Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 6: Tan Vỡ
"Kohaku, mau chạy đi!" Shu chạy đến muốn tông ngã Noboru nhưng bị hắn ta dễ dàng tránh thoát.
Noboru một gậy phang vào lưng Shu khiến anh đau điếng và ngã xuống sàn.
"Đứa trẻ ngoan, đừng thương hại nó. Fujiko và Kohaku là người của gia tộc Yuki. Bọn họ chỉ có c·hết thì đất nước mới hòa bình." Noboru nói.
Hắn ta chậm rãi bước về phía Kohaku. Thằng bé sợ hãi lùi về sau, không cẩn thận té ngã ra sàn.
"X! Chỉ dẫn ta phương hướng!" Shu hét lên.
"Bên phải bốn lăm độ!" X nói.
Shu đứng phắt dậy, lao tới ôm chặt lấy Noboru. "Ngươi mau dừng lại! Nó là con trai của ngươi! Ngươi tính g·iết máu mủ của mình thật sao?"
Shu lùn tịt, ôm lấy Noboru thì chỉ cao đến bụng hắn ta. Noboru dựa thế phang một cùi chỏ vào đầu Shu khiến anh choáng váng. Hắn đẩy Shu ra cho mấy kẻ còn lại.
"Bọn mày giữ nó đi. Nó chỉ là một thằng nhóc bọn ta nhặt về. Không có Huyết Kế Giới Hạn gì cả." Noboru nói.
Những dân làng còn lại bắt lấy Shu, giữ chặt lấy anh ta. Shu hiện tại chỉ có cơ thể của một đứa trẻ mười hai tuổi, hoàn toàn không thể phản kháng.
"Noboru! Ngươi mau dừng tay! Con trai của ngươi mà ngươi không hiểu rõ nó sao. Kohaku làm sao sẽ gây hại cho người khác."
Một dân làng đang giữ lấy Shu nói: "Đó là bản tính của gia tộc Yuki. Cháu còn nhỏ nên không hiểu. Tộc nhân Yuki khát máu man rợ, bọn họ đã g·iết không ít người. Nhà Noboru lúc trước có đến bảy người, năm anh chị em cùng cha mẹ. Nhưng Yuki đã g·iết sạch bọn họ, chỉ còn Noboru sống sót."
Một dân làng khác bỗng nhổ nước dãi và nói: "Đáng kinh tởm. Không thể ngờ một nhẫn giả lại giả dạng làm nông phụ trà trộn vào làng chúng ta. Noboru bị lừa thảm."
Kohaku cừng đờ người, nhìn phụ huynh đang ngày một đến gần mình với một đôi mắt khát máu. Lòng của nó ngày một sôi trào như cơn giông trên biển.
"Shu, mau làm gì đó! Chakra trong cơ thể thằng bé đang cực kì không ổn định." X nói.
X không đủ năng lượng để triệu hồi bộ giáp. Shu nhỏ bé không có sức lực đối kháng dân làng. Thứ duy nhất có thể giúp Shu bây giờ chỉ có một.
Mu bàn tay trái của Shu sáng rực, từng dải sáng bạc nở rộ xung quanh thân. Các dân làng sợ hãi buông anh ra và đồng loạt lùi lại.
"Cái này... Chuyện gì đang xảy ra? Shu là nhẫn giả sao?"
"Đây là loại Huyết Kế Giới Hạn gì?"
"Mau g·iết nó!"
Tóc Shu bay phấp phới, nhúm tóc vàng rọi sáng. Anh đặt tay trái lên trên ngực của mình.
"Xuất hiện đi. Đế Tâm." Ngón tay của Shu đâm sâu vào lồng ngực và móc ra một nhúm sợi phát sáng xanh lam. Những sợi to len lỏi từ đầu ngón tay rồi bám vào khuỷu tay cụt của Shu, một lần nữa hình thành cánh tay phải của Đế Vương.
Một dân làng lao đến, dùng một cây gậy gỗ thô thiển t·ấn c·ông Shu.
"Nguồn năng lượng này... Thật sự rất dồi dào. Ta có thể cho ngươi mượn một chút sức mạnh của ta." X nói. "Kích hoạt Radar Scope."
Trong đầu của Shu hiện lên cảnh vật xung quanh. Hình ảnh hoàn toàn không có chi tiết cụ thể, nhìn như những khối lập phương xếp cạnh nhau và chỉ mang một màu xanh lam đơn điệu. Nhưng chừng đó đã đủ với Shu. Anh bắt lấy cậy gậy gỗ. Một luồng lực lượng to lớn vượt qua dự đoán của mọi người xuất hiện. Cây gậy không thể di chuyển dù chỉ một li bên trong bàn tay của Shu.
"Mày?!" Dân làng kia vừa sợ vừa tức.
Shu bóp nhẹ, cây gậy vỡ làm đôi. Mảnh vụn của gỗ rơi vãi lên sàn nhà. Dân làng kia sợ hãi hết mức, ngồi phịch cái mông xuống sàn. Noboru nghe thấy động tĩnh thì quay sang, sững sờ trước hình ảnh bây giờ của Shu.
"Đừng nói mày cũng là?" Noboru ngập ngừng.
Shu không để ý đến người cha vô tình kia mà tập trung vào Kohaku. Thông qua Radar Scope, Shu có thể nhìn thấy những gì X thấy. Anh cũng có thể cảm nhận được nguồn Chakra đang phập phồng rất không ổn định trong người nó.
"Kohaku, nhìn anh này." Giọng Shu nhẹ nhàng và điềm tĩnh vang lên trong tình cảnh đầy gian nan và b·ạo l·ực này.
Đôi mắt đỏ hoe của Kohaku chuyển động, nước mắt giàn dụa ướt đẫm hai má. Nó nhìn thấy Shu, thấy đôi mắt mù lòa của anh nhìn thẳng vào mình. Nhưng đôi mắt ấy không phải là vô dụng sao.
Shu đạp chân, một đĩa tròn màu xanh xuất hiện và đẩy anh bay về phía Kohaku.
"Đừng sợ. Thả lỏng ra." Shu đáp xuống ở giữa Kohaku và Noboru, cánh tay thủy tinh đen thui vươn về phía ngực của thằng bé.
"Ưm." Kohaku không kiềm được rên rỉ một tiếng.
Shu rút ra một khối đá gồ ghề từ trong ngực của thằng bé. Hòn đá rất nhỏ, chỉ to bằng một cái nắm đấm. Bề mặt lồi lõm của nó nhanh chóng tự động thay đổi, như một kiệt tác tự điêu khắc lấy bản thân. Trong bàn tay Shu bây giờ nắm một cây s·ú·n·g ngắn màu bạc, bề mặt trơn nhẵn sáng bóng.
Shu đỡ lấy Kohaku mệt nhoài bằng tay trái, cánh tay của Đế Vương thì cầm lấy khẩu s·ú·n·g chĩa về hướng Noboru.
"Kết thúc màn đổ máu này đi." Shu nói, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
"Shu..." Inori thì thầm.
"Ngươi sẽ bắn sao?" X nói.
Noboru lôi tâm trí trở về thực tại, hắn nhìn chằm chằm Shu, bàn tay siết chặt cây gậy gỗ. "Mày cũng là một trong số bọn họ."
"Hãy rời đi, Noboru. Việc này chấm dứt ở đây." Shu nói.
"Chấm dứt? Làm sao chấm dứt được?!" Noboru la lên điên loạn. "Vận mệnh của ta đúng là phân c·h·ó. Vợ con đều là kẻ thù. Ngay cả một đứa trẻ nhặt về cũng có Huyết Kế.
Ta sẽ không để các ngươi rời đi. Ta sẽ không để lũ ma quỷ các ngươi hại thêm người nào nữa!"
Noboru lao tới, cây gậy đưa cao.
"Nhắm mắt lại, Kohaku." Shu không chần chừ, siết cò. Một luồng sáng trắng bắn ra từ nòng s·ú·n·g, nhập vào cơ thể Noboru. Kohaku đưa hai tay che lấy mắt mình.
Noboru ngờ vực sờ lấy lồng ngực, không hề có v·ết t·hương gì.
"Cái quỷ gì..." Hắn không kịp hoàn thành câu nói, cả cơ thể tan vỡ như những mảnh gương nhỏ. Máu tươi cùng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g rơi lạch bạch, nhuộm đỏ sàn nhà.
Kohaku hiếu kỳ muốn bỏ tay xuống nhưng bị Shu giữ lại. "Không được mở mắt."
Những dân làng còn lại thấy tình trạng của Noboru thì tái hết cả mất. Chúng ném v·ũ k·hí xuống đất và cong cẳng chạy đi. Shu bế Kohaku lên, cẩn thận không đụng phải bãi thịt của Noboru và đưa thằng bé ra ngoài. Anh đặt thằng bé ở một góc sân.
"Em ở lại đây. Không được đi đâu. Anh vào xem xét mẹ em." Shu nói. Kohaku đờ đẫn gật đầu.
Shu vào trong nhà. Noboru đ·ã c·hết không thể c·hết hơn. Fujiko thì đang thoi thóp, đôi mắt tàn tạ nhìn lấy anh.
"Shu. Mau tới đây." Fujiko yếu ớt nói, cánh tay vươn về phía anh.
Shu nhanh chạy tới, hai tay nắm lấy bàn tay đang ngày một lạnh buốt. "Fumie, cô không sao chứ?"
"Tên... Tên thật của cô là Fujiko Yuki. Thằng bé... Thằng Kohaku, cháu phải bảo vệ nó. Giấu tên nó. Đừng để người ta phát hiện nó mang dòng máu Yuki."
"Cháu chắc chắn sẽ bảo vệ Kohaku!" Shu nói. Tay sờ nhẹ đầu của Fujiko. Cô b·ị đ·ánh rất mạnh, máu tuôn như suối. Nếu có máy móc tiên tiến, may ra có thể cứu sống. Nhưng ở thế giới lạc hậu này, kiếm đâu ra.
"X, ngươi có thể cứu được không?"
"Không thể. Ta không hề có công nghệ nào liên quan đến chữa trị." X nói.
"Cô phải cố gắng. Cháu sẽ tìm người giúp." Shu nói với Fujiko.
"Shu... Đừng cố gắng vô ích. Cháu mau dẫn Kohaku đi. Dân làng nhất định sẽ truyền tin. Lúc đó nhẫn giả sẽ chạy tới. Cháu phải rời đi. Kohaku nhờ cả vào cháu." Ánh mắt của Fujiko tan vỡ, cảm xúc trên mặt biến mất, phổi phập phồng ngưng chuyển động.
"Fujiko!" Shu thương cảm hét lên. Một lần nữa, một lần nữa anh lại không thể bảo vệ cho người bên cạnh mình.
"Shu, chúng ta phải mau đi." Inori nói.
Shu ôm lấy xác lạnh của Fujiko và đặt cô ngay ngắn nằm lên sàn. "Chúng ta cứ để cô ấy nằm ở đây sao. Bọn người kia căm ghét Fujiko như vậy, anh sợ..."
"Hấp thụ cô ta đi." X nói.
"Cái gì?" Shu cùng Inori đồng thanh.
"Chúng ta không có thời gian lập mộ. Thay vì mặc xác cho những kẻ kia quay lại xử lý thì hấp thụ đi. Hấp thụ Fujiko là ta có thể sao chép ra Chakra. Shu cũng có thể bảo vệ Kohaku tốt hơn." X nói.
Sự im lặng bao phủ ba người. X và Inori đều đang đợi Shu làm ra quyết định. Anh thở ra một hơi thật dài và lấy tay chạm trán mình. Viên pha lê lần nữa trồi ra từ trong đầu của Shu.
"Làm đi, X."
"Được."
Một dải sáng vàng chui ra từ viên pha lê và bao bọc lấy thể xác của Fujiko. "Tiến hành phân tích DNA. Tiến độ 57%... 63%... 85%..."
Inori cùng Shu kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ vài phút trôi qua.
"Phân tích DNA hoàn thành. Kết quả phân tích bao gồm: Nguồn năng lượng Chakra, cơ cấu Chakra trong cơ thể nhân loại, Băng Độn. Tiến hành tích hợp với cơ thể Người Được Chọn. Cấp phép để tiến hành cấy ghép?"
"Cấp phép." Vừa dứt lời, Shu rên lên một tiếng đau đớn. Đế Tâm tan biến, để lại một cánh tay cụt lủn. Cây s·ú·n·g ngắn rút ra từ Kohaku cũng biến thành từng dải sáng bạc, trở về với cơ thể gốc.
"Tiến độ cấy ghép 15%... 30%..."
Thời gian chậm rãi trôi qua, cảm giác đau đớn trong người từ từ tan biến. Một nguồn lực lượng kì lạ xuất hiện trong cơ thể của Shu. Làn da anh trở nên trắng hơn và bóng loáng, vẻ đẹp vốn có được cường hóa thêm rất nhiều. Rất nhiều điểm đặc biệt của Fujiko và Kohaku dần xuất hiện trên cơ thể Shu.
"Anh hình như trở nên đẹp trai hơn rất nhiều Shu ạ..." Shu có thể nghe tiếng Inori chép miệng đầy thèm thuồng.
"Cấy ghép thành công." X nói.
Shu thở phào một hơi. Quá trình cấy ghép không lâu nhưng thật sự rất đau đớn. "Chúng ta mau đi thôi. Dân làng có thể đến bất kì lúc nào."
Shu đi ra ngoài. Kohaku vẫn đứng ở chỗ cũ không hề nhúc nhích, khuôn mặt đờ đẫn, đôi mắt c·hết lặng ngắm nhìn căn nhà mà mình đã lớn lên.
"Shu, mẹ của em như thế nào rồi?" Kohaku nói.
Shu lắc đầu, không trả lời. Kohaku kiềm chế từ nãy, lúc này cảm xúc bùng nổ, nước mắt chảy dài ra từ khóe mắt.
"Cha... Mẹ... Tại sao chứ? Chúng ta đang sống rất tốt mà."
Shu tiến đến và ôm lấy thằng bé. Thế giới an bình của nó tan nát chỉ trong một ngày. Void của một người là do tâm hồn ngưng kết mà thành. Khẩu s·ú·n·g có thể làm tan nát tất cả mọi thứ kia chính là cuộc đời tan nát mà Kohaku đã gánh chịu.
Trong phạm vi của Radar Scope, bỗng dưng có rất nhiều nguồn năng lượng mạnh mẽ xuất hiện. Shu quay phắt đầu nhìn về phía đó. Chừng mười người sở hữu lượng Chakra rất lớn. Bọn họ đạp cây mà đi, tốc độ kinh khủng không hề giống người thường.
"Chúng ta phải đi!" Shu nắm lấy tay của Kohaku và chạy đi.