Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 56: Đoàn tụ
Thế giới nhẫn giả, giữa quảng trường của Vụ Ẩn Trấn, hai nhóm người chia ra làm hai phe mà đứng, tình cảnh giương cung bạt kiếm giống như sắp đánh nhau. Terumi Mei thì đứng ở giữa, phiền não mà lắng nghe hai bên cãi lộn.
"Cô ta dám g·iết một thành viên của Vụ Ấn, tội đáng phải c·hết! Shuto không chỉ là Cảnh Bộ, nó còn có công với làng ta, chẳng lẽ các ngươi không nhớ những năm n·ội c·hiến?" Một ông già tóc trắng lưng còng gân cổ lên mà la hét.
Bên đối diện, Chojuro vung tay, giọng nói có chút mềm yếu: "Shuto rõ ràng muốn hãm h·iếp Inori, em ấy chỉ là tự vệ. Phần sai rõ ràng ở phía hắn, tại sao phải phạt Inori?!"
Hai nhóm đứng trên quảng trường, một bên đứng về phe Shuto, gã trung nhẫn đ·ã c·hết vì dám âm mưu vấy bẩn Inori. Bọn họ chủ yếu thuộc về thượng dân, những gia đình và dòng tộc có nguồn gốc từ trong Vụ Ẩn. Phe còn lại, bảo vệ lấy lẽ phải thì chỉ có ba người, Chojuro, Masae và Jirou. Chojuro nhát gan thường ngày, hôm nay vậy mà dám mạnh mẽ đứng ra.
"Sai hay đúng ai mà biết được. Shuto đ·ã c·hết, không có nhân chứng vật chứng, chỉ dựa vào lời của cô ta mà tin được sao? G·i·ế·t người đền mạng, cô ta phải c·hết!" Lão già bên thượng dân gõ cây gậy xuống nền đất.
Đám thượng dân phía sau đồng thanh hô: "G·i·ế·t người đền mạng! G·i·ế·t người đền mạng!"
Inori ngây ngô đứng ở đó, khuôn mặt không có gì lo lắng, thậm chí một chút biểu cảm cũng không. Shu đã biến mất một tháng, cảm xúc con người của em không hiểu vì sao chậm rãi biến mất. Inori cảm giác như mình đang dần trở về con người cũ, một công cụ khao khát g·iết chóc.
Masae và Jirou đứng bên cạnh Inori. Lúc này Masae giận giữ bước lên phía trước và gào: "Ta xem thử đứa nào muốn g·iết nó!"
Làn da của Masae tái nhợt, móng vuốt hóa thành màu băng và dài ra như dao. Jirou không nói gì, dùng hành động tỏ ra thái độ, cơ thể biến thành một gã cơ bắp lực lưỡng.
Lão già đối diện mở miệng khinh thường: "Hai tên thể tu mà dám lớn lối. Hôm nay ta muốn thử xem thể thuật của các ngươi mạnh, hay nhẫn thuật của Vụ Ẩn chúng ta mạnh."
Mâu thuẫn của hai bên được đẩy đến đỉnh điểm, Thủy Ảnh đau đầu hết cả lên, lấy hai ngón tay xoa huyết thái dương. Số lượng thượng dân trong Vụ Ẩn rất ít, bọn họ là những kẻ ăn sung mặc sướng, tất cả ưu đãi đều dồn về giai cấp này. Vì lý do đó thượng dân rất không thích có một kẻ khác ngoi lên cùng cấp với mình, đặc biệt là những kẻ không thuộc dòng tộc Vụ Ẩn. Nếu là Shu còn tại, vấn đề này sẽ không xuất hiện, anh lập công, Chúa Thủy tự mình ban thưởng, không ai dám có ý kiến. Hiện tại Shu không rõ tung tích, Inori lại g·iết người của trấn, đám người này muốn g·iết em có một phần lý do là vì Shuto, phần lớn là để diệt đi cái gai trong mắt.
Mei mở miệng, định khuyên can hai bên. Bỗng nhiên một thân ảnh giáng xuống từ trên trời, khiến mặt đất nứt ra một vòng tròng. Người lạ mặc giáp vàng, mũ vàng bao lấy hết đầu. Vải trắng tạo thành bộ trang phục, đung đưa trong không khí tạo nên một cảm giác rất thần thánh.
Tất cả mọi người giật hết cả mình, Mangetsu và Ao nhảy ra từ trong chỗ núp, bảo vệ lấy Thủy Ảnh. Bọn họ đều nghĩ rằng có địch nhân phục kích.
Shu đứng thẳng người lên, quay đầu nhìn xung quanh. Đôi mắt vô cảm của Inori bỗng lấy lại ánh sáng, dù anh có che mặt thì em cũng không thể nhận lầm. Inori vượt lên trên Masae và Jirou, chạy tới chỗ anh.
Masae nắm lấy tay em. "Khoan đã!"
Inori chẳng thèm để ý, cổ tay rút ra mà chạy tới người đàn ông mặc giáp. "Shu!"
Shu nhìn thấy em, vòng tay dang rộng chào đón lấy Inori. Em lao vào lòng mà ôm chặt. Shu cảm nhận được cơ thể mềm mại và mùi hương quen thuộc, lòng cảm thấy thư thái đi rất nhiều.
Anh xoa đầu em và nói: "Một tháng này em có ngoan không đó?"
Inori rúc đầu sâu vào ngực của Shu, miệng thì thầm: "Em ngoan mà."
Lão già thượng dân bỗng lên tiếng: "Ngươi là kẻ nào?"
Shu cùng Inori tách nhau ra. Anh cởi chiếc mũ giáp, để lộ khuôn mặt bản thân. Tóc anh đã ngắn bớt, chỉ chạm đến mang tai. Ánh mắt của Inori long lanh quan sát, suýt nữa ngất xỉu. Hiện tại Shu thật sự quá giống bản thân vào hai mươi hai năm trước, lần đầu hai người gặp nhau.
"Ta là Ouma Shu. Ngươi là ai mà dám chèn ép Inori của ta?" Shu nói. Đôi tai anh rất thính, trước khi tới đây đã nghe rõ nội dung của cuộc mâu thuẫn này.
"Hừ! Ta là Hanzo, trưởng lão của Vụ Ẩn Trấn. Đồ chơi của ngươi g·iết người của làng, bọn ta muốn nó c·hết!"
Lão già vừa dứt lời, một luồng sát ý dày đặc bao phủ quảng trường. Ngay cả Mei cũng cảm nhận thấy. "Cậu ta làm sao lại mạnh lên rồi?"
Shu đứng trước Inori, bản thân giống như một chiếc khiên che chở lấy em. Anh rút kiếm, đôi mắt lạnh lẽo. "Ngươi có tin hôm nay ta c·hặt đ·ầu ngươi không?"
Hanzo lùi một bước, mồ hôi chảy ra. Lão cảm nhận được sát ý của Shu, lời kế tiếp nếu không hợp chắc chắn anh sẽ ra tay. Nhưng lão chẳng sợ, bên lão có rất nhiều nhẫn giả, chẳng lẽ Shu dám ra tay sao.
Ngay lúc Hanzo sắp mở miệng. Một ông lão trọc đầu chống gậy đi ra, đưa tay ra hiệu Hanzo câm miệng. Ông quay sang Shu và cúi đầu nói: "Là em trai ta đã quá lời. Mong cậu bỏ qua cho!"
"Trưởng lão, sao lại làm thế?" "Trưởng lão, chúng ta không cần sợ hắn!"
Bên phía thượng dân vang lên từng tiếng phản đối. Hanzo thì ngỡ ngàng, trong đầu nhanh chóng suy tính. Anh trai là kẻ thông minh nhất lão gặp trong đời, nếu ông làm thế, chắc chắn là có lý do. Thế nên Hanzo quyết định im lặng.
Cơn tức giận vẫn còn rất nhiều trong Shu, câu nói của Hanzo thật sự khiến anh muốn c·hém n·gười. Inori vươn đôi tay nhỏ tới mà nắm lấy cánh tay cầm kiếm của Shu. Làn da em mềm mại như trong trí nhớ của anh.
"Bỏ đi, Shu. Chúng ta về nhà."
Shu hít sâu một hơi và gật đầu. Anh tra kiếm vào bao. "Việc này kết thúc tại đây. Nếu ai còn dám kết tội Inori, ta đảm bảo sẽ cắt lưỡi người đó!"
Shu ném lại một lời đe dọa, sau đó thì khuôn mặt giãn ra, ánh mắt nhu hòa. Anh nắm tay Inori và rời đi, không để tâm đến những người còn lại. Hai ông bà thể tu lẽo đẽo đi theo, bọn họ thì rất hiếu kỳ Shu đã ở đâu và cái sức mạnh một tháng trước là gì.
Quảng trường còn lại một đám thượng dân không biết làm gì tiếp. Hanzo nghiến răng nghiến lợi, tức giận vì kế hoạch thất bại và thái độ hống hách của Shu. Lão tiến đến bên cạnh ông già đầu trọc.
"Anh hai, tại sao phải nhường nhịn bọn chúng như vậy?"
Lão già đầu trọc cầm lấy cây gậy mà gõ lên đầu của Hanzo. "Già cái đầu rồi, vẫn không bỏ tính xấu. Nếu ta không đứng ra, hắn g·iết sạch các ngươi."
Một thượng dân đi tới, không cho là đúng nói: "Hắn chỉ có một người, chúng ta sợ cái gì?"
"Hừ! Ngu xuẩn. Chẳng lẽ một người thì không cần sợ? Một mình Kisame các ngươi dám đánh không? Một mình Zabuza các ngươi dám đánh không?" Lão già đầu trọc gào lên.
Hanzo giật mình, giọng nhỏ lại như thì thầm: "Anh hai... Chẳng lẽ tên Yuki đó đã đạt cấp S?"
Lão già đầu trọc không trả lời, nhưng sự yên lặng đã nói lên tất cả. Thủy Ảnh Terumi Mei lúc này tiến đến.
"Genji, ông nghĩ sao?" Mei nói.
"Người này rất mạnh. Nếu giữ lại, có thể trở thành trụ cột của làng ta. Chỉ là cậu ta không có nhiều gắn bó với làng." Lão già đầu trọc vuốt râu nói.
"Không sao. Ta có cách." Mei lên tiếng.
Trở về với ngôi nhà ở Vụ Ẩn, điều đầu tiên mà Shu làm đó là cùng Inori thủ thỉ một hồi. Kể cho em về những chuyện đã xảy ra ở Ai Cập. Mahad vì nhầm lẫn mà bắt Shu đi. Tấm lưới bao bọc thế giới. Hồn thuật thần kỳ và Linh Vật mạnh mẽ. Tên trộm Bakura bị anh g·iết c·hết. Mọi chuyện đều diễn ra rất bình thường, cho tới khi Shu kể về Mana.
Inori nhíu mày và nói: "Tại sao em cảm thấy anh và cô gái này có chút là lạ..."
Shu lắc đầu nguây nguẩy. "Không hề có chuyện gì mờ ám xảy ra. Anh thề..."
Inori chụp lấy tay của Shu, ngăn lại hành động thề thốt của anh. "Được rồi, em tin mà. Không cần làm như vậy. Nếu Shu thật sự muốn có một người nữa, em cũng chịu hết."
Shu thở dài và nói: "Thật ra thì anh cũng nhận ra Mana có một chút cảm tình đặc biệt. Nhưng anh thật sự chỉ coi nó là một đứa em gái. Mana còn trẻ, chưa gặp qua nhiều người, ai ở gần nó thì nó thích. Mahad và Atem như là anh trai Mana nên nó không yêu họ. Những người đàn ông còn lại thì nó chưa tiếp xúc nhiều. Tình yêu chớm nở của tuổi trẻ thôi, sau này Mana gặp nhiều người hơn, nó sẽ tìm được bạn đời phù hợp."
"Tại sao em có cảm giác con bé vẫn sẽ bám anh nhỉ?"
"Ha ha..."
Linh cảm của Inori không sai. Shu, cái thứ nhất là rất đẹp trai, mặt mũi trắng sáng, khác biệt với những người đàn ông còn lại của Ai Cập. Thứ hai là anh sở hữu thành tựu quá nhiều. Bản thân sức mạnh rất lớn, cứu lấy danh dự cho hoàng tộc, tự tay g·iết c·hết phản tặc Bakura. Người ta còn đồn anh là thần linh. Mana sẽ rất khó khăn mà quên đi mối tình tương tư đầu đời này. Có khi còn bị tổn thương sâu đậm mà tâm hồn biến ác, trở thành một Nữ Pháp Sư Bóng Tối cũng nên...
Về phía Inori, một tháng này cũng không ít sự việc xảy ra. Em phát hiện bản thân không thể nào sử dụng được nhẫn thuật. Các bước bấm ấn, suy tưởng đều làm được hoàn hảo, nhưng Chakra lại không thể điều động. Chính xác hơn là Inori không thể khiến Chakra hình thành nhẫn thuật, em vẫn điều động Chakra để tu luyện thể thuật như thường. Một chuyện khác thì là Shuto, tên trung nhẫn đã từng giao thủ với Shu trước cổng hạ dân.
Hắn là một kẻ mang thù, vì biết Shu m·ất t·ích bí ẩn nên tính ra tay hãm hại Inori. Đáng tiếc, Shuto chưa kịp làm gì thì bị em đá văng đầu theo nghĩa đen.
Inori không có thiên phú nhẫn thuật, nhưng em tu thể thuật lại rất có năng khiếu. Tốc độ trưởng thành rất nhanh. Hai ông bà già Masae và Jirou trợn mắt không thôi. Ban đầu bọn họ còn có chút chần chừ, sau khi thấy tài năng của em thì ra sức mà dạy bảo.
Inori và Shu cùng ngồi bên cửa sổ trong phòng ngủ, ngắm nhìn cảnh sương dày. Em thì ngồi lên đùi Shu, gói gọn trong lòng anh.
Shu cầm lấy tay của Inori, sờ lấy vết chai sạn trên đốt xương của nắm đấm. Trong lòng rất thương tiếc. "Em chịu khổ rồi. Sau này không cần phải tập nữa. Đã có anh."
"Không... Em vẫn muốn tập. Như vậy thì có thể giúp đỡ Shu. Chỉ là em sợ bản thân luyện thể khiến cho da dẻ không đẹp nữa, thì anh ghét em thôi." Inori đỏ mặt, không dám nhìn thẳng người yêu mà nói.
"Khỏi lo, có gì ta để Shu bấm thêm một nghìn cái ấn nữa là xong." X lúc này chen vào nói.
"Con kỳ đà này! Đi chỗ khác chơi!" Shu xua đuổi X sau đó nói với Inori: "Em ra sao anh cũng yêu. Đừng có mập là được. Mập là không yêu nữa."
"Hứ! Đồ khùng!" Inori phồng má, giận dỗi nói.