Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 83: Họ Uchiha

Chương 83: Họ Uchiha


Bốn chiếc răng nanh của Shiore gãy đôi. Một màn sáng vàng bao quanh cơ thể của Shu. Khi chúng tan đi, anh đã được bao bọc bên trong một bộ giáp đỏ tươi, chiếc mũ bảo hiểm hình chữ V bảo vệ lấy đầu, một viên ngọc xanh lục nằm giữa trán. Sau đầu là một bộ tóc vàng óng ánh, dài đến tận gối.

"Ngươi làm ta bất ngờ đấy." Shu vươn tay, một thanh kiếm ánh sáng hình thành, lưỡi kiếm hình tam giác tỏa ra sắc xanh lục nhè nhẹ. "Đáng tiếc, chừng đó là không đủ."

Shu chém tới, thanh kiếm tạo nên tiếng rít chói tai. Shiore vội vã thu đầu trở về nhưng vẫn bị sượt lên mặt. Lưỡi kiếm ánh sáng nóng bỏng, đốt trụi lũi cái mặt nạ da bên ngoài, để lộ một khuôn mặt anh tuấn rất gian xảo, cặp mắt hẹp dài như một con rắn.

"Kì quái! Đây là loại nhẫn thuật gì? Ta chưa từng thấy qua." Tên mặt rắn lên tiếng.

"Nhẫn thuật g·i·ế·t ngươi." Cơ thể của Shu mờ đi, tốc độ của anh được bộ giáp đẩy lên một tầm cao mới.

Tên mặt rắn trợn to mắt, hai tay vội vàng kết ấn. Một vệt xanh lục vẽ ra trên không khí, cắt cơ thể hắn làm đôi. Hai khối gỗ thô rơi trên mặt đất.

"Phản ứng nhanh đấy." Shu lên tiếng.

Bóng hình tên mặt hắn lần nữa xuất hiện, hắn đã chạy đi rất xa, giữ một khoảng cách an toàn với Shu.

"Không chỉ phòng ngự tăng mạnh, ngay cả tốc độ cũng trở nên kinh khủng." Tên mặt rắn lẩm bẩm nói.

Bóng hình của Shu lần nữa mờ ảo. Tên mặt rắn lần nữa bấm ấn, sử dụng Thế Thân Thuật kéo dài khoảng cách. Một khối gỗ lần nữa bị cắt làm đôi.

"Này, ngươi đừng có chạy mãi như thế." Shu nói.

Tên mặt rắn xuất hiện ở nơi càng xa hơn, khuôn mặt nhăn nhó. "Hừ! Ngươi mạnh lắm, Ouma Shu. Chúng ta sẽ còn gặp lại. Nhớ lấy tên của ta, nó là Orochimaru."

Cơ thể của Orochimaru chìm xuống lòng đất, hắn sử dụng Thổ Độn mà chạy đi mất. Orochimaru là một kẻ tài năng, thông hiểu vô số nhẫn thuật, thậm chí còn tự sáng tạo không ít. Nhưng hắn cũng là một kẻ gian xảo, trừ phi chắc chắn bản thân mạnh hơn, Orochimaru sẽ không ham chiến. Tốc độ của Shu tăng mạnh, không hề bộc lộ gánh nặng tạo lên cơ thể, khác xa với Bát Môn của Guy. Chỉ vì điều này, Orochimaru đã không còn ý chí chiến đấu tiếp.

Shu giải trừ hợp thể, bộ giáp đỏ biến mất và anh một lần nữa trở về hình dáng ban đầu, mái tóc vàng chóe mất đi. Trong tất cả sức mạnh mà anh sở hữu, hồn thuật thần kỳ nhất, nhẫn thuật đa tác dụng, sức mạnh của X thì ổn định nhất. Chỉ cần tốn năng lượng, Shu có thể giữ lấy hình thái mạnh mẽ. Đáng tiếc là số năng lượng cần cho hợp thể rất cao, trước giờ anh chưa bao giờ dùng nó quá lâu.

"Ta thật không hiểu. Thế giới của ngươi làm thế nào mà giữ được hợp thể lâu dài?" Shu nói.

"Thuở ấy chúng ta nằm trong Sinh Thạch, chúng có khả năng tự động sản sinh ra năng lượng. Nhắc đến mới nhớ, Ciel thật sự là thiên tài. Ta sống qua bao nhiêu năm nhưng chưa từng gặp ai thông minh như cô ta. Chính cô là người chế ra loại thiết bị này." X lên tiếng.

"Cái tên này nghe rất quen. Hình như ta có nghe Leviathan nói qua, một trong những cô vợ của Zero phải không?"

Leviathan đúng lúc bay về tới nơi. Thân xác của băng long thì đã tan thành một vũng nước ở xa.

"Đúng rồi đó." Leviathan hưng phấn nói. "Ta nói chứ chú Zero rất là sát gái, mỹ nữ nào cũng bị ẵm hết. Không bù với cha ta, mấy thế kỷ trôi qua mà vẫn cô độc."

X im lặng, không nói gì cả. Nhưng Shu thừa biết là gân xanh đã nổi đầy trán của lão ta.

Inori và Haku xuất hiện. Haku tiến tới lục lọi xác của ba tên Vũ Ẩn. Xui xẻo cho bọn họ, cuộn giấy của bọn chúng là một quyển Thiên Thư, cùng loại với đội của Shu.

Inori thì lo lắng đi đến bên cạnh Shu và nói: "Anh không sao chứ?"

Em sờ loạn khắp cơ thể của anh, kiểm tra xem có thiếu cọng tóc nào hay không.

"Dừng lại! Anh ổn." Shu vội vàng chặn lấy đôi tay của Inori.

Haku thì đỏ mặt, quay lưng đi. Không dám nhìn anh và chị dâu giở trò đảm đang.

Ở một khu vực hoàn toàn khác, đội bảy chậm rãi đi bộ bên dưới tán lá khổng lồ. Naruto chợt dừng chân, đầu ngẩng lên mà quan sát khu vực chung quanh.

"Có chuyện gì thế, Naruto?" Sakura nói.

"Chỗ này chúng ta đã đi qua." Naruto trả lời.

Hai cô gái sững sờ mà nhìn quanh. Khu rừng rậm rạp, nơi nào cũng như nhau nên khó mà nhận thức. Nhưng nếu chú ý, có thể phát hiện được điểm kỳ lạ. Bọn họ đã ở khu vực giống hệt vào mười lăm phút trước.

"Là ảo thuật!" Yukiko rút dao găm ra khỏi túi.

Naruto gật đầu và nói: "Chuẩn bị chiến đấu."

Hắn vừa dứt lời, từng bóng hình xuất hiện khắp mọi nơi, đứng dưới đất có, bò trên cây cũng có. Số lượng không ít hơn năm chục. Tất cả đều mặc một bộ trang phục đen từ đầu tới chân và có hình dạng giống hệt nhau.

"Ảnh Phân Thân Thuật sao? Số lượng không kém gì cậu, Naruto." Sakura thốt lên.

Naruto mỉm cười và nói: "Không phải. Chỉ là Ải Phân Thân mà thôi. Bọn này là ảo ảnh."

Naruto móc ám khí ra và ném về phía một tên. Ngôi sao bốn cánh bay xuyên qua cơ thể chúng, ảo ảnh tan rã nhưng rất nhanh hồi phục lại như cũ.

"Nếu chỉ là ảo ảnh, chúng ta không cần quan tâm tới bọn chúng." Sakura nói.

Một ảo ảnh phóng ám khí về phía Sakura. Em chẳng hề để tâm tới nó. Song Naruto ngay lập tức cầm một con dao vung tới.

"Keng!" Tiếng kim loại va chạm vui tai. Ngôi sao bốn cánh bị đánh bật đi.

Sakura giật mình, tay nâng con dao đề cao cảnh giác, lòng có chút hoảng loạn.

"Tại sao lại là thật? Không phải Ải Phân Thân sao?" Sakura nói.

"Ngươi là một kẻ thông minh, Sakura." Naruto chỉ vào huyệt thái dương của mình. "Động não một chút đi. Ảo ảnh bọn chúng ở đây, nghĩa là bản thể bọn chúng cũng ở đây. Ải Phân Thân này không phải vô dụng, có thể dùng để mê hoặc chúng ta. Kẻ địch tấn công kết hợp với động tác ảo ảnh mà phóng ám khí."

"Vậy chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ đứng im chịu trận sao?"

Naruto cảm thấy thật phiền. Con bé này khi ở trong trường rất kiêu căng vì sự thông minh của mình. Nhưng tới chiến trường thì chất xám bay sạch, không hề chịu suy nghĩ. Hắn móc vào túi và ném cho Sakura một quả bóng được bao bọc trong một lớp vải trắng, phía trên có một sợi dây nhỏ nhô ra.

"Bom khói?" Sakura có chút không hiểu.

"Muốn mê hoặc thì trước tiên phải thấy được chúng ta." Naruto lấy ra một quả bom thứ hai và ném xuống đất. Một làn khói trắng dày đặc bao phủ cả ba người. Ải Phân Thân xung quanh cứng đờ người, không biết phải tấn công như thế nào.

Ba tên nhẫn giả Vũ Ẩn trốn trong bụi cỏ không xa. Cả bọn đều cau lại đôi mày.

"Xui xẻo, bọn chúng không có ngu." Oboro nói. Hắn mặc một bộ áo liền quần màu vàng nhạt, miệng ngậm lấy chiếc máy thở. Một dải khăn trắng che lấy nửa trên khuôn mặt, hai lỗ nhỏ cắt ra cho mắt nhìn.

"Tiếp cận chứ?" Mubi lên tiếng.

"Dùng Thổ Long Ẩn Thuật đi." Kagari nói.

Mubi cùng Kagari có dáng vẻ y hệt như Oboro, chỉ khác nhau ở một điểm. Mubi chỉ chừa một lỗ cho mắt, Kagari thì che hết cả hai, không biết hắn quan sát như thế nào.

Cả bọn kết ấn, cơ thể chui xuống mặt đất và lén lút tiếp cận đám khói trắng. Phân thân của bọn chúng thì điên cuồng lao vào bên trong để mà tìm kiếm tung tích của đội bảy.

"Phát hiện bọn chúng!" Oboro nhìn thấy bóng dáng của Naruto.

Một ảo ảnh chạy đến và làm ra động tác ném. Oboro lén lút phối hợp, phóng ám khí vào sau lưng của Naruto.

Naruto rên lên đau đớn, cả cơ thể ngã ra nền đất.

Oboro vui mừng, miệng lẩm bẩm: "May mắn! Bọn chúng có hơi ngu."

Cơ thể Naruto bốc khói, hóa thành một thân cây. Oboro trợn mắt, bản thân cảm nhận được nguy hiểm và muốn chui sâu xuống đất. Đáng tiếc, đã không còn kịp, một con dao lạnh toát bỗng kề lên cổ của Oboro.

"Lần sau ám sát, đừng có vì vui mừng mà lên tiếng." Naruto thì thầm vào tai của Oboro.

Oboro hoảng sợ. Con dao kunai đen bóng đâm vào cổ họng, xuyên thủng cột sống và chui ra phía bên kia. Naruto cầm lấy đầu còn lại và vặn một phát. Một tiếng rắc ghê người vang lên. Oboro chỉ còn mỗi cái đầu ở trên mặt đất, cổ nghoẹo một trăm tám mươi độ, mắt đờ ra.

Làn khói trắng dần tản, các ảo ảnh xung quanh tan biến. Yukiko cùng Sakura tựa lưng vào nhau mà đề phòng. Ba tên Naruto đứng ở ba vị trí, dưới chân đều có một cái đầu bất động.

Đồng tử của Yukiko mở rộng, em nhìn thấy sự tàn nhẫn của Naruto mà lòng sợ hãi. Trước khi vào đội bảy, Yukiko đã tìm hiểu sơ qua về đội viên của mình. Sakura thì không có gì quái lạ. Nhưng Naruto rất tàn nhẫn, khác xa so với điều người ta nói cho em biết. Lời đồn nói rằng thằng nhóc tóc vàng thích gây sự chú ý và hơi ngu ngốc. Không phải kẻ máu lạnh, g·i·ế·t người không ghê tay mà Yukiko đang thấy.

"Hai người ổn chứ?" Naruto nở một nụ cười hiền hòa. Hai phân thân còn lại tan biến.

Yukiko run đôi vai, lùi bước. Sakura nắm lấy cánh tay của em.

"Đừng sợ. Đây là nhẫn đạo, là con đường của nhẫn giả. C·h·ế·t chóc sẽ luôn có mặt quanh chúng ta. Cậu nên dần làm quen với nó." Sakura nói.

Yukiko hít sâu, dần lấy lại bình tĩnh. Naruto thì trầm tư, lòng tự hỏi có phải đội mình lại thêm ra một con bánh bèo hay không.

"Làm tộc nhân của Uchiha thì không thể nhát gan như vậy được đâu, Yukiko." Một giọng nói lạ lẫm vang lên.

Đội bảy ngay lập tức chạy tới sát cạnh nhau, lưng tựa lưng đề phòng nhìn bốn phía. Nhưng bọn họ lại không nhìn thấy một người nào cả.

"Ai? Xuất hiện đi!" Naruto gào lên.

Orochimaru trồi ra từ trong một thân cây, đôi mắt hẹp dài quan sát lấy ba đứa. "Bên trái."

Đội bảy không hiểu hắn đang nói gì. Bỗng một con rắn to lớn lao tới từ bên trái, miệng há to cạp lấy Naruto và trườn đi thật nhanh. Hình thể của con rắn này nhỏ hơn con ban nãy Shu g·i·ế·t rất nhiều, chỉ lớn hơn con trăn khoảng hai ba lần.

"Naruto!" Sakura thét lên.

Orochimaru kết ấn Dần, cơ thể mờ ảo biến mất, lần nữa xuất hiện thì đã tới ngay trước mặt em. Hắn tát Sakura một cái, cơ thể của em văng ra xa.

Yukiko run rẩy đôi chẩn, hai tay cầm lấy con dao kunai nhưng không hề có ý định sử dụng nó. Em lắp bắp nói: "Ngươi là ai?"

"Ta là ai không quan trọng. Quan trọng ngươi là ai, Nohara Yukiko. Hay đúng hơn, Uchiha Yukiko." Giọng của Orochimaru the thé, nghe như tiếng rắn rít.

Hắn một lần nữa há to miệng, bốn cái răng nanh bị gãy không biết hồi phục từ khi nào, ghê rợn chĩa về phía Yukiko. Orochimaru nhắm vào vai của Yukiko mà cắn.

Sakura chạy đến, chắn trước mặt của Yukiko kịp thời. Răng nanh cắm sâu vào da thịt của em, làn da chỗ đó bỗng hiện lên một hình xăm, ba viên câu ngọc đen thăm thẳm hình thành.

Chương 83: Họ Uchiha