Chương 7: Chia lìa
Gió nổi, tuyết bay mịt mù. Dưới cơn bão bất ngờ, Shu cùng Kohaku lội trong núi tuyết.
"Kẻ địch tốc độ quá nhanh. Vài phút nữa là sẽ đuổi kịp chúng ta." X nói.
"Shu, chúng ta làm gì bây giờ?" Inori nói.
Shu tặc lưỡi, mày nhăn lại. Cứ đà này cả anh và Kohaku đều sẽ b·ị b·ắt. Lựa chọn bây giờ chỉ có một.
"Kohaku, nghe kĩ đây." Shu giữ chặt lấy vai của thằng bé, đôi mắt mù thông qua Radar mà nhìn thẳng vào mắt nó. "Đi tới một đoạn nữa là sẽ tới khúc sông. Em nhảy xuống để dòng nước đưa đi. Nếu như cứ đi đường bằng sẽ bị người khác lần theo dấu vết. Anh sẽ đi đánh lạc hướng kẻ địch."
Kohaku sợ hãi ôm chặt lấy Shu. "Đừng mà, anh. Cha mẹ đều đã rời bỏ em. Anh đừng bỏ em lại một mình."
"Kohaku! Không được hư. Phải nghe lời anh. Rời đi nơi này, em không được dùng tên thật của mình. Cứ bịa ra một cái tên nào đó. Không bao giờ được nói cho ai khác. Em phải ẩn giấu thật tốt. Anh sẽ tìm em.
Giờ thì đi mau!"
Shu đẩy Kohaku ra xa, quay tấm lưng lại và đối mặt với những kẻ truy đuổi đang hướng đến.
Kohaku nghiến răng, tay lau nước mắt. "Có một cây cầu. Cây cầu dẫn tới thủ đô của Thủy Quốc. Mọi người đều biết nơi đó. Anh nhất định phải đến đó tìm em!"
"Anh nhất định sẽ tới. Em an tâm!" Shu không quay đầu lại, tay vươn ra và giơ ngón cái lên. "Anh của em không bao giờ thất hứa!"
Kohaku lưu luyến nhìn Shu, muốn khắc ghi bóng lưng của anh vào trí nhớ. Thằng bé quay lưng cắm đầu chạy, không dám nhìn lại vì biết nếu mình nhìn lại sẽ không còn đi nữa.
"Shu à... Dựa theo thông tin ít ỏi mà chúng ta có được. Những kẻ kia rất có thể chính là nhẫn giả. Nguồn năng lượng của chúng dồi dào hơn hẳn cả Fujiko và Kohaku cộng lại. Chúng ta rất có thể sẽ c·hết." X nói.
"Chúng ta cũng không có một món Void nào trong tay. Tình hình này rất xấu." Inori nói.
Shu mỉm cười. Anh nào không biết bản thân ở lại chặn đứng bọn kia đồng nghĩa với c·ái c·hết của bản thân. Nhưng anh vẫn lựa chọn ở lại. Một phần là vì trả ơn cho Fujiko. Nếu không có cô ấy, Shu có thể đã là một cái xác lạnh ngắt c·hết cóng trong rừng. Nhưng lý do đơn giản hơn và cũng quan trọng nhất là Shu muốn cứu Kohaku. Không máu mủ tình thâm, không có gần gũi lâu dài, chỉ đơn giản là sống nhờ nhà họ một tháng mà thôi. Nhưng Shu vẫn sẽ cứu. Con người phức tạp như vậy, đôi khi không hề có lợi ích gì mà vẫn làm.
"Ta chiến đấu vì những người mà ta tin tưởng. Chỉ đơn giản vậy thôi." Shu nói và một lần nữa triệu hồi Đế Tâm. Cánh tay kim loại đen tuyền một lần nữa mọc ra.
"Nhờ có Chakra. Ngươi có thể sử dụng một chút sức mạnh của ta." X nói. "Ngươi muốn dùng loại nào?"
"Ta vẫn chưa hiểu rõ sức mạnh của ngươi, X. Bây giờ thì không có thời gian. Ngươi tự chọn đi." Shu nói.
"Vậy sao... Trong cơ thể của ngươi có Băng Độn. Vậy thì sử dụng sức mạnh của Leviathan đi."
Ký hiệu kì lạ một lần nữa xuất hiện trên trán của Shu. Một dòng ánh sáng màu lam pha trắng bắn ra và thực thể hóa thành một cây gậy có kiểu dáng kì lạ. Shu nắm lấy cây gậy đó, hai đầu của nó lập tức phát sáng và hình thành hai lưỡi đao sắc lẻm nhìn như thủy tinh.
"Sức mạnh của Leviathan sao?" Trong đầu của Shu ngay lập tức xuất hiện lên những tri thức lạ lẫm.
Từng bóng người trồi ra từ những cành cây cao, bọn họ bay lượn như chim và đáp nhẹ nhàng lên nền tuyết đối diện Shu không xa. Tất cả nhẫn giả đều mặc đồ đen từ đầu tới chân, bên ngoài có một bộ giáp mỏng có phần bảo vệ vai chĩa ra. Khuôn mặt mỗi người đều có mặt nạ che lấp không thể nhìn thấy dung mạo.
"Ngươi là Ouma Shu?" Kẻ cầm đầu đứng về phía trước với tám nhẫn giả còn lại xếp thành hàng phía sau.
"Không sai."
"Tàn dư Yuki đã đi đâu."
"Ngươi không cần biết."
"Ngươi không nói ta cũng tìm được nó. Dấu chân phía sau ngươi còn rõ mồn một." Nhẫn giả nói. "Tìm kiếm con bé không khó. Nhưng cái ta quan tâm hơn lại là ngươi."
"Ngươi muốn cái gì ở ta?" Shu bồi tên nhẫn giả giấu mặt nói chuyện, anh phối hợp để câu thời gian cho Kohaku đến bờ sông.
"Gia tộc Yuki đã làm ra những chuyện táng tận lương tâm trong n·ội c·hiến. Chúng ta không phải cầm thú, không muốn g·iết hại một đứa bé. Nhưng nếu ta để cho nó tự do chạy nhảy ngoài xã hội, những người mà gia tộc nó hại sẽ không thể ngủ yên."
"Thì sao? Ngươi nói điều này liên quan gì đến ta?"
"Ta nói là vì ngươi không phải là người của tộc Yuki. Bọn dân làng ngu dốt đã kể lại mọi chuyện rất rõ ràng. Dải sáng bạc, cánh tay kim loại. Huyết Kế Giới Hạn của ngươi là gì? Tinh Độn? Cương Độn? Cho dù là cái nào thì đều rất hiếm. Mà Vụ Ẩn Trấn thì rất cần nhân tài."
"Ngươi đang chiêu mộ ta?"
Nhẫn giả giấu mặt chậm rãi bước đến, tay chắp sau lưng. "Không sai. Về với Vụ Ẩn Trấn, chứng minh lòng trung thành của ngươi, và ngươi sẽ có tất cả. Ngươi là người có tài mà Vụ Ẩn không keo kiệt với nhân tài. Phú quý, mỹ nhân, sức mạnh, ngươi muốn cái gì bọn ta đều có thể cho."
Shu giơ cao cây thương, chĩa lưỡi dao ánh sáng về phía nhẫn giả. Nhẫn giả kia cũng dừng lại, không tiếp tục đến gần.
"Ngươi muốn ta làm sao chứng minh lòng trung thành?" Shu nói.
"Chỉ cần ngươi g·iết con bé tộc Yuki kia là được. Đơn giản phải không nào?"
Shu bật cười, tiếng cười kéo dài và vang vọng khắp núi rừng trắng xóa, tay cầm thương không hề buông xuống. Anh tốn một chút để lấy lại bình tĩnh và nói: "Ta từ chối."
"Đáng tiếc. Phí phạm một tiềm năng to lớn." Nhẫn giả vừa dứt lời, một bóng người trồi dậy từ đống tuyết sau lưng Shu.
Mười kẻ địch, chín tên thì đứng trước mặt Shu. Một kẻ thì âm thầm dùng nhẫn thuật chui xuống đất và sẵn sàng t·ấn c·ông bất kì lúc nào. Bọn nhẫn giả thấy đồng bạn của mình xuất hiện, tất cả đều hiện rõ một nụ cười phía dưới mặt nạ. Trong mắt họ, Shu vẫn chỉ là một thằng nhóc, không hề có tâm tính cẩn thận.
"Ngươi lừa ai chứ lừa ta thì sai lầm." Với Radar Scope, không ai có thể trốn thoát khỏi cảm nhận của Shu. Anh đã nhận ra tên sát thủ từ lâu, chỉ là vờ như không biết.
"Nếm thử cái này. Băng Độn - Thiên Thủy Băng Long."
Shu cầm cây thương hai đầu bằng hai tay và xoay người chém một vòng. Sự kết hợp giữa Băng Độn trong DNA của tộc Yuki và sức mạnh của Leviathan hóa thành một con rồng băng và t·ấn c·ông kẻ địch.
Nguồn năng lượng hiện tại tồn trữ trong X còn lâu mới có thể vận dụng được kỹ năng này, nhưng nhờ có Chakra và Băng Độn thúc đẩy, con rồng giá lạnh đã từng khiến nhân loại run rẩy lần nữa xuất hiện. Cái đầu rồng to bằng cả người của Shu há miệng và bay tới cắn lấy tên nhẫn giả đánh lén. Thân nó dài đến mười mấy mét, to như một cây cổ thụ lâu đời.
"Joichiro, mau tránh ra!" Nhẫn giả cầm đầu thét lên.
Joichiro bất ngờ trước đòn t·ấn c·ông của Shu và hoảng sợ trước hình thể to lớn của Băng Long. Hắn không bao giờ nghĩ một đứa nhỏ có thể phóng ra một nhẫn thuật mạnh mẽ như thế. Hai tay của hắn luống cuống bấm ấn, muốn trốn thoát. Song Băng Long lại nhanh hơn, nó lao tới và cắn nát tên nhẫn giả kia không thương tiếc. Tiếng xương cốt vỡ vụn như gương, máu tươi be bét tràn ra khóe miệng của con rồng.
Băng Long hủy diệt kẻ địch xong thì bay tới chỗ Shu, vòng quanh thân rắn dài ngoằng bảo vệ lấy anh. Đôi mắt nó phát sáng đỏ lòm trông cực kỳ dữ tợn.
"Băng Độn... Không thể tin được trong ngươi lại có dòng máu của Yuki. Ta đã hiểu vì sao ngươi lại muốn bảo vệ thằng nhóc kia đến vậy." Nhẫn giả cầm đầu nói.
"Ngươi là đến để đánh nhau hay tâm sự? Nói nhiều như vậy." Shu nói, cây thương hai đầu phát sáng mãnh liệt. Anh thở có chút khó khăn. Dù có Chakra trợ trận, nhưng sử dụng Băng Long vẫn là có chút quá sức.
Nhẫn giả cầm đầu nhếch mép, hai tay bấm ấn nhanh đến mờ ảo. "Không phải chỉ mỗi mình ngươi mới có rồng. Thủy Độn - Thủy Long Đ·ạ·n Thuật!"
"Thủy Độn..." "Thủy Độn..."
Từng tên nhẫn giả bấm ấn y hệt tên cầm đầu. Chỉ trong vài giây, chín con rồng nước xuất hiện, hình thể nhỏ hơn Băng Long một chút. Shu cảm thấy rất kinh ngạc trước sự thần kỳ của nhẫn thuật.
X trong lúc đó thì quan sát tất cả và điên cuồng phân tích. "Chakra lại có thể sử dụng như vậy? Nó không chỉ có thể biến ảo thành các dạng năng lượng khác mà còn có thể điều khiển nguyên tố tự nhiên. Những cử chỉ lại liên quan như thế nào về nhẫn thuật? Kì quái."
Chín con rồng nước lao tới như viên đ·ạ·n. Băng Long đỡ lấy hết cả. Nó một cắn là sẽ khiến một Thủy Long tan biến. Nhưng đồng thời những con rồng còn lại đều sẽ thừa cơ t·ấn c·ông, băng tuyết trên thân tan vỡ và rơi rụn dần dần.
"X. Ta thấy ngươi nên quan tâm làm sao giúp chúng ta rời khỏi nơi này thì hơn." Shu lẩm bẩm, một chút màn nước xuyên thấu qua Băng Long và đập lên người anh. Nước xiết và có áp suất rất lớn. Dù có Băng Long giảm bớt lực lượng, Shu vẫn cảm thấy đau đớn không thôi.
"Không thể rời đi bằng cách thông thường. Những tên nhẫn giả kia triệu hồi ra con rồng nước mà chỉ giảm một lượng Chakra rất ít. Bọn chúng còn rất dư lực. Tốc độ lại nhanh."
"Vậy chúng ta rời đi bằng cách không thông thường là được! Ngươi mau nghĩ cách." Inori cuốn quýt hết cả lên. Nhìn Shu đau đớn khiến lòng em nhỏ máu.
"Cách không thông thường chỉ có một. Đó là máy dịch chuyển. Đi hay không ngươi mau quyết định đi. Đợi đến khi hết Chakra thì muốn đi cũng không được." X nói.
Shu cắn răng, trong đầu dùng Radar Scope tìm kiếm tung tích của Kohaku. Nó đã vượt quá tầm phạm vi được quét, bóng hình không hề thấy đâu. Dùng máy dịch chuyển nhảy sang thế giới khác hiển nhiên là lựa chọn đúng đắn ở đây. Nhưng mà anh không nỡ bỏ lại Kohaku, anh đã hứa với Fujiko phải chăm sóc nó.
"Đi mau đi, Shu. Kohaku phần lớn đã đến được khúc sông. Nó là một đứa trẻ thông minh, có thể tự lo cho bản thân." X nói. X quá hiểu Shu, biết rõ nỗi lo lắng trong lòng anh.
"Nhưng mà..."
"Ngươi yên tâm. Ta đã ghi lại tọa độ của thế giới này. Chúng ta rời đi, đợi Chakra phục hồi rồi quay lại hội hợp với Kohaku." X nói. Lượng Chakra trong cơ thể Shu đang tiêu hao với một tốc độ nhanh chóng. Nếu không đi bây giờ, sẽ không còn cơ hội nữa. Shu, Inori cùng X sẽ cùng nhau tan biến dưới nhẫn thuật của các nhẫn giả.
"Được rồi. Cấp phép dịch chuyển." Shu cắn răng nói.
Một hố đen nhỏ nở rộ và bao trùm lấy Shu. Băng Long không còn Chakra tương trợ nhanh chóng tan rã thành nước, rơi róc rách lên nền tuyết như màn mưa.
Các nhẫn giả Vụ Ẩn chăm chú nhìn nơi mà Shu đã biến mất. Mặc dù bọn họ trông có vẻ thảnh thơi, nhưng trong lòng đều rất hãi hùng. Một đứa nhỏ mười hai mà đã vận dụng được nhẫn thuật phi thường đến thế. Con rồng băng thông minh hệt như sinh vật sống. Rồng nước thì cần bọn chúng tập trung điều khiển.
"Thật là một đứa trẻ đáng sợ." Nhẫn giả cầm đầu lên tiếng. Trong lòng của cả đội ai cũng lo lắng. Chừng này tuổi đã mạnh như thế, hiện tại nó chạy trốn. Sau này mạnh hơn quay về trả thù thì có mười đội như bọn chúng cũng gánh không nổi.