nghĩ của một đế vương đúng đắn. So sánh giữa hai người, Shu bị thần dân của mình phản bội, Atem biết tỏ ra mạnh mẽ khi cần, thân thiện đúng lúc, mọi người đều tín phục và một lòng vâng lệnh. Shu luôn cảm giác mình thấp hơn Atem, không đáng để được đứng ngang hàng với Pharaoh.

"Quyết định nhanh lên, tay ta mỏi quá." Atem nói.

"Được!" Shu cụng nắm đấm với Pharaoh. Sau đó cất cuộn giấy ma pháp đi.

Trong suy nghĩ của Atem, Shu là một người tốt. Anh hoàn toàn có thể từ chối cứu Mahad và bỏ mặc tất cả. Dù sao, tính mạng của y và sự phồn vinh của Misr không hề dính dáng tới Shu. Anh ra tay đơn giản vì đó điều đúng đắn nên làm. Hơn nữa, có vẻ Mana cũng bám Shu lắm, Atem nghĩ giao em cho Shu cũng rất tốt.

"Ngươi chừng nào thì cưới Mana?"

Shu đang uống ly rượu bống phun chúng hết ra ngoài. Biểu cảm ngạc nhiên như mới nghe sét đánh.

"Ta có vợ rồi!"

"Thì sao? Chẳng lẽ vợ ngươi rất dữ?" Atem nghiêng đầu, biểu cảm khó hiểu.

Shu bỗng dưng sực nhớ ra nơi này là Ai Cập cổ đại, quan niệm và phong tục không giống như thời hiện đại, một chồng nhiều vợ là rất bình thường.

"Ở thế giới của ta, mỗi người chỉ có một người bạn đời mà thôi. Thế nên không được đâu. Với lại, Mana chưa chắc gì thích ta." Shu vội vàng nói.

"Hừm..." Atem nở một nụ cười rất thô bỉ. "Ta quen biết Mana rất nhiều năm tháng. Nếu em ấy mà không thích ngươi, ta lập tức từ bỏ ngai vàng."

"Ta già lắm, nhìn trẻ vậy thôi chứ đã gần bốn mươi tuổi. Mana thì quá trẻ. Chênh lệch tuổi tác quá lớn, không thành đâu."

Shu thật sự chỉ coi Mana như một đứa em gái. Em khiến anh nhớ lại rất nhiều về một người bạn cũ. Mà khoan, hình như người bạn đó cũng yêu thầm Shu thì phải.

"Ngươi không nói thì ai biết ngươi bốn mươi. Misr cũng không quan tâm đến khía cạnh tuổi tác." Atem dồn ép Shu.

"Hừ! Ngươi hỏi ta. Thế thì khi nào ngươi mới rước Ashtar về làm hậu?" Shu biết mình nói không lại, lập tức tìm đường phản công.

"Ngươi nói gì ta không hiểu." Atem bỗng quay đầu đi, giấu đi ánh mắt của mình.

"Thế thì ngươi không hứng thú, phải không? Vậy ta đi cầu hôn Ashtar nhé!" Shu đứng dậy, làm bộ như chuẩn bị đi.

Atem nhanh như chớp nắm lấy góc áo của Shu. Gân xanh nổi rõ trên trán, rõ ràng là có ghen. "Ngươi rời một bước, ta cho sét đánh ngươi liền."

"Ngươi cưới Ashtar đi thì ta cưới Mana." Shu cười gằn nói, khiêu khích Atem đầy trắng trợn.

Atem hít sâu một hơi, chỉnh đốn lại phần trang phục nhăn nhúm của Shu bị anh nắm lấy. "Được rồi, vì hạnh phúc tương lai của bạn ta, ta đành hi sinh. Đi thôi!"

Shu đứng cứng ngắc như một bức tượng, anh thật sự không ngờ Pharaoh chơi lớn như thế.

"Sao còn đứng đấy? Ngươi đã bảo ta cưới Ashtar thì ngươi cưới Mana. Chúng ta đi cầu hôn thôi, sẵn tiệc dùng việc vui này để người dân Misr quên đi những chuyện vừa qua. Chúng ta cũng có thể làm một đám cưới đôi."

Shu hét lớn: "X, khởi động máy thời gian!"

"Rõ!"

Trước ánh mắt trợn to của Atem, một hố đen nở rộ và nuốt chửng lấy Shu. Tới khi nó biến mất thì Shu cũng đã không còn ở đây, để lại một cái lỗ đục thủng mái nhà. Atem đứng tại chỗ, tay sờ cằm suy tư.

"Ta có nên cho Mahad bắt Shu về làm rể không ta..." Atem thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ b·ắt c·óc Ouma Shu.

Bên dưới lăng mộ cũ của Akhenamkhanen. Một nửa thân xác của Bakura nằm ở dưới đáy vực, lạnh lẽo và không một chút sức sống. Bỗng dưng, một bóng người bay xuống, hắn tỏa ra ánh sáng như một vầng thái dương thu nhỏ. Hắn là người, nhưng lại có hai đôi cánh kì quái mọc ra sau lưng, thân dưới được bao phủ bởi một lớp giáp xác màu vàng.

Bóng người lạ lẫm nắm lại đôi tay, vũng máu khô bao quanh Bakura rút lui trở về cơ thể.

-

Mini Arc Yu-gi-oh kết thúc tại đây, chúng ta sẽ còn quay lại với Atem và các thần quan. Nhiều mối nguy và bí ẩn chưa được giải quyết. Atlantis, Olympus, còn có cái đế chế Achaemenid. Atlantis thì có Dartz, một trong những phản diện của Yu-gi-oh. Olympus thì mọi người chắc chắn cũng rất quen, là ngọn núi của các vị thần Hy Lạp. Thế giới này khác với thế giới gốc của Yu-gi-oh, có thể nói là một tập hợp của các thần thoại cổ, câu hỏi là bọn họ thuộc về thương hiệu nào mà thôi. Ta tự hỏi có ai biết được Achaemenid sẽ là nhân vật của dòng phim/game/anime nào.

Tất cả các ma pháp và Linh Vật sử dụng trong đoạn truyện này đều là những lá bài có thật. Thậm chí một số ma pháp có tên là lạ như Nhiễu Ma Ấn, hay Tỏa Bạo Liên. Ban đầu ta nghĩ sẽ viết chú thích hết để mọi người đều biết lá bài đó là gì. Nhưng sau đó ta nghĩ hay là thôi, để cho fan của Yu-gi-oh suy đoán cho vui.

Chương 55: Trốn nợ