Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 63: Thiên Điểu
Haku ói ra một lượng máu lớn, dính lên hết mặt và tóc của Naruto. Mái tóc vàng của nó bị nhuộm thành màu cam. Sự hung dữ và khát máu trên mặt hoàn toàn biến mất, lý trí quay trở về. Nguồn năng lượng dồi dào trong cơ thể cũng không còn thấy đâu.
Naruto ngẩng đầu lên, đôi mắt trợn to mà ngước nhìn chàng thiếu niên quen mặt kia. Haku chính là người mà nó đã gặp trong rừng. Nó không hiểu gì cả, tại sao có thể lại là cậu ta. Ngày đó ngủ trong rừng, Naruto không hề có chút cảnh giác, đáng lẽ em phải g·iết c·hết nó rồi mới đúng.
"Ngươi là người hôm ấy." Naruto sững sờ.
"Anh Zabuza... Em đã khiến anh thất vọng rồi." Haku yếu ớt lên tiếng.
Mục đích sống của Haku là trở thành công cụ lợi hại nhất cho Zabuza. Như vậy em sẽ có thể khiến cho anh vui, sẽ khiến anh không bao giờ ruồng bỏ em. Em muốn báo đáp cho Zabuza vì đã thu nhận em, cho em một mái nhà. Vì xuất hiện bên cạnh Haku khi em không còn ai cả. Em biết Zabuza không coi mình ra gì, nhưng đối với Haku, Zabuza là người thân duy nhất của em.
Ngay cả mục tiêu đơn giản này cũng thất bại. Có lẽ em nên ác độc hơn. Vì tấm lòng yếu đuối và lương thiện này, Haku kéo dài thời gian cho Naruto xuất hiện. Nếu em đã thẳng tay g·iết c·hết Sasuke trước đó, sau đó phối hợp với Zabuza xử lý Kakashi. Chỉ còn một mình thằng nhóc tóc vàng, dù đánh không lại thì vẫn có thể chạy. Haku đã có thể hoàn thành vai trò công cụ của bản thân.
Từng hình ảnh quá khứ hiện lên, mẹ Fujiko xinh đẹp và hiền hòa. Cha Noboru khờ khạo và thẳng thắn. Shu, cậu bé mù lòa chỉ còn một cánh tay. Anh dũng cảm ở lại để em có thể được sống tiếp, một mình đối mặt với kẻ địch.
"Shu... Cảm giác lúc đó là thế này sao?" Haku nói ra câu cuối cùng. Lúc ấy chắc chắn anh cũng rất sợ, tất cả sự ấm áp và ánh sáng trên thế giới đều lụi tàn. Chỉ còn bóng đêm c·hết chóc chờ đợi ở cuối con đường.
Haku nhắm mắt lại.
Một tiếng gầm vang lên, Zabuza chạy đến như điên dại, thanh Đoạn Đao khổng lồ chém tới. Haku mất hết sức lực và ngã xuống. Cánh tay bị dính của Naruto kéo nó ngã theo. Nó cố gắng mà rút tay ra. Nhưng đáng tiếc, mất đi nguồn năng lượng bí ẩn ban nãy, sức lực khổng lồ hoàn toàn biến mất.
"Naruto!" Kakashi hét lên. Bá·m s·át lấy Zabuza nhưng tốc độ không kịp.
"Á!" Sakura nhắm tịt mắt.
Một tiếng cắt ngọt liệm, cánh tay của Naruto đứt rời. Nó đau đớn gào lên. Zabuza một đạp đá nó bay xa. Hắn thì ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Haku.
"Haku... Không!" Zabuza ôm chặt lấy Haku, khóe mắt tràn ra nước. Ai có thể ngờ được Vụ Nhân Quỷ của Thủy Quốc lại có cảm xúc, cõi lòng đau đớn đến tột cùng.
Zabuza là niềm hi vọng duy nhất của Haku, là mục đích sống còn lại của em. Nhưng em đâu có biết rằng, Haku cũng là tia sáng duy nhất le lói trong vòng đời tăm tối của Zabuza. Cả cuộc đời này, hắn chỉ biết chém chém g·iết g·iết, hoàn thành nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác. Chưa bao giờ cảm nhận qua sự ngọt ngào của tình thương. Haku hiểu rõ hắn, biết hắn là con người tàn độc như thế nào, nhưng em vẫn lựa chọn ở bên.
Đứa bé ăn mày mà hắn gặp ngày ấy, dù có gặp thảm cảnh đến thế nào, cũng sẽ nhìn đời với một cặp mắt trong veo. Em sẵn sàng làm tất cả mọi thứ cho hắn, dù biết chuyện đó sẽ vấy bẩn đi tâm hồn trong sáng. Chẳng biết từ khi nào, hình ảnh xinh đẹp này đã thay đổi Zabuza.
Haku, sợi dây còn sót lại kết nối Zabuza với tình cảm của một con người.
Kakashi không để tâm đến hắn, anh chạy tới xem xét Naruto. Cổ tay cụt của nó chảy máu liên tục không ngừng. Anh ngay lập tức truyền Chakra tới đầu ngón tay và điểm vào huyệt của Naruto, chặn đứng mạch máu ở đó. Anh lấy ra một cuộn băng vải từ trong túi dụng cụ và đưa cho nó.
"Tự băng lấy. Thầy đã chặn mạch máu nên nó sẽ không chảy nữa. Sasuke đâu rồi?"
Naruto rưng rưng nước mắt, không dám ngẩng đầu nhín Kakashi. Nó dùng bàn tay trái còn lại và chỉ về một hướng.
Cõi lòng của Kakashi trầm xuống, từ biểu hiện của Naruto anh có một dự cảm rất xấu. Kakashi vội vã chạy đến bên cạnh Sasuke và xem xét. Cơ thể nó dính đầy kim châm, quần áo đẫm một màu đỏ, quanh cổ có không ít hơn mười cái lỗ.
Đồng tử của Kakashi co giật, anh khuỵu xuống, bàn tay run rẩy sờ lấy Sasuke. Da của cậu lạnh ngắt.
"Vụ ẩn!" Giọng của Kakashi vang vọng khắp cây cầu.
Lịch sử một lần nữa lặp lại, vì sự bất tài của Kakashi, tính mạng của đồng đội b·ị c·ướp đi.
Mười ba năm về trước, Kakashi chỉ mới mười hai tuổi. Đêm ấy trăng rằm, gió thổi rất lạnh.
Rin Nohara, một thành viên trong đội của Kakashi, bị Vụ Ẩn Trấn b·ắt c·óc. Em bị Vụ Ẩn dùng nhẫn thuật phong ấn một con quái vật bên trong người. Phong ấn sẽ bị phá vỡ khi Rin trở về Diệp Ẩn, từ đó giải phóng con quái vật và nó sẽ hủy diệt ngôi làng yêu quý của Rin.
Kakashi cứu thoát được Rin, nhưng bị nhẫn giả Vụ Ẩn phát hiện và đuổi theo. Cả hai cố thủ tại một bãi đá bên cạnh bờ biển Hiruko. Hơn hai mươi nhẫn giả của Vụ Ẩn bao vây lấy hai người, muốn đoạt lại Rin từ trong tay Kakashi.
Rin vì nhẫn thuật hạn chế nên không thể t·ự s·át. Em cầu xin Kakashi ra tay để Vụ Ẩn không đạt được mục đích. Anh tất nhiên không đồng ý, một là không muốn, hai là vì giữ lời hứa với người bạn đã mất.
Đáng tiếc, Rin rất cứng đầu, khi Kakashi sử dụng nhẫn thuật tự chế để g·iết kẻ địch, em nhảy ra và đỡ lấy đòn t·ấn c·ông. Một vết thủng đục ra trên ngực Rin và em ngã xuống đất. Kakashi ngơ ngác, dòng lệ trào ra bên mắt trái, dòng máu đỏ trào ra bên Tả Luân Nhãn. Ba viên câu ngọc trong mắt phải Kakashi xoay vòng, chúng biến đổi và trở nên huyền ảo hơn, bí ẩn hơn và mang hình dạng của một shuriken ba cánh.
Kakashi quỳ gối bên xác Rin, mặc kệ những tên nhẫn giả tiếp cận. Anh lúc ấy đã cầu trời, cầu thần, cầu phật. Bất kì một đấng tối cao nào có thể trả lời. Chỉ cần có thể cứu được Rin trở về, anh sẽ trả giá mọi thứ.
Lời kêu gọi của Kakashi được đền đáp, hai bóng người xuất hiện trước mặt anh. Một nam một nữ, một trắng một đen, một mang mặt nạ vàng, một mang mặt nạ bạc.
Quay về hiện thực, Kakashi đặt Sasuke nằm xuống, khuôn mặt của anh trở nên hung dữ khiến Sakura run người. Em chưa bao giờ thấy thầy có biểu cảm như vậy.
Zabuza bên kia cũng đặt Haku xuống, khuôn mặt đáng sợ không kém Kakashi. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí cô đọng.
Sakura dắt tay Tazuna mà hớt hải chạy về phía Sasuke. Bọn họ chạy ngang Naruto và không thèm nhìn lấy nó. Naruto cũng không dám nhìn họ, môi dưới run lẩy bẩy.
Sakura quỳ gối bên cạnh Sasuke, đôi mắt ngơ ngác mà kiểm tra hơi thở của cậu. Ngón tay không hề cảm nhận được làn gió nào, phổi của Sasuke đã không còn hoạt động nữa. Em chạm vào ngực cậu, mong rằng sẽ tìm được một tiếng đập khiến cho em yên lòng. Nhưng không có gì đáp lại Sakura cả, chỉ có sự yên tĩnh vô tận và lạnh lẽo thuộc về một cái xác.
"Đây không phải là một giấc mơ." Sakura nghẹn ngào nói.
"Đừng để ý đến ta, cháu cứ khóc để trút hết muộn phiền đi." Tazuna nói như thì thầm, cõi lòng buồn bã vì c·ái c·hết của một người lạ. Sự việc hiện tại khiến ông nhớ tới con trai của mình.
"Cháu luôn đạt điểm tối đa trong bài thi. Cháu luôn nhớ kỹ một trăm luật lệ của nhẫn giả." Sakura nói với Tazuna cũng như tự an ủi bản thân.
Tazuna im lặng, nhường bầu không khí cho Sakura, cẩn thận lắng nghe điều em nói.
"Yêu cầu số hai lăm là 'dù gặp bất kì tình huống gì... Nhẫn giả không bao giờ được bộc lộ cảm xúc. Phải luôn đặt nhiệm vụ lên hàng đầu và không bao giờ rơi một giọt lệ."
Sakura nhăn nhó, mí mắt nhắm chặt cố gắng để bản thân không khóc. Nhưng dòng lệ của em vẫn cứ chảy ra liên tục, con tim đau nhói không thể nào tả xiết. Sakura không thể nào bắt chước một công cụ vô cảm vô xúc. Em úp mặt lên cơ thể bất động của Sasuke, tiếng khóc vang xa chứa đựng tất cả nỗi lòng.
"Nhẫn đạo là đây sao... Thật khắc nghiệt." Tazuna sững sờ trước hiện thực tàn khốc.
Naruto ở xa, tay trái cào lấy phần ngực, lòng của nó cũng tan nát không kém gì Sakura. Nhưng nó không khóc. Naruto nghiến răng mà chịu đựng, kiềm nén tất cả.
Kakashi mở ra lòng bàn tay phải, Chakra toàn cơ thể di chuyển và tụ lại. Anh sử dụng đặc tính biến chất của Chakra mà chuyển đổi chúng thành nguyên tố Lôi. Từng tia điện hình thành trong tay, chớp giật và phát ra tiếng kêu rít cả tai. Tầm nhìn của Kakashi cũng mờ dần, tốc độ phản ứng và sự nhạy bén của các cơ bắp tăng cao.
Zabuza hạ thấp trọng tâm cơ thể, nâng thanh Đoạn Đao lên cao tầm mắt, Chakra truyền vào thanh kiếm.
Cả hai đồng thời hét lên.
"Thiên Điểu!"
"Bí Kiếm - Vọng Ngư!"
Kakashi biến mất ngay tại chỗ, tốc độ còn nhanh hơn cả Haku dùng gương, mắt thường hoàn toàn không thể phát hiện được dấu vết của anh. Zabuza đẩy thanh kiếm tới, đường đâm thẳng không hiểu sao vặn vẹo như một con lươn, khó mà tránh né.
Chớp mắt trôi qua. Cả hai người sát cạnh gần nhau, ánh mắt lạnh lẽo không cảm xúc.
Zabuza phun ra một ngụm máu, cơ thể đổ sụp xuống. Kakashi đứng im như tượng, bó sét trong lòng bàn tay đã hoàn toàn biến mất.
Nếu Zabuza khôn ngoan mà tiếp tục sử dụng Vụ Ẩn Thuật, Kakashi có thể đã không thua. Nhưng hắn đã mất lý trí, không còn suy tính được chiến lược. Kakashi với lợi thế Tả Luân Nhãn, ngay từ đầu đã là thắng lợi không thể chối cãi.
Là thắng lợi, nhưng cũng là thất bại. Kakashi thở ra một hơi nặng nề chứa đầy tâm sự. Một đồng đội nữa đã một đi không trở lại. Nhiệm vụ hoàn thành thì sao chứ, mạng sống của Sasuke không thể tìm về.
Có lẽ đây là lời nguyền của Kakashi, bắt đầu từ khi anh quyết tấm muốn trở thành nhẫn giả cừ khôi và không lặp lại sai lầm của cha mình. Kakashi đã thề sẽ không bao giờ đẩy Diệp Ẩn vào nguy hiểm chỉ vì bảo vệ một hai tính mạng. Nhưng sống lâu, thấy nhiều. Anh đã không còn rõ ràng đâu là đúng đâu là sai nữa. Quyết tâm của anh thật sự đúng sao. Sai lầm của cha có thật sự là sai lầm hay không.
Bỗng dưng, hai bóng hình xuất hiện trên cây cầu. Bọn họ đeo mặt nạ che hết dung mạo, thậm chí cả tóc phía sau. Trên thân mặc hai bộ trang phục quý phái, nam trắng nữ đen.
Kakashi trợn to mắt, đồng tử co giật. Là bọn họ.