Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 58: Yosamu
Shu quay về nhà của mình và xem xét các nhẫn thuật mới đạt được của mình.
Nhẫn thuật cấp A mà Mei đưa có tên là Chưởng Tiên Thuật, một loại nhẫn thuật dùng để chữa trị. Bằng cách sử dụng Chakra tác động tới cơ thể, thuật này sẽ gia tăng tốc độ hồi phục của các v·ết t·hương, không giới hạn nằm ở n·ộ·i· ·t·ạ·n·g hay ngoài da. Cái khó của thuật này là nó yêu cầu độ khống chế Chakra rất cao. Người sử dụng phải giàu kinh nghiệm và hiểu rõ cấu tạo của cơ thể, như vậy mới có thể tận dụng Chưởng Tiên Thuật tới tối đa.
Sau khi X phân tích thuật này thì đã đưa ra một phương án sử dụng. Anh có một chức năng thuộc về Harpuia, gọi là Enemy Analyzing. Nó có khả năng quét cấu tạo của kẻ địch, từ đó phát hiện khuyết điểm mà t·ấn c·ông. Nhưng nếu sử dụng Enemy Analyzing cho đồng minh, Shu có thể dễ dàng xem thấu tình trạng cơ thể của họ và áp dụng Chưởng Tiên Thuật một cách chính xác đến từng milimet. Cộng thêm khả năng phân tích dữ liệu và hỗ trợ khống chế Chakra mà X có sẵn, thuật này vào trong tay Shu có thể nói là một cái mạng thứ hai cho tất cả mọi người. Chỉ cần không c·hết ngay lập tức đều có thể cứu.
Đối với bản thân, vì X đã nắm rõ cơ thể của Shu, trong chiến đấu nếu như b·ị t·hương, X có thể tiêu hao Chakra tồn trữ và hồi máu cho Shu, không cần anh phải tự mình thi triển.
Song, dù kết hợp khoa học với nhẫn thuật, Chưởng Tiên Thuật vẫn có hạn chế rất lớn. Nó có thể đẩy nhanh quá trình lành v·ết t·hương nhưng không thể khiến các chi cụt hay cơ quan mọc lại. Nếu như tim b·ị đ·ánh nát, c·hết là cái chắc.
Thuật cấp B còn lại là bản nâng cấp của một nhẫn thuật mà vị Thủy tướng trên đảo Doto đã sử dụng. Ông dùng là Hỏa Độn - Phụng Tiên Hỏa Thuật thuộc cấp C. Thuật mà Shu được nhận là Phụng Tiên Diễm Luân.
Phụng Tiên Hỏa Thuật có thể khiến người sử dụng phun ra một số lượng cầu lửa nhỏ và dẫn dắt chúng di chuyển bằng Chakra t·ấn c·ông kẻ địch. Sức công phá của thuật này yếu hơn Hỏa Độn cùng cấp rất nhiều, nhưng đổi lại được cái biến ảo và tăng cao số lượng cùng độ chính xác.
Phụng Tiên Diễm Luân thì phức tạp hơn. Người sử dụng phun ra một q·uả c·ầu l·ửa lớn t·ấn c·ông kẻ địch, dáng vẻ rất tương tự với một thuật khác gọi là Hào Hỏa Cầu Thuật. Nhưng điểm đặc biệt của nó chính là ở chỗ lừa người này. Sau khi q·uả c·ầu l·ửa p·hát n·ổ, nó sẽ phân tán ra thành nhiều vòng tròn lửa và tiếp tục t·ấn c·ông kẻ địch. Sát thương và tốc độ lớn hơn rất nhiều so với cầu lửa nhỏ của Phụng Tiên Hỏa Thuật.
Thuật này có rất nhiều điểm tốt. Ít ấn, có mánh khóe cài sẵn bên trong, khả năng trúng cao và tổn thương gây ra cũng lớn. Song Shu thừa biết là Thủy Ảnh không có lòng tốt như vậy. Nếu là một người bình thường sở hữu Băng Độn, khả năng rất cao là sẽ không sở hữu Hỏa Độn. Mei cho Shu cái thuật này đều là suy tính hết, dù sao anh cũng không nói rõ cần loại thuật gì.
Thủy Ảnh không ngờ đến rằng, người khác có lẽ khó nhưng đối với Shu thì vấn đề này rất đơn giản. Chỉ cần tìm một người mang Hỏa Độn hấp thụ là xong rồi. Song Shu sẽ không tự dưng đi g·iết một kẻ vô tội, anh cất lại thuật này, đợi có Hỏa Độn sẽ dùng tới.
Sáng sớm ngày hôm sau, Shu đang ấm áp ôm lấy Inori mà ngủ, bỗng cửa trước vang lên tiếng gõ. Anh mơ màng ngồi dậy nhưng bị em kéo xuống.
"Không đùa nữa. Anh phải ra mở cửa."
Inori xụ hết cả mặt nhưng vẫn thả anh đi. Shu chỉnh đốn lại bản thân một chút và đi mở cửa. Ông già bán kiếm ngày hôm đó đang đứng bên ngoài. Bộ râu trắng dài đến đất, cái đầu trọc lóc không có miếng tóc nào. Dáng vẻ y hệt như trong trí nhớ của Shu.
"Là ông? Ông tới Vụ Ẩn khi nào?" Shu thốt lên.
"Ta mới vừa tới không bao lâu. Đi dạo một chút chứ?" Ông già nói.
"Ừm. Đợi ta thay trang phục."
Shu chạy vào trong nhà, nói với Inori một tiếng. Sau đó thì đổi bộ đồ ngủ thành trang phục nhẫn giả đen thui từ đầu tới chân. Trên cổ có một chiếc khăn choàng màu đỏ đậm. Anh không quên cầm lấy băng đeo đầu mà Mei đưa hôm qua và cột lên trán. Hiện tại thì Shu thật sự đã là một nhẫn giả của ngôi làng sương mù này rồi.
Shu cùng ông già bước đi chậm rãi trên có phố. Hiện tại xung quanh rất ít người, chỉ có một số nhẫn giả dậy sớm rèn luyện. Sương thì dày đặc không khác gì mọi thời điểm khác trong ngày.
"Chúng ta chưa bao giờ chính thức giới thiệu nhỉ?" Ông già nói.
"Ừm. Ngày đó ông tỏ vẻ thần bí nên ta cũng không hỏi. Tên của ta là Ouma Shu. Còn ông?"
"Sengo Muramasa."
Shu dừng bước chân, đôi mắt trợn to. Thế giới nhẫn giả có nhiều điểm tương đồng với Nhật Bản cổ đại. Nhưng chúng chỉ dừng lại ở phong cách ăn mặc và một số phong tục tập quán mà thôi. Chưa bao giờ có mối liên hệ nào khác. Hiện tại, điều đó đã thay đổi. Sengo Muramasa là một thợ rèn nổi tiếng và có thật, đã từng xuất hiện trong lịch sử Nhật Bản. Chẳng lẽ thế giới nhẫn giả này có liên kết nào đó với nơi Shu sinh ra sao?
Shu nuốt một ngụm nước bọt và nói: "Ông chính là người thợ rèn đã chế tác ra Dạ Hàn?"
Muramasa tiếp tục đi tới trước, không đợi Shu. Giọng nói vọng lại: "Đúng là ta."
Shu vội vã chạy theo. Cuộc trò chuyện của hai người tiếp tục. Lần này, chủ yếu là Muramasa nói. Ông kể lại chuyện đời của bản thân.
Thất Vụ Đao của Vụ Ẩn Trấn bao gồm Song Đao Hiramekarei, Độn Đao Kabutowari, Lôi Đao Kiba, Đoạn Đao Kubikiribocho, Trường Đao Nuibari, Đại Đao Samehada và Bộc Đao Shibuki. Bọn chúng rất nổi tiếng và chính là một trong những nhân tố quan trọng gầy dựng nên sức mạnh của Thủy Quốc thời bấy giờ. Nhưng ít ai biết đến, thật ra còn có một thanh thứ tám, gọi là Ma Đao Yosamu.
Trong quá khứ, Chúa Thủy đời trước triệu hồi Masamune và Muramasa, hai thợ rèn kiếm giỏi nhất thế giới để chế tác v·ũ k·hí cho Vụ Ẩn. Hai thợ rèn, Masamune là thầy, Muramasa là trò, lấy yêu cầu này để so sánh tài năng của bản thân. Mỗi người tạo ra bốn thanh kiếm, chúng đều là những v·ũ k·hí mạnh mẽ bậc nhất trên thế giới.
Bốn thanh kiếm của Masamune đều được hoàn thành tuyệt mỹ. Nhưng bốn thanh kiếm của Muramasa lại xảy ra vấn đề. Khác với bảy thanh còn lại, dù là kiếm sĩ mạnh mẽ như thế nào đều không thể sử dụng Ma Đao, chỉ cần bọn họ cầm lên thì sẽ trở nên điên điên khùng khùng. Điều này khiến Chúa Thủy không hài lòng và tuyên bố Masamune là người thắng cuộc.
Muramasa tất nhiên không đồng ý với quyết định này. Theo cách nhìn của ông, không phải là thanh kiếm của ông có vấn đề mà chưa tìm được người đủ khả năng để sử dụng. Sau chuyện này, Muramasa du lịch khắp nơi trên thế giới, tìm kiếm một người mạnh mẽ có thể khống chế Ma Đao Yosamu.
Ông đi từ Đông sang Tây, từ vùng biển tới núi cao, nhưng không có một ai có thể cầm lấy Yosamu mà không đánh mất lý trí. Năm tháng qua đi, nhiệt huyết phai mờ, Muramasa mở một cửa tiệm bán kiếm lôi thôi ở thành phố, mong rằng chủ nhân của Yosamu sẽ xuất hiện. Ông đã bỏ qua lòng thắng thua từ lâu, không còn để ý đến sự nhận định của người đời. Sư phụ Masamune cũng đã t·ừ t·rần, trở thành một ngôi mộ yên ắng trên bãi cỏ xanh. Chiến thắng đã không còn ý nghĩa, ước muốn duy nhất của Muramasa là thấy cảnh Yosamu được cầm lên.
Và Shu xuất hiện. Với sự trợ giúp từ đại ca X, Shu sử dụng lượng lớn Hồn Lực để làm dịu lại sự tà ác bên trong Yosamu, thành công chế phục được nó. Muramasa rốt cuộc thỏa mãn được ước mơ, vui mừng khôn xiết. Ông tặng nó cho Shu, mong rằng Ma Đao sẽ giúp anh trong những ngày sắp tới.
Shu nghiêm túc lắng nghe, trong lòng cảm thấy như nằm mơ. Masamune và Muramasa là một câu chuyện huyền thoại ở Nhật Bản, hầu như ai cũng biết đến. Phiên bản của thế giới nhẫn giả có nhiều khác biệt nhưng mấu chốt thì không thay đổi.
"Ta thật sự rất cảm kích khi cậu xuất hiện ngày hôm đó. Ta đã chứng kiến Yosamu tìm được chủ nhân trước khi c·hết." Muramasa cảm khái nói. Ông tìm kiếm người như Shu cả đời. Hiện tại nhìn lại, thật sự là năm dài tháng rộng, cảnh còn người mất. "Nó như thế nào? Dùng tốt chứ?"
"Rất tốt!" Shu gật đầu như gà. Thanh kiếm này giúp anh không ít lần. "Nó chém được cả linh hồn."
Muramasa cười lớn, vẻ tự hào hiện rõ trên mặt, tay gầy vuốt bộ râu dài. "Ngày đó, ta biết bản thân rất khó thắng được sư phụ. Nếu muốn chiến thắng, ta phải làm ra một thanh kiếm có một không hai, chưa ai có thể tưởng tượng đến.
Bảy thanh kiếm lúc bấy giờ. Song Đao tồn trữ Chakra. Đại Đao cắn nuốt Chakra. Độn Đao phá hết thảy phòng ngự. Lôi Đao cắt tất cả mọi thứ. Đoạn Đao vĩnh viễn không hao mòn. Trường Đao vừa gần vừa xa. Bộc Đao một kiếm một p·hát n·ổ.
Bọn chúng đều có đặc điểm nổi bật và công dụng của riêng mình. Nhưng ta vẫn cảm thấy rất tầm thường. Dù có biến đổi tính chất và hình dạng như thế nào, nó vẫn chỉ là một thanh kiếm ảnh hưởng đến cơ thể vật chất.
Ta muốn làm ra một thanh kiếm có thể chém hồn, có thể đả thương tới loại năng lượng hư vô mờ ảo mà không thanh kiếm nào làm đến.
Thế là Ma Đao Yosamu sinh ra. Bên trong nó tồn tại một sức mạnh tà ác có thể khiến cho bất kì linh hồn nào vụn vỡ. Nhưng sức mạnh này quá lớn, đồng thời tổn thương đến người cầm kiếm."
"Trừ ta ra." Shu nói.
"Đúng vậy, trừ ngươi ra. Ta rất tò mò, ngươi rốt cuộc đã làm như thế nào?"
Shu trầm tư một lát. Anh không thể nói thẳng ra là mình có một cục pin Hồn Lực khổng lồ. Thay vào đó anh biện ra một lời nói dối nửa thật nửa giả.
"Khi ta cầm thanh kiếm lên. Nỗi đau và những ký ức trong quá khứ trỗi dậy ám ảnh ta. Ta đã từng bị chúng đeo bám rất lâu, hằng ngày t·ra t·ấn khiến ta khốn khổ. Nhưng ta đã vượt qua và khuất phục chúng."
"Nên ngươi khuất phục được Dạ Hàn sao. Ra là thế. Muốn nắm lấy Ma Đao, trước tiên phải nắm lấy ma tâm của bản thân... Cảm ơn ngươi Shu, ngươi đã giúp lão già này rất nhiều." Muramasa nói.
"Đâu có. Ta mới là người cần cảm ơn."