Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 8: Thế giới của những cái bóng

Chương 8: Thế giới của những cái bóng


Trôi dạt trong đường hầm không gian không biết bao lâu, Shu lần nữa tỉnh dậy. Anh đã đến một thế giới hoàn toàn mới. Dưới thân là mặt cỏ rậm rạp đầy mềm mại, không khí có chút khó chịu, hít vào khiến phổi có cảm giác như bị đè ép.

"Inori, X. Hai người có đó không?" Shu lên tiếng.

"Em đây."

"Ta tại."

"Nơi này trông như thế nào?"

Theo lời miêu tả của Inori và X. Thế giới này có một bầu trời đen thui không một ngôi sao, thực vật rậm rạp nhưng đều có một màu đen rất kì quá. Cây cối không lá, đều là cành khô trơ trọi, thân bị đục ra những cái lỗ trông như mặt người trông rất dữ tợn.

"Tình trạng của ta thế nào rồi, X?"

"Cơ thể không có tổn thương gì lớn. Lần dịch chuyển này cũng không có gặp phải ngọn gió kì lạ lần trước. Chuyến đi rất tốt đẹp. Chỉ có một vấn đề là Chakra không hề hồi phục." X nói.

"Chakra không hồi phục? Lý do vì sao?"

"Thế giới này rất kì lạ. Trong phạm vi cảm giác của ta không có một chút năng lượng nào cả. Không chỉ nói đến sinh lực của người bình thường. Mà mặt đất, cỏ cây, thậm chí không khí đều như c·hết lặng, không hề có một chút sức sống. Chakra thì cần năng lượng tự nhiên để lấp đầy. Nơi này không có năng lượng nên không thể hồi phục."

Shu đau đầu xoa trán. Từ lúc tiếp nhận đề nghị của Rintarou, Shu chẳng có khoảng thời gian nào yên bình. Đến ở với nhà Fujiko lại lộ ra vụ Huyết Kế Giới Hạn dẫn đến cửa nát nhà tan. Thế giới của X thì không khác nơi này là mấy, đều là một vùng đất c·hết.

"Trước hết cứ do thám mảnh đất này đi. Có lúc sẽ kiếm được người sống."

Shu loay hoay dưới đất và tìm được một cây củi khô quắt. Anh dùng nó làm gậy mò đường và bắt đầu lang bạt. Không có Chakra thì không sử dụng được kỹ năng của X, Radar Scope vì thế nằm ngoài tầm với.

Trong khi tản bộ, Shu bắt đầu trò chuyện với X. Tìm hiểu thêm về sức mạnh của linh hồn xa lạ này. Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Lần sau nếu lại gặp bất trắc, sẽ tăng cao khả năng thoát thân bình an.

"Ngươi kể cho ta về sức mạnh của ngươi đi." Shu nói.

"Sức mạnh gốc của ta ngươi đã biết rồi. Hấp thụ công nghệ và sao chép. Mà công nghệ này không chỉ riêng công nghệ máy móc, mà sinh học, thần học, chỉ cần có thể phân tích là có thể sao chép. Còn lại thì là sức mạnh của những đồng đội cũ của ta.

Leviathan, ngươi đã sử dụng rồi nên khá rõ. Cô ấy là một trong Tứ Đại Thiên Vương. Biệt danh Yêu Tướng. Cô nàng chuyên sử dụng Băng và có khả năng chiến đấu dưới nước rất mạnh.

Harpuia, biệt danh Hiền Tướng. Sở trường chiến đấu trên không và kỹ năng thuộc hệ Lôi.

Fefnir, biệt danh Đấu Tướng. Sức mạnh to lớn và có tính hủy diệt cao.

Phantom, biệt danh Ẩn Tướng. Sở trường ảo ảnh và á·m s·át. Rất giống với những nhẫn giả kia.

Cuối cùng thì chính là Zero. Ta đã có kể về anh ấy cho ngươi rồi. Zero không có những sức mạnh hào nhoáng như ta hay Tứ Đại Thiên Vương. Điều duy nhất Zero giỏi đó chính là kiếm thuật. Kiếm thuật để chém xuyên hết thảy. Kiếm thuật có thể học hỏi từ kẻ địch mà không cần hấp thụ thứ gì."

"Giữa ngươi và Zero thì ai mạnh hơn?" Nghe được sự ngưỡng mộ trong thanh âm của X, Shu không kiềm được hiếu kỳ và hỏi.

"Ai mạnh hơn sao?" X bật cười. "Bọn ta đối đầu nhau đã không ít lần rồi. Có lần thì ta thắng, có lần thì anh ấy thắng. Nhưng cái tốt nhất của Zero không nằm ở sức mạnh. Mà ở ý chí."

"Ý ngươi là sao?"

"Ta được thiết kế để bảo vệ hòa bình thế giới. Từ lúc sinh ra cho tới lúc đánh mất thân xác, ta luôn làm tròn vận mệnh của mình. Zero được thiết kế để hủy diệt thế giới. Nhưng anh ấy vượt qua vận mệnh của bản thân, tự tìm con đường riêng cho mình. Vì những người mà Zero quan tâm, anh ấy trở thành anh hùng."

"Vượt qua vận mệnh của bản thân sao..." Shu lẩm bẩm lại lời nói của X. Liệu bản thân anh có chịu sự chi phối của khái niệm mờ ảo gọi là vận mệnh này. Nếu có, chẳng lẽ tất cả những cố gắng để quay về quá khứ chỉ là không công. Vì dù anh có cố gắng như thế nào, vận mệnh cũng sẽ quay lại như cũ. "Ta chắc chắn sẽ như Zero. Sẽ vượt qua vận mệnh của bản thân."

Lang thang ở vùng đất tăm tối không mục đích. Shu cứ đi và đi mãi. Một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua, một ngày trôi qua mà vẫn không có một bóng người. Ngay cả động vật cũng không có. Cơ thể bị trẻ hóa của Shu không thể chịu được sự khổ sở này. Anh chui vào một gốc cây sạch sẽ và nhắm mắt th·iếp đi. Ngủ thì sẽ không thấy đói.

Sang ngày hôm sau, thế giới vẫn tăm tối không có ánh sáng. Đối với kẻ mù lòa như Shu thì không ảnh hưởng gì, chỉ có Inori là hơi buồn bã. Anh lại tiếp tục cầm cành cây khô và đi tới. Không mục đích, không phương hướng. X không quét được cái gì. Shu cứ đi thẳng một đường. Một ngày lại trôi qua. Hôm nay anh rã rời cả người. Thế giới này không chỉ thiếu sinh linh, nước cũng không có. Hai ngày hai đêm, trời không mưa một giọt. Không có một chút dấu hiệu của sông ngòi, suối nước. Thế giới yên tĩnh đến đáng sợ, không có một tiếng động.

Ngày thứ ba. Shu không tỉnh dậy nữa, anh lâm vào hôn mê. X cùng Inori gọi mấy lần vẫn không có phản ứng. Cơ thể chưa phát d·ụ·c, thiếu nước thiếu ăn hai ngày, dù là một người lớn cũng chịu không nổi.

Hơi thở của Shu càng ngày càng nông, nhịp tim càng ngày càng chậm. Trong vùng đất tăm tối của những cái bóng, Shu dần dần bị nó đồng hóa và đưa vào quên lãng, sức sống dần trôi đi. Nhưng rồi bỗng nhiên trời mưa, nước mưa nồng và đắng hệt như rượu. Một người đàn ông xuất hiện ở xa và đến gần. Cái bóng của y đổ lên người Shu, một kiếm sĩ tóc dài với một thanh kiếm còn dài hơn treo trên lưng.

Kiếm sĩ cúi xuống kiểm tra Shu. Anh vẫn còn sống, chỉ là rất yếu.

"May mắn cho cậu." Kiếm sĩ cười nói.

Anh linh, những linh hồn của các anh hùng khi còn sống, vì sự tích và hành động vang dội của họ, được người người thờ cúng và kính ngưỡng. Bọn họ c·hết đi nhưng không biến mất mà tiếp tục tồn tại ở Anh Linh Tọa, một thế giới nằm ngoài không thời gian. Không một con người nào biết Anh Linh Tọa trông như thế nào. Có một số thì bảo nó giống như Thiên Đường, nơi Anh Linh chỉ lo hưởng thụ và ăn sung mặc sướng. Có người nói thì nó giống như Địa Ngục, hàng ngày hàng giờ đều rất hỗn loạn. Còn có những giả thuyết như Anh Linh Tọa chỉ là một không gian đặc biệt nơi chứa đựng linh hồn, còn các anh linh thì rơi vào ngủ say, không hề hay biết mọi thứ.

Sasaki Kojirou, bản thân là một nửa anh linh. Vì ông không phải là một linh hồn bình thường nên không thể đầu thai vào vòng luân hồi. Nhưng ông cũng không phải hoàn toàn là một anh linh nên không thể đến được Anh Linh Tọa. Kết quả, Kojirou rơi vào một mảnh đất c·hết, nằm ngoài không thời gian và sự sống. Vùng đất tăm tối này ngoài ông ra không có một con người nào khác. Có thì chỉ có những cái bóng thường xuyên ẩn núp trong bóng tối.

Những cái bóng mang đầy đủ hình dạng, khi thì là con người, khi thì là quái vật. Đôi khi cái bóng lại bao trùm cả một khu vực, hình thành nên một địa điểm đặc biệt. Kojirou tồn tại trong thế giới này đã rất lâu, lâu đến nổi ông không thể nào nhớ được đã bao lâu trôi qua. Ông chém qua đã rất nhiều cái bóng, đồng thời tìm hiểu được rất nhiều thứ về nó.

Thế giới này, tương tự với Anh Linh Tọa nhưng nằm ở phương diện hoàn toàn khác. Anh Linh Tọa là nơi linh hồn của các anh hùng cư trú. Thế giới này là nơi của những nỗi sợ hãi cư trú. Bất kì nỗi sợ hãi nào của con người đều sẽ cụ thể hóa. Có lần Kojirou chém một ông chồng chuyên môn b·ạo l·ực gia đình. Sức mạnh của cái bóng này thì yếu đến thảm thương, mở miệng chuyên môn nói ra những câu văng tục, đay nghiến con cái, thê tử. Ông liền biết đây là nỗi sợ của một người nhà trong đó hình thành. Một lần khác thì Kojirou chém một con quái vật hình người không hề có mặt mũi, tay chân nó dài đến ba bốn mét. Cái bóng này hiển nhiên là do truyền thuyết tạo thành nỗi sợ. Còn có một con quái nhện rất ghê tởm, hình thể thì là của một con nhện khổng lồ, nhưng tay chân và khuôn mặt thì tạo thành từ bộ phận con người. Cái bóng này không mạnh lắm, chỉ tầm cỡ trung, nhưng Kojirou g·iết nó xong thì mắc ói đến mấy ngày. Ông còn g·iết rất nhiều nhân vật được lưu truyền trong dân gian, yêu quái, ma nữ, ác quỷ...

Ngày hôm ấy, thế giới vẫn xám xịt như mọi ngày. Kojirou đặt chân đến đâu là mưa sẽ rơi xuống đến đó. Mưa không xả nước mà xả rượu, nhưng rượu này ông lại không thể chạm đến. Chỉ cần ông vươn tay ra hay cố gắng hớp lấy vài giọt, bọn chúng liền ngay lập tức bốc hơi.

Đây chính là nỗi sợ hóa hình của Kojirou. Có rượu trước mắt không thể uống. Mới ban đầu ông còn rất bực mình, nhưng lâu rồi cũng quen, tâm không để ý nữa.

Khu rừng đen này ngày xưa có rất nhiều cái bóng. Bị Kojirou chém hoài nên chẳng còn mấy. Ông tản bộ mãi mà không thấy một con quái nào. Cứ ngỡ rằng ngày hôm nay tay không mà về thì Kojirou bắt gặp Shu. Con người đầu tiên mà ông ấy gặp trong hàng năm trời.

Trong cơn mê sảng, Shu gọi tên của Kohaku. Nó chỉ là một đứa nhỏ không nơi nương tựa, không có người thân hay tiền bạc. Anh lo cho nó. Lo rằng cho tới khi anh trở về, Kohaku sẽ không còn.

Shu bật dậy, tầm nhìn mờ ảo dần ngưng tụ. Anh đang nằm trong một căn nhà tranh rất đơn sơ. Nhưng so với thế giới tăm tối ngoài kia thì tốt hơn nhiều lắm. Cổ họng của anh đã tốt hơn rất nhiều, bụng cũng no căng.

"Mắt của mình?" Hôn mê xong và tỉnh giấc, đôi mắt mù sáng trở lại. Shu không hiểu vì sao nhưng lòng mừng rỡ.

"Ôi, dậy rồi hả nhóc?" Ngay tại khung cửa, đứng một người đàn ông tóc chàm. Ông có dáng vẻ rất trẻ trung, trông không quá ba mươi. Nhưng cử chỉ động tác lại mang một nét già nua rõ ràng. Sau lưng y đeo một cây kiếm dài. Y phục truyền thống Nhật Bản trên thân, chiếc quần dài hakama rộng thùng thình, chiếc áo kimono chéo ngực. Bên ngoài là một chiếc áo khoác haori không tay.

"Anh... Anh có biết Nhật Bản không?" Shu nóng vội nói.

Chương 8: Thế giới của những cái bóng